Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 522 - Chương 522. Đại Kiều Thi Đại Học 4

Chương 522. Đại Kiều thi đại học 4 Chương 522. Đại Kiều thi đại học 4

Về đến nhà, mẹ cô quả nhiên làm một bàn thức ăn ngon, tất cả đều là món cô thích ăn.

Lâm Tuệ vừa đưa cho cô đĩa rau, vừa quan tâm hỏi: "Thi thế nào rồi? Có khó không?"

Đại Kiều nhét tràn đầy thức ăn vào miệng, vừa nhai xương sườn vừa nói: "Đề thi so với năm ngoái khó khăn một chút, có điều vấn đề không lớn, toàn bộ con đều làm xong."

Lâm Tuệ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: "Làm xong là tốt rồi, ăn nhiều một chút, buổi tối muốn ăn cái gì, nói cho mẹ, mẹ làm cho con."

Đại Kiều cong khóe miệng, quả lê hai bên má uyển chuyển: "Món gì cũng được, chỉ cần là mẹ làm con đều thích ăn."

Lâm Tuệ từ ái mà nhìn cô.

Tiết An Húc nịnh hót nói: "Chị lợi hại nhất, cho dù đề thi khó hơn nữa cũng không sợ, năm nay thủ khoa đại học khẳng định là chị."

Đại Kiều đưa tay nặn nặn gương mặt trắng nõn của cậu nói: "Lời này em đừng đi ra ngoài nói lung tung, nếu như chị thi không tốt, mọi người nhất định sẽ cười chị.”

Tiết An Húc chu mỏ nói: "Mới sẽ không, chị nhiều lần đều thi đứng hạng nhất, lần này khẳng định cũng sẽ đứng nhất."

Tính tình Kiều An Kiệt khá là trầm mặc ít nói, không có cách nào ăn nói như vậy.

Nhưng nhìn thấy chị sờ mặt Tiết An Húc, cậu cũng đưa mặt cũng đến gần nói: "Em cũng cảm thấy chị sẽ thi đứng hạng nhất toàn quốc."

Đại Kiều sờ sờ đầu cậu: "Vậy chị cảm ơn An Kiệt, nếu như thi đứng hạng nhất, chị mời hai đứa đi ăn."

Tuy rằng Kiều An Kiệt không được sờ mặt, nhưng được sờ đầu, trong lòng cũng thoả mãn, nhất thời mím môi miệng nhỏ yên tĩnh nở nụ cười.

Đại Kiều cảm thấy hai người sinh đôi thực sự là càng lớn tính cách càng không giống nhau, có điều dáng dấp vẫn rất giống nhau.

Buổi chiều trước khi tiến vào trường thi, Đại Kiều liền đoán được đề toán năm nay học phỏng chừng độ khó cũng sẽ tăng lớn, chờ bài thi phát xuống vừa nhìn, quả nhiên.

Chờ đến thi xong, lần này âm thanh tiếng kêu than dậy khắp trời đất càng to lớn hơn, có mấy người còn không nhịn được khóc lên.

Đại bộ phận tâm tình của người ta đều không tốt, Đại Kiều càng biết điều, có người hỏi cô, cô liền nói miễn cưỡng làm tốt, đối với đề thi cũng không quá nắm chắc.

Mọi người nghe nàng vừa nói như thế, trong lòng không tên dễ chịu một chút.

Thi xong môn thi cuối cùng, Đại Kiều theo dòng người đi ra khỏi phòng học, sau đó nhìn thấy một người thiếu niên mặc áo sơ mi trắng chân dài đứng dưới bóng cây.

Thiếu niên có vóc người cao gầy, hai chân thon dài mạnh mẽ, từ phương hướng của cô vừa vặn có thể nhìn thấy gò má của anh, góc nghiêng của anh không thể xoi mói, mặt trời màu vàng óng ánh xuyên thấu qua lá cây dày đặc chiếu ở trên người anh, phảng phất dát lên cho anh một tầng kim quang.

Người đi ngang qua người cũng không nhịn được hướng về phía anh, thiếu nữ từ trường thi đi ra nhìn thấy anh, dồn dập đỏ mặt.

Thiếu niên đang hơi khom người về phía trước nói chuyện với ông bà nội của cô, khóe miệng ngậm lấy một vệt ý cười nông cạn, đẹp đẽ đến khiến người ta không dời nổi mắt.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt phía sau, anh xoay người lại, nhìn cô nhếch miệng nở nụ cười.

Ý cười trên khóe miệng lan tràn đến đáy mắt, tất cả đều là ôn nhu ấm áp.

Đại Kiều nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của anh thì trái tim nhảy lên một cái, đi tới nói: "Anh Hoắc Trì, sao anh lại đến đây? Trường học đã nghỉ sao?"

Con ngươi đen láy thâm thúy Hoắc Trì nhìn về phía Đại Kiều đang đi tới, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Tuy rằng nửa năm trước anh mới gặp cô, nhưng mỗi một lần nhìn thấy cô, thì chính là một lần bị cô gây kinh ngạc.

Đại Kiều mười bảy tuổi không còn là cô gái nhỏ thấp bé năm đó nữa, cô đã trưởng thành, trở thành cô gái dáng ngọc yêu kiều, như đóa hoa ở đầu cành nhiệt liệt tỏa ra, kiều diễm ôn nhu, khiến ánh mắt người ta một khi rơi vào ở trên người cô thì cũng không cách nào dời đi.

Anh đi tới, rất tự nhiên cầm lấy văn phòng phẩm trong tay cô nói: "Thi xong thì anh liền lập tức lại đây." Ngay cả nhà cũng không về.

Đại Kiều nhìn dáng vẻ anh một mặt mệt mỏi, chân mày cau lại nói: "Đường đi xa như vậy, sẽ không phải là một mình anh lái xe đến chứ?”

Hoắc Trì nhìn cô cười cười, ý tứ không cần nói cũng biết.

Đại Kiều tức giận nhíu lại lông mày, đưa tay đánh một cái trên cánh tay anh: "Chỉ là một buổi thi mà thôi, anh không đến cũng không đáng kể."

Cánh tay của anh cứng rắn, cô đánh vào tay anh thì cả tay đều đau, miệng vểnh lên.

Ánh mặt trời vàng chiếu vào trên mặt trắng giống như sứ của cô, lông mi dài rợp bóng thành một vòng bóng tối, bờ môi mũm mĩm hơi chu, nhìn oan ức vô cùng.

Trong lòng Hoắc Trì co rụt lại, thật giống bị người mạnh mẽ bấm một cái, vừa chua xót lại ngọt.

Anh trầm giọng nói: "Sao lại không coi trọng? Chỉ cần liên quan đến em thì đều quan trọng."

Bình Luận (0)
Comment