Trong lòng Đổng Tuyết cũng không hề kém, đứa con gái lúc trước chết bệnh là một cái cây đâm vào lòng cô, cô vẫn hy vọng con gái có thể đầu thai vào bụng cô một lần nữa, tuy rằng biết cha mẹ chồng cô muốn cháu trai, nhưng trong lòng cô lại muốn con gái.
Trong một năm này, nhà họ Thẩm và nhà họ Sở đều rất cảm kích nhà họ Kiều và Đại Kiều, cho nên vẫn vẫn duy trì liên hệ chặt chẽ.
Nhà họ Thẩm ở gần, thường xuyên lái xe lại đội sản xuất, hoặc là dẫn trẻ con nhà họ Kiều đến trấn trên chơi.
Cho dù Đổng Tuyết có đứa nhỏ của mình, vẫn rất thương yêu con gái nuôi Tiểu Uyển Nhi của mình, cô ấy thường xuyên gửi đồ lại đây, nếu là quần áo, nhất định sẽ thêm một phần cho Đại Kiều.
Đối với cách làm của nhà họ Sở, Vạn Xuân Cúc hết sức không hài lòng!
Tiểu Uyển Nhi là con gái nuôi của cô ấy, cô ấy gửi đồ cho cô bé là bình thường, nhưng vì sao phải thêm một phần cho Đại Kiều?
Nếu gửi thêm một phần cho Đại Kiều, vậy sao không chuẩn bị thêm bốn phần cho con bà ta?
Ở trong cái nhìn của Vạn Xuân Cúc, nhà họ Thẩm và nhà họ Sở chính là cố ý nhằm vào nhà anh cả bọn họ, khinh thường nhà anh cả bọn họ!
Thật ra tuy rằng kinh tế của nhà họ Thẩm và nhà họ Sở không tệ, nhưng không có giàu có đến có thể tùy tâm sở dục.
Nếu tặng nhà anh cả, vậy những đứa nhỏ khác cũng phải tặng, con cháu nhà họ Kiều tổng cộng có mười đứa, số lượng này thật sự rất khổng lồ, bóp tiền của bọn họ không chống nổi.
Bởi vậy nếu Vạn Xuân Cúc không hài lòng cũng tốt, các cô cũng sẽ không đánh vào mặt người mập(1)!
(1) Làm chuyện không thể cứu thể diện.
Mấy người phụ nữ đang nói chuyện, thì thấy Thẩm Thế Khai từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Thím, thật ngại quá, tôi tới trễ!"
Kiều Tú Chi cười nói: "Không trễ, đám cưới còn chưa mở tiệc, giờ cậu tới vừa lúc!"
Một năm trước thành tích của đồn công an rất tốt, sở trưởng thăng chức đến đồn công an huyện, Thẩm Thế Khai thì thẳng một chức, nói cách khác, hiện giờ Thẩm Thế Khai chính là sở trưởng của đồn công an trấn trên!
Làm một sở trưởng, nhiệm vụ trên vai cũng quá nặng, cho nên hôm nay ông cũng rất vất vả mới sắp xếp được thời gian lại đây tham gia tiệc cưới.
Mà lần này Sở Thiên Bách không rảnh lại đây, chỉ có Đổng Tuyết mang theo đứa con đến tham gia.
Thẩm Thế Khai đi tới nói: "Thím, lần này tôi đến thành phố Hộ làm việc, ở trên đường gặp được một người."
"Ai?" Kiều Tú Chi nhướng mày nói, "Cậu… Chẳng lẽ gặp được Tiểu Kiều?"
Nghe thấy lời nói của Kiều Tú Chi, hai người Tần Tiểu Mi và Đổng Tuyết cũng không khỏi chấn động.
Chuyện em gái song sinh của Đại Kiều mất tích, các cô cũng biết.
Nhưng chuyện này đã hơn một năm không có tin tức, nghe nói phẩm tính của đứa nhỏ đó không tốt lắm, cho nên tìm đứa nhỏ đó về cũng khó xử, không tìm về cũng không được.
Thẩm Thế Khai gật đầu: "Chắc là cô bé, lúc ấy tôi khi đi ngang qua phố nhân dân, nhìn thấy một chiếc xe con màu đen lái qua, tôi quay đầu lại đối diện với một cô bé ngồi ở phía sau, lúc ấy tôi còn tưởng rằng nhìn thấy Đại Kiều, nhưng Đại Kiều tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở thành phố Hộ, cho nên hẳn là Tiểu Kiều. Tôi vốn muốn đuổi theo, nhưng một đầu khác có người bị kẻ cướp cướp đồ, tôi chỉ phải đi qua bắt cướp, sau khi làm xong, chiếc xe con đó sớm không còn bóng dáng."
Kiều Tú Chi im lặng nói: "Nó thấy cậu không?"
Thẩm Thế Khai gật đầu: "Hẳn là thấy được, tôi chú ý tới trên mặt cô bé có lộ ra vẻ khiếp sợ."
Ông không nói hết, đứa nhỏ đó thật sự rất quỷ dị, chẳng qua mới tám tuổi, gần như trong nháy mắt cô ta đã quản lý tốt biểu cảm của mình, sắc mặt thay đổi cực nhanh, khiến cho rất nhiều người lớn cũng không theo kịp!
Kiều Tú Chi nói: "Cho nên nó nhìn thấy cậu, lại không bảo xe dừng lại đúng không?"
Thẩm Thế Khai lại gật đầu.
Kiều Tú Chi nói: "Nếu là chính nó lựa chọn, vậy cứ để nó đi."
Bà không thích đứa cháu gái Tiểu Kiểu này, cảm thấy cô ta nhiều tâm kế, nhất là sau khi nghe lời nói của Phương Tiểu Quyên, bà không thích.
Nhưng có không thích thế nào đi nữa, cô ta cũng là huyết mạch của nhà họ Kiều, cho nên đã hơn một năm, tuy rằng bà không có giống lúc Tiểu Uyển Nhi mất tích tự mình đi tìm kiếm, nhưng thường xuyên nhờ Thẩm Thế Khai hỏi đồn công an ở Thượng Hải.
Nhưng trước đó vẫn không có tin tức.
Lần này Thẩm Thế Khai mang tới tin tức này chứng tỏ rằng đứa nhỏ đó không chỉ không bị lừa đảo lừa đi, hơn nữa không biết bởi nguyên nhân vì sao, cô ta được một gia đình giàu có nhận nuôi.
Lúc ấy cô ta nhận ra Thẩm Thế Khai lại làm bộ như không biết, vậy chứng tỏ rằng trên cơ bản cô ta không muốn trở về nhà họ Kiều, nếu cô ta bị lừa đảo lừa đi, cho dù bà có không thích đứa cháu gái này thế nào, bà cũng sẽ cố hết sức cứu cô ta ra.
Nhưng bây giờ, hiển nhiên cô ta không muốn trở về, cho nên cứ như vậy đi.