Nhà họ Kiều và nhà họ La tìm một chiếc xe ba gác để bọn họ vận chuyển đồ đạc đến đại học sư phạm thủ đô.
Bởi vì trường đại học đã ngừng tuyển sinh mười năm rồi, bọn người Kiều Đông Hà và những người khác là sinh viên khóa đầu tiên, lúc họ đến, sân trường hơi vắng vẻ, còn hơi bừa bộn.
Có điều cây xanh trong sân trường râm mát, không khí trong lành, sau này từ từ sắp xếp lại, cảnh sắc nhất định sẽ càng đẹp hơn.
Mỗi ký túc xá có 10 người ở, lúc Kiều Đồng Hà đi đến đã có 4 5 người báo cáo rồi.
Nhìn thấy Kiều Đông Hà, có người chủ động vẫy gọi, cũng có người im lặng quan sát.
Kiều Đông Hà lặng lẽ mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó dọn dẹp sắp xếp giường chiếu cùng bà nội của mình.
Đại Kiều cũng chạy đến giúp đỡ.
Ánh mắt mấy người trong ký túc xá đều nhìn qua Đại Kiều.
Thấy bọn họ ăn mặc quê mùa nhưng da dẻ lại rất trắng, nhất là cô bé kia còn xinh hơn những người trên thành phố, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, thật làm cho người ta ghen tị.
Một nữ xinh tóc ngắn, cao gầy hỏi dò Kiều Đông Hà: “Người ra ngoài lấy nước đó là em gái cậu sao?”
Kiều Đông Hà gật gật đầu: “Là em họ của tôi.”
Một nữ sinh có dáng vẻ xinh đẹp nghe nói như thế, cong miệng lên: “Chẳng trách em gái và cậu lớn lên nhìn chẳng giống nhau, em gái cậu nhìn thật dễ thương.”
Ngụ ý rằng Kiều Đông Hà không xinh mấy.
Ai ngờ Kiều Đông Hà không hề tức giận, khóe miệng cười sâu hơn chút: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy em gái tôi rất dễ thương!”
Nữ sinh xinh đẹp đó nhìn nụ cười ở khóe miệng cô, đột nhiên không nói lên lời, cong môi xoay người qua chỗ khác không nói thêm nữa.
Nữ sinh tóc ngắn nháy mắt ra hiệu cười cười với Kiều Đông Hà.
Kiều Đông Hà chỉ hơi hé miệng đáp lại.
Tính cách của cô mặc dù không thích tranh luận với người khác, nhưng không có nghĩa là cô ấy ngu ngốc, vốn dĩ có thể nghe hiểu được điều thần thần bí bí trong lời nói của cô nữ sinh xinh đẹp đó, đối phương định dùng điều đó để khiêu khích cô, vậy thì cô nhất định sẽ lui lại.
Những người khác nghe cô ta nói có thể không được vui lắm, nhưng mà cô sẽ không thế, dưới cái nhìn của cô, em gái Đại Kiều xinh đẹp hơn mình, cô không cảm thấy ganh tị ngược lại còn cảm thấy tự hào.
Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên nghe thấy mấy lời nói sắc bén của các cô gái, nhưng cũng không có ý định nói giúp.
Kiều Đông Hà đã lớn thế rồi, về sau lại sinh hoạt cùng những người bên ngoài, học cách giao tiếp với người ngoài là bài học mà cô phải học.
Sau khi thu dọn đồ xong, vì chưa đến lúc ăn cơm nên mọi người cùng nhau đi dạo quanh trường.
Đại Kiều kéo cánh tay chị họ đi dạo: “Chị họ, quả thật thành phố thành phố Kinh thật khác, tương lại em cũng thi đại học ở thủ đô, em có thể đến làm bạn với anh!”
Kiều Đông Hà biết em gái đang an ủi mình, trong lòng ấm áp” “Được, chị đợi em!”
Những người này là cả bao gồm một số anh chị em khác.
Nhưng mà bây giờ xem ra, trong mấy đứa nhỏ bên trong chỉ có Đại Kiều có khả năng thi được đại học ở Thủ Đô.
Mấy người Kiều Đông Anh, An Bình còn có Đông Lâm, không phải tâm không ở trên chuyện học hành, thì cũng là đầu óc không quá ổn, tóm lại nếu muốn thi đậu đại học Thủ Đô có vẻ cũng quá sức.
Đi dạo quanh sân trường xong thì đi tìm chỗ ăn cơm, ai ngờ đi đến cửa lại gặp nhà họ La.
Đại Kiều bị anh họ cho ăn thịt vịt quay mấy ngày rồi, khi vừa mới nhắc đến chuyện này, phản ứng đầu tiên đã nghĩ đến thịt vịt nướng,
“Tới Thủ Đô sao có thể không ăn thịt vịt quay được? Cha, cha xem con nói đúng không?”
La Tuấn Lương là một kẻ hay ăn hàng, nghe thấy Đại Kiều nhắc đến món vịt quay, lập tức chảy nước bọt, vừa nói chuyện đôi mắt sáng ngời nhìn cha cậu, liên tục ra hiệu.
La Khánh sao lại không hiểu được con của mình, lắc đầu cười nói: “Con muốn ăn cứ nói thẳng ra!”
La Khánh trước tiên muốn kết thân với nhà họ Kiều, thứ hai là nhà họ La cũng có chút tài sản, vẫn có thể ăn vịt quay, cho nên ông ấy cũng không nghĩ đến chuyện phản đối.
La Tuấn Lương nghe thấy lời cha mình nói, vừa sờ gáy vừa cười, hai hàm răng trắng sáng lên dưới ánh nắng mặt trời.
Cả nhóm ra ngoài để hỏi thăm những người qua đường, nghe nói món vịt quay ở Toàn Tụ Đức là nổi danh nhất, một thương hiệu lâu đời từ lúc Thanh Triều Đồng Trị, thế là mọi người cùng đi về phía Toàn Tụ Đức.
Đi đến Toàn Tụ Đức xem thử thì thấy có rất nhiều người, nhưng mà vẫn chưa đến mức phải xếp hàng.
Vừa vào cửa hàng đã nghe thấy mùi thịt vịt quay xông vào mũi, làm mọi người phải rớt nước bọt, xem ra mấy người qua đường đó không có lừa bọn họ.
Chỉ là ngồi xuống xem xét giá cả, mọi người đều líu lưỡi.