Lại là một năm đầu thu.
Cao lương trong ruộng lay động, bông lúa trĩu nặng đong đưa trong gió, như làn sóng đỏ trào dâng, mặt khác một cây kỷ tử cũng thành thục, một trái kỷ tử chắc nịch làm đẹp ở trong lá cây, giống như một viên hồng ngọc.
Hôm nay đội sản xuất Thất Lý náo nhiệt vô cùng, bởi vì chú ba nhà họ Vương muốn kết hôn với cô ba nhà họ Kiều.
Ba ba là chín(cữu), mọi người cười ha hả nói hai người nhất định có thể dài lâu!
Một năm trôi qua, đội sản xuất Thất Lý đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Đầu tiên một nửa đất đai trong đội sản xuất đã cải tạo trồng cẩu kỷ, cẩu kỷ thuộc loại thực vật dược thực lưỡng dụng, đáng giá hơn lương thực, bây giờ một công điểm của thôn dân đáng giá sáu phân tiền, một tháng, người chịu khó có thể lấy được hai mươi đồng.
Tuy rằng hai mươi đồng ít hơn tiền lương, nhưng trước kia mệt chết mệt sống, một tháng nhiều lắm chỉ cầm được bảy tám đồng, sau khi đội sản xuất khác biết, đều hâm mộ vô cùng.
Nhưng bởi vì dù sao cẩu kỷ cũng không phải lương thực, trước mắt vẫn không thích hợp gieo trồng với số lượng lớn, cho nên đội sản xuất khác có trông mà thèm đi nữa cũng vô dụng.
Đội sản xuất có tiền, bây giờ trong thôn xây không ít nhà ngói, đúng rồi, đội sản xuất đã có trường tiểu học thuộc về mình, trẻ con ở gần đội sản xuất vì để thuận tiện, đều lại đây đi học.
Mà hết thảy, toàn bộ lợi ích này là lúc trước chú ba nhà họ Vương đề xuất để bọn họ cải tạo trồng thuốc Trung, nếu không, bọn họ làm sao có thể có cuộc sống như hiện tại?
Nhớ tới lúc trước không tín nhiệm Vương lão tam, trong lòng mọi người còn có chút chột dạ, cho nên lần này y sắp kết hôn, gần như mọi người của cả đội sản xuất chủ động lại đây hỗ trợ.
Về phần nhà họ Kiều thì càng náo nhiệt, nghe nói bọn họ còn mua nhà ở trấn trên, thật sự là hâm mộ chết người!
Trong tiếng nói nói cười cười, có đứa nhỏ kêu lên: "Tới rồi tới rồi, chú rể tới rồi!"
Mọi người lao ra nhìn, ôi, chỉ thấy một chiếc xe Jeep lái tới nhà họ Kiều!
Trời ơi, lúc trước khi Kiều Chấn Quân cưới Lâm Tuệ mượn xe đạp đã đủ khiến người ta hâm mộ, không nghĩ tới Vương lão tam cưới vợ lại có thể lái ô tô!
Cũng có người hâm mộ đến mức trong lòng phả mùi chua, cảm thấy đều là người trong thôn, chặng đường ít ỏi như vậy, có cần thiết phải dùng ô tô không?
Có hay không mọi người không cần biết, dù sao có mặt mũi gấp bội là được!
Xe việt dã dừng lại ở trước viện nhà họ Kiều, Vương Viêm Sinh từ trong xe đi xuống.
Chỉ thấy y mặc một bộ quân trang màu lục, lộ ra sự cao lớn anh tuấn của y.
Tất cả cô gái trẻ tuổi đều hâm mộ đến đỏ mắt, người đàn ông hoàn mỹ như vậy, sao lại không phải là của các cô chứ?
Đáp Trật đứng ở trong đám người nhìn thấy Vương Viêm Sinh, ghen tị đến móng tay đều ghim vào trong lòng bàn tay.
Cô ả rất hận!
Người này quả thực là đui mù, cố tình coi trọng một ả đàn bà hư hỏng, đối mặt với tiên nữ tới từ thành phố như cô ả mà con mắt cũng không thèm liếc một cái, nếu lúc trước y lựa chọn mình, cô ả cũng sẽ không bị bắt gả cho tên súc sinh Cẩu Thặng đó!
Lần trước cô ả nhìn thấy Vương Viêm Sinh, cô ả nôn mửa trước mặt y, sau đó bị chứng minh rằng quả thật là mang thai, mang thai mười tháng, cô ả sinh ra một đứa con, nhưng cô ả hoàn toàn không thích đứa nhỏ đó!
Cô ả cảm thấy đứa nhỏ đó là bằng chứng sỉ nhục của cô ả, cho nên từ khi đứa nhỏ sinh ra đến bây giờ, cô ả cũng không muốn ôm cậu bé chút nào!
Càng khiến cô ả sụp đổ chính là, khi cô ả mang thai béo bụng, hiện giờ rốt cuộc không gầy trở lại được nữa!
Vương Viêm Sinh nhạy cảm chú ý tới có một ánh mắt đang nhìn chăm chú mình, nhìn thoáng qua đám người, nhưng rất nhanh lại vòng trở về, mang một đám anh em, đi đến nhà họ Kiều.
Tới cửa lại bị ngăn cản, người ngăn bọn họ không phải anh em của Kiều Hồng Hà, mà là đám lính nhỏ nhà họ Kiều!
An Bình như gà mái bảo vệ con dang hai tay ra, lớn tiếng nói: "Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn cưới cô ta, để lại tiền mua cô!"
Mọi người nghe thấy cậu vè lung tung rối loạn này, đều phải lên cười ầm ầm.
Kiều Đông Anh ở phía sau đạp cậu một cái nói: "Mất mặt xấu hổ không? Bình thường bảo em đọc nhiều sách ăn ít đồ ăn em không nghe!"
An Bình sờ mông nói: "Chị hai, đọc nhiều sách với ăn đồ ăn không hề mâu thuẫn!"
Vương Viêm Sinh vì xua đuổi đám lính nhỏ này, ra tay cũng vô cùng hào phóng, mỗi đứa nhỏ cho năm hào, ngay cả cặp song sinh mới vừa học được cách bước đi cũng có phần!
Lấy được tiền, Kiều Đông Anh ra lệnh một tiếng, bấy giờ tất cả đứa nhỏ mới tránh đường.