Bé gái chỉ về phía mẹ biến mất, khóc sướt mướt: “Anh trai, mẹ, muốn mẹ!”
Lưu Tiểu Hổ tuy chỉ có 4 tuổi, nhưng những đứa bé nhà nghèo phải trưởng thành sớm, trong mắt có hận ý: “Bà ta không phải mẹ chúng ta, chúng ta về nhà!”
Lưu Tiểu Hổ dắt tay em gái đang khóc sướt mướt về nhà, Lâm Tuệ nhìn đến không nhịn được mà lắc đầu.
Đáp Trật lúc trước không cam tâm tình nguyện gả cho Cẩu Thặng, cho dù sau này đã sinh con, cô ả vẫn không quan tâm, ngoại trừ thỉnh thoảng xuống ruộng, ở nhà việc gì cũng không làm.
Đối với hai đứa nhỏ cũng không tốt, khi còn nhỏ dù bọn nó khóc đến chết, cô ả cũng sẽ không ôm một chút, sau này lớn lên, động một chút là sẽ bọn nhỏ, thật sự là hai đứa nhỏ đáng thương.
Nếu lúc trước cô ả thật sự không muốn gả, cùng lắm là đến nông trường đi, hơn nữa, lúc trước cũng là do cô ả lười biếng muốn lợi dụng Cẩu Thặng, mới có thể khiến mọi người cho rằng bọn họ là đối tượng.
Cho nên hết thảy có thể trách ai, còn không phải cô ả tự làm tự chịu?
Nhưng thật ra Cẩu Thặng lại thay đổi, trước khi kết hôn là một người lười muốn chết, sau khi kết hôn đột nhiên chăm chỉ lên, sau này có con, vừa làm cha vừa làm mẹ, còn xuống ruộng làm việc, thấy anh ta mỗi ngày đều mệt đến muốn chết, mọi người cũng không nhịn được mà thở dài.
Cải cách thi đại học ban ra, ầm ĩ đến lòng người hoảng sợ.
Trong thôn cũng có nhà không đồng ý giống nhà họ Lâm, nhưng cuối cùng vẫn ngăn không được, tất cả thanh niên trí thức đều báo danh tham gia thi đại học.
——
Sau khi Đại Kiều biết chị họ muốn tham gia thi đại học, lập tức đạp xe đạp lên trấn trên, nhờ cha mẹ nuôi giúp tìm chút tư liệu ôn tập.
Trong mắt Đại Kiều, quyết định này của chị họ là vô cùng chính xác.
Tính cách của chị họ văn nhã hướng nội, không thích cuộc sống phức tạp, nếu có thể thi đậu đại học sư phạm, sau này làm giáo viên ở trường học là con đường thích hợp với cô ấy nhất.
Nhà họ Thẩm biết, đương nhiên đồng ý ngay, lập tức gọi điện thoại cho thân thích ở thủ đô, nhờ bọn họ giúp mua một hai bộ tài liệu gửi qua đây.
Đại Kiều cảm ơn cha mẹ nuôi, sau đó ở nhà họ Thẩm ăn cơm trưa, lại chơi với em trai Thẩm Thiên Trạch một lát, sau đó mới đạp xe đạp quay về.
Mới vừa về đến nhà, một giọng nói ngọt ngào liền truyền tới: “Chị Đại Kiều, bé đáng yêu của mọi người tới.”
Giọng nói này vừa mềm mại vừa ngọt ngào, giữa mềm mại mang theo nhẹ nhàng, giống như tiếng trời.
Nếu nghe thấy giọng nói này, nhất định sẽ cho rằng chủ nhân giọng nói là một công chúa nhỏ xinh đẹp, nhưng sự thật là ——
Giọng nói vừa ngừng, một em gái đen như than đá từ bên ngoài cười đi vào, chỉ thấy làn da cô bé ngăm đen, ngũ quan thô ráp, cái mũi tẹt, toàn bộ kết hợp với nhau, cũng chỉ có một từ có thể hình dung, đó chính là xấu!
Ở phía sau cô bé, là hai chị em Kiều Đông Anh và An Bình.
An Bình vừa đi vào vừa phỉ nhổ: “Em gái, đã nói bao nhiêu lần, em đừng tự xưng bé đáng yêu nữa, khó coi muốn người!”
Khi còn nhỏ em gái Đại Kiều cũng rất thích tự xưng bé đáng yêu, nhưng em gái Đại Kiều lớn lên trắng trắng mềm mềm, đôi mắt lớn, cái miệng nhỏ hồng hồng, mấy năm gần đây còn càng ngày càng đẹp, cô nói mình là bé đáng yêu, mọi người nhiều lắm chỉ cười cô đỏm dáng.
Nhưng em gái cậu lớn lên thành dáng vẻ này, hoàn toàn từ cùng một khuôn của mẹ cậu đúc ra, còn dám nói mình là bé đáng yêu, cậu rất sợ sau này con bé đi học, sẽ bị mọi người đánh hội đồng!
Tiểu Đông Vân quay đầu lại nhìn anh trai nói: “Anh trai, em chính là bé đáng yêu, anh không cảm thấy em đáng yêu không phải vấn đề ở em, là do đôi mắt anh không tốt!”
An Bình: “……”
Tiểu Đông Vân tiếp tục bổ đao: “Còn nữa, giọng nói của anh trai quá khó nghe, vừa mở miệng liền thấy giống vịt, sau này anh vẫn đừng nên nói chuyện!”
An Bình nghẹn đến mặt đỏ bừng: “……”
“Phụt ——”
Thấy em trai bị em gái làm cho á khẩu không trả lời được, Kiều Đông Anh không chút đồng tình cười phá lên.
An Bình gần đây đang vỡ giọng, giọng nói như vịt đực, quả thực rất khó nghe, nhưng miệng lưỡi em gái này cũng rất lợi hại, cả nhà trên dưới công lại cũng không bằng con bé!
Nói tiếp em gái cũng là kỳ nhân, người lớn lên rất xấu, lại có một giọng nói rất dễ nghe, hoàn toàn không giống người con bé, càng quan trọng hơn là, con bé không cảm thấy mình xấu, ngược lại cực kỳ tự tin, cảm thấy mình lớn lên rất đáng yêu.
Nếu không phải tuổi con bé lớn hơn cặp song sinh hơn nửa tuổi, thậm chí con bé còn tưởng rằng mình và cặp song sinh là chị em sinh ba đấy!
Không sai, con bé chính là tự tin như vậy!
Đại Kiều đã quen với việc mấy anh em bọn họ đâm chọc nhau, sờ đầu Tiểu Đông Vân nói: “Em gái Đông Vân thật ngoan, đi vào bên trong ngồi đi, một lát nữa chị sẽ vào dạy các em học!”
Nói xong, cô nghiêm túc nhìn anh họ nói: “Anh họ, anh cũng mau chóng vào ngồi đi, nếu không em sẽ không khách khí với anh!”