Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 406 - Chương 406. Lưu Manh

Chương 406. Lưu manh Chương 406. Lưu manh

Quả cẩu kỷ tử màu sắc nhu hòa, chất thịt no đủ, cho dù là người không biết đều có thể có thể thấy, đây chính là cẩu kỷ thượng thừa.

Hơn nữa lá cẩu kỷ còn có thể hái xuống nấu ăn, nghe nói ăn rất tốt cho mắt.

Người bên trong đội sản xuất dồn dập ngưỡng mộ, rất nhiều người còn chạy đến trong nhà Vương Thủy Sinh, bày tỏ muốn trồng cẩu kỷ.

Có điều Vương Thủy Sinh không đáp ứng bọn họ, mà nói ông muốn báo cho công xã, nếu công xã bên kia đồng ý, đến lúc đó thì có thể trồng trọt.

Bởi vì cẩu kỷ vừa cao, cành lá lại rậm rạp, cho nên Kiều Hồng Hà lại đây thì căn bản không nhìn thấy có người ở bên trong, bị gọi như thế, bà sợ đến suýt chút nữa rít gào.

Vương Viêm Sinh không nghĩ tới sẽ dọa đến người yêu, mau mau chạy tới: "Hồng Hà đừng sợ, là anh."

Kiều Hồng Hà định thần nhìn lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giận một cái nói: "Anh thật sự là hù chết người, sao lại chạy đến nơi như thế này ẩn núp?"

Ánh mắt Vương Viêm Sinh nhìn khuôn mặt bà, trầm giọng nói: "Anh muốn gặp em."

Khuôn mặt Kiều Hồng Hà “bùm” một cái hồng thấu, thật giống quả táo đỏ chín rục, hai gò má ửng đỏ, vô cùng mê người.

Vương Viêm Sinh nhìn đến con ngươi cũng không xoay chuyển.

Y có luồng kích động muốn ôm lấy bà tiến vào trong lồng ngực: "Hồng Hà, em thật là đẹp mắt."

Kiều Hồng Hà đỏ đến mức mặt đều có thể rán trứng, lỗ tai và cái cổ cũng đỏ lên theo, đôi mắt hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn y, chỉ nói: "Anh đừng nói nữa. Nếu như bị người ta nghe được, em sẽ không tha cho anh."

Lời nói như vậy thực sự là mắc cỡ chết người, nếu như bị người ta nghe được, sau này bà làm sao gặp người?

Vương Viêm Sinh nói: "Khi anh đến đây đã xem qua, xung quanh đều không có ai."

Kiều Hồng Hà vừa thẹn lại không còn gì để nói, ý của bà là nói y không nên nói nữa, không phải có người hay không, không có ai cũng không cho phép nói.

Bà vừa hái lá cẩu kỷ, vừa di chuyển thân thể, nhưng bất luận đi tới chỗ nào, Vương Viêm Sinh cũng đi theo sát bên cạnh.

Thân thể của y giống như một tấm thép nóng, cách quần áo cũng có thể cảm giác được nhiệt độ, khiến bà bị nóng lây sang, lui về phía sau hai bước.

Ai biết bước chân vượt quá lớn, thêm vào hoảng sợ, dưới chân trượt một cái, bà liền muốn ngồi sập xuống đất.

Vương Viêm Sinh một bước vượt qua, kéo tay của bà, rổ trong tay bà rơi trên mặt đất, cả người bị y ôm lấy.

Hai người dựa sát vào nhau, trong lúc đó không có một tia khe hở.

Kiều Hồng Hà cảm giác mình sắp bốc cháy lên: "Anh, anh mau thả em ra."

Vương Viêm Sinh không thả ra, trái lại ôm càng chặt hơn: "Hồng Hà, em thật tốt."

Cánh tay của y như như sắt thép, chăm chú siết lại vòng eo thon của bà.

Sau một khắc, y nhanh chóng hôn một cái ở trên mặt bà, sau đó mới thả bà ra.

Y rất muốn rất muốn bà, nhưng hai người còn chưa có kết hôn, y không thể làm bất kỳ chuyện gì nhục nhã bà.

Cả khuôn mặt Kiều Hồng Hà đỏ đến mức nhỏ máu, nhấc chân đạp y một cái rồi xoay người chạy, chạy đến một nửa không nhịn được xoay người lại mắng một câu: "Lưu manh."

Vương Viêm Sinh vuốt lỗ tai toả nhiệt, trên mặt né qua thần sắc khó xử.

Chờ sau khi bà đi rồi, nhớ tới hình ảnh vừa nãy, y lại không nhịn được cười ra một cái răng trắng.

Thật hy vọng mau mau kết hôn, chỉ là cha y mới mất, ngày tháng hai người kết hôn lại muốn lùi lại.

Nhìn bà chạy trốn đến cái rổ cũng không cần nữa, Vương Viêm Sinh không thể làm gì khác hơn nhặt cái rổ lên, lại tiếp tục hái lá cẩu kỷ, lúc này mới đi theo về nhà họ Kiều.

Lúc đưa rổ về đến, đương nhiên y không thể lại nhìn thấy Kiều Hồng Hà.

Mà chị dâu Lâm Tuệ của Kiều Hồng Hà dùng một ánh mắt trêu ghẹo nhìn y, cuối cùng y cũng chỉ có thể "chạy trối chết" .

——

Vì đưa cho anh Hoắc Trì một ít đồ vật lưu niệm, Đại Kiều mấy ngày này đều đang thêu đồ vật.

Cô biết anh Hoắc Trì yêu thích, cho nên lại thêu một cái cho anh Hoắc Trì, một cô, còn có một con Cô Cô, hai người một gà ở bên trong cánh rừng phía Tây ăn thịt gà nướng.

Cô Cô: ? ? ?

Còn sớm viết một phong thư cho cậu, để sau khi đến bộ đội lại mở ra.

Hoắc Trì nhận được đồ vật mà cô đưa cho, trong lòng ấm áp, chỉ là khi thấy khăn tay thêu kia, cậu không nhịn được mắng một tiếng.

Nếu như Cô Cô biết nói, nhất định sẽ không nhịn được mắng ra tiếng.

Những gì cậu có thể lấy ra cho Đại Kiều quá ít, có điều trải qua khoảng thời gian nghiên cứu, cậu có thể đan cỏ mây thành mười hai con giáp, cho nên lần này cậu đưa cho Đại Kiều mười hai con giáp được đan bằng cỏ mây.

Bình Luận (0)
Comment