Kiều Tú Chi không có giải thích với con cả và con dâu, bà sợ Vạn Xuân Cúc miệng không kín rêu rao ra ngoài.
Bà bảo Kiều Đông Anh ổn định Vũ Dịch trước, sau đó cùng đi mua ít hoa quả và điểm tâm với anh ta, lại lách đường qua nhà họ Thẩm.
Mà sau khi Kiều Đông Anh và Vũ Dịch ra ngoài, bà lập tức gọi điện thoại cho nhà họ Thẩm.
Hôm nay Thẩm Thế Khai rãnh rỗi vừa lúc ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi nghe xong lời nói của Kiều Tú Chi, sắc mặt ông lập tức nghiêm túc lên: "Thím, thím yên tâm, việc này cháu đã biết, cháu đây quay về đồn công an thu xếp!"
Từ trước đến nay Vũ Dịch rất hào phóng, lần này cũng không ngoại lệ.
Anh ta chủ động ra tiền mua không ít thuốc bổ trân quý đến nhà họ Thẩm, đi vào nhà họ Thẩm, lại được cho biết, báo rằng Thẩm Thế Khai ở đồn công an.
Ngay khi Vũ Dịch do dự phải làm thế nào nhìn thấy Thẩm Thế Khai, Tần Tiểu Mi đột nhiên lấy ra một bản tài liệu từ trong phòng nói: "Đông Anh, chú Thẩm của cháu ông ấy quên mang tài liệu này đến đồn công an, cháu có thể cầm qua cho ông ấy giúp thím hay không?"
Kiều Đông Anh nhận lấy tài liệu gật đầu nói: "Không thành vấn đề, cháu đem cái này qua cho!"
Thật sự là đi mòn đế giày mà chẳng thấy đến khi thấy rồi lại chẳng mất công, tất cả không uổng công!
Vũ Dịch quả thực là mở cờ trong bụng.
Trên đường đến đồn công an, ánh mắt anh ta mấy lần rơi xuống tài liệu trên tay Kiều Đông Anh.
Nhưng anh ta nhịn xuống, cũng không có mở miệng bảo Kiều Đông Anh cho anh ta xem.
Anh ta muốn thả dây câu dài bắt con cá lớn, lại không biết bản thân anh ta đã thành con ba ba trong rọ.
Đi vào đồn công an, chờ một lúc lâu công an lập tức xông lên, không để cho Vũ Dịch cơ hội phản kháng gì, bắt giữ anh ta ở trên mặt đất, sau đó dùng đồ nhét miệng anh ta!
Kiều Đông Anh nhìn thấy Vũ Dịch biến mất ở cuối hành lang, tim đập như sấm, đáy mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp.
Sau cuộc họp, Thẩm Thế Khai đi tới nói: "Thân phận của đối phương bọn chú vẫn còn điều tra, trước khi điều tra rõ ràng, cháu không thể rời khỏi trấn Vấn Lai!"
Kiều Đông Anh gật đầu: "Chú Thẩm chú yên tâm, cháu nhất định sẽ không tự tiện rời đi, nhưng nếu thân phận của anh ta thật sự có vấn đề, đến lúc đó có thể ảnh hưởng đến người nhà của cháu hay không?"
Thẩm Thế Khai lắc đầu: "Chỉ cần nhà họ Kiều không làm chuyện nguy hại đến quốc gia sẽ không có chuyện gì, ngược lại, cấp trên còn có thể cho ghi một công cho mọi người!"
Nói xong ông dừng một chút: "Cháu không sao chứ? Có cần cháu gọi điện thoại cho người nhà lại đây đón cháu hay không?"
Kiều Đông Anh lắc đầu: "Không cần, cháu không sao."
Nói xong cô ấy xoay người rời đi.
Thẩm Thế Khai nhìn bóng dáng cô ấy thở dài một hơi.
Xảy ra chuyện như vậy, dù là những người như bọn họ đã gặp quen cũng không có cách nào duy trì bình tĩnh, huống chi là một cô gái nhỏ như cô ấy chứ?
Kiều Đông Anh từ lúc rời khỏi đồn công an, đã bị Đại Kiều và Thẩm Thiên Hựu vây quanh.
"Chị Anh, chị không sao chứ?"
Đại Kiều và Thẩm Thiên Hựu trăm miệng một lời nói.
Kiều Đông Anh ngớ ra một lúc nói: "Sao các em lại đây?"
Đại Kiều kéo tay chị họ nói: "Bà đã nói mọi chuyện cho em biết, bà nói phải ở nhà ổn định bác gái cả, nhưng lại lo lắng chị, cho nên bảo em lại đây đón chị!"
Kiều Đông Anh nghe vậy, trong lòng tuôn ra một dòng nước ấm: "Chị không sao."
Thẩm Thiên Hựu sáp khuôn mặt béo của mình lại đây tìm cảm giác tồn tại nói: "Chị Anh, chị đừng chỉ lo nói chuyện với Đại Kiều, em cũng lo lắng cho chị!"
Lúc này Kiều Đông Anh mới đem ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Thiên Hựu, sau đó nhịn không được "cười khúc khích" một tiếng bật cười: "Chị nói này Thiên Hựu, sao em giống như lại béo lên thế nhỉ?"
Thẩm Thiên Hựu nhỏ hơn Đại Kiều một tuổi, năm nay đang học lớp mười.
Từ nhỏ Thẩm Thiên Hựu đã béo hơn bạn nhỏ bình thường, nhưng lúc nhỏ trắng trẻo mập mạp còn có thể nói là đáng yêu, nhưng sau khi lớn lên cậu càng ngày càng béo, hơn nữa thân hình cao lớn, hình thể này của cậu lại không có liên quan gì tới đáng yêu.
Thẩm Thiên Hựu trắng trẻo mập mạp mặt trướng đến đỏ bừng: "Chị Anh, chị yên tâm, em sẽ gầy xuống thôi!"
Kiều Đông Anh lại nở nụ cười: "Vậy em cần phải cố gắng đó!"
Dù sao cân nặng muốn giảm xuống cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Thẩm Thiên Hựu gật đầu như giã tỏi: "Em sẽ cố gắng, chị Anh!"
Khi nói lời này, thịt trên cằm cậu bởi vì động tác mà rung lên, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.
Đại Kiều nhìn dáng vẻ này của cậu, cũng nhịn không được nở nụ cười theo.
Lúc nhỏ Thẩm Thiên Hựu đã coi chị họ như chị đại, với cô ấy "tuân theo tuyệt đối", không nghĩ tới sau khi lớn lên cậu vẫn "nghe lời" như vậy, nếu để mẹ nuôi biết, đoán là lại phải nghẹn lòng.