Kiều Chấn Dân và Kiều Đông Uyển ở lại nhà họ Sở ba ngày, trong ba ngày này, Kiều Đông Uyển hầu như mỗi ngày đều ở bên cạnh Sở Thắng Mỹ.
Tính tình Kiều Đông Uyển rất lạnh, nhưng lúc quan tâm người nhà và người thân, cô ấy ấm áp như tiểu thiên sứ thiện lương.
Cô ấy khắc chế chính mình không thích ở chung cùng người khác, mỗi ngày nghĩ biện pháp nói đùa với Sở Thắng Mỹ, đọc thơ ca cho cô ấy nghe.
Nhưng hiệu quả không được như ý.
Thân thể Sở Thắng Mỹ càng ngày càng kém, mỗi ngày cũng nói càng ngày càng ít, mọi người thấy tình huống này của cô ấy đều thập phần lo lắng, nhưng lại không biết nên làm gì.
Đến buổi tối ngày thứ ba.
Sau khi mọi người đi ngủ, Sở Thắng Mỹ đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, sau đó lặng yên không một tiếng động bò xuống giường.
Kiều Đông Uyển cùng ngủ với cô ấy cũng không có phát hiện.
Sở Thắng Mỹ mặc quần áo vào, sau đó lặng lẽ ra cửa.
Bóng đêm như nước, bầu trời có vì sao tô điểm, khiến trời đêm nhiễm phải mấy phần sắc thái thần bí.
Bên ngoài lạnh đến không độ, tuy rằng không đến trình độ hà hơi thành băng, nhưng cũng lạnh đến mức khiến người ta cả người run cầm cập.
Sở Thắng Mỹ tựa hồ không có cảm giác.
Cô ấy đi ra sân, giẫm tuyết đọng từng bước từng bước nhắm hướng đông đi đến.
Sau khi cô bước ra ngoài sân, một bóng người khác cũng theo sát đi ra ngoài.
Không biết đi bao lâu, Sở Thắng Mỹ rốt cục đi tới nơi mà những ngày qua vẫn tâm tâm niệm niệm – đường ray.
Nơi này không phải là nơi mà Đỗ Trác Thành đã tự sát, bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ một đoạn đường kia có người bảo vệ, có điều hai đoạn đường ray là tương thông.
Cô ấy đi về phía đường ray đã lâu, biểu hiện bi ai, lông mày chăm chú nhíu lại.
Đỗ Trác Thành có chuyện ngày đó là sinh nhật hai mươi tám tuổi, trước khi anh ấy đi làm, cô ấy cười thu dọn quần áo cho anh ấy, căn dặn anh ấy buổi tối về sớm một chút, cô sẽ chuẩn bị một bàn thức ăn mà anh ấy thích ăn.
Lúc đó anh ấy không có bất cứ dị thường nào, còn cúi đầu hôn cô ấy một cái nói rằng: "Sau này khổ cực cho em."
Lúc đó cô ấy chìm đắm trong hạnh phúc, cũng không phát hiện trong lời này có ý không tầm thường.
Người bình thường ở vào thời điểm này, nên nói, vậy thì khổ cực cho em, mà không phải sau này khổ cực em, có thể thấy được anh ấy lúc đó nói như vậy, đã chuẩn bị kỹ càng sẽ không quay về.
Nhưng tại sao anh ấy phải làm như vậy?
Là cô ấy có điểm nào không tốt hay sao?
Nếu cô làm không tốt, anh ấy nói ra, cô ấy có thể thay đổi.
Dù cho anh ấy không yêu chính mình, anh ấy cũng có thể ly hôn, coi như cô ấy sẽ thương tâm khổ sở, nhưng so với tính mệnh của anh ấy, cô ấy tình nguyện lựa chọn buông tay, cũng muốn anh ấy sống sót.
Sở Thắng Mỹ nghĩ đến đầu óc đều muốn nổ tung, nhưng vẫn không nghĩ ra được tại sao.
Đột nhiên, cô ấy nằm xuống trên đường ray, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm bầu trời đêm yên tĩnh cuồn cuộn, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Một lát sau, xa xa truyền đến tiếng kêu to của xe lửa, cô ấy chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Vừa lúc đó, một bóng người nhanh như chớp nhảy vọt tới, ôm cô ấy lên.
Sở Thắng Mỹ sợ hết hồn, mở choàng mắt, sau đó liền nhìn thấy người ôm mình không phải người khác, chính là cha của Kiều Đông Uyển, Kiều Chấn Dân.
Kiều Chấn Dân mặt lạnh ôm cô ấy rời khỏi đường ray, sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, xe lửa nổ vang mà tới.
Sở Thắng Mỹ giãy giụa: "Anh thả tôi ra."
Kiều Chấn Dân lạnh mặt nói: "Cô làm chuyện như vậy, có nghĩ tới người nhà của mình hay không, có nghĩ tới con gái của cô hay không? Con gái cô năm nay chỉ có bốn tuổi, nó đã mất cha, nếu như lại mất đi người mẹ như cô, cô nói xem con bé sẽ như thế nào?"
Nghe được ông nhắc đến con gái, Sở Thắng Mỹ đột nhiên tan vỡ khóc lên: "Tôi cũng không muốn, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra, tại sao anh ấy muốn làm như vậy? Có phải là tôi làm gì sai, cho nên anh ấy dùng phương thức này đến trừng phạt tôi?"
Kiều Chấn Dân nói: "Không nghĩ ra vậy thì không nên nghĩ, người sống một đời, sao có thể chuyện gì cũng có thể nghĩ rõ ràng?"
Sở Thắng Mỹ lắc đầu: "Anh không hiểu."
Kiều Chấn Dân nói: "Sao cô biết tôi không hiểu? Lúc trước khi vợ đầu phản bội tôi ở cùng đàn ông khác, còn muốn tôi phải nuôi con cho bọn họ, tôi cũng nghĩ không thông, tôi cảm thấy tôi đối với cô ấy tuy không phải là tuyệt đối hoàn mỹ, nhưng cũng là một người chồng hợp lệ, tại sao cô ấy lại đối với tôi như vậy? Tôi không nghĩ ra, tới hôm nay vẫn không nghĩ ra."