Cục trưởng giáo dục huyện Bảo Thành cười đến miệng đều không đóng lại được: "Được được được, không thành vấn đề, tôi sẽ cho người đi thông báo, không, chính tôi tự mình đi thông báo."
Người kia không chịu được ông đắc sắt, "Đùng" một cái cúp điện thoại.
Cục trưởng giáo dục Bảo Thành cầm điện thoại cười ha ha đã lâu, chủ nhiệm cục giáo dục đi tới nhìn thấy bộ dáng này, nhất thời bị sợ hết hồn, còn tưởng rằng ông trúng gió.
Mà khi biết chuyện thủ khoa đại học, ông ta cũng gia nhập hàng ngũ cười khúc khích.
Đây chính là đều điên rồi.
Tiếp theo đây, người “điên” lan tỏa từ cục giáo dục thị trấn đến cục giáo dục trấn Vân Lai, lại tới lãnh đạo trung học Vân Lai, đội ngũ không ngừng lớn mạnh.
Khi hiệu trưởng của trung học Vân Lai lái một chiếc xe công thức một vọt tới nhà họ Kiều, khi đó mọi người đang chuẩn bị cơm tối.
Giọng nói của hiệu trưởng lớn ồn ào, người chung quanh lập tức liền nghe thấy.
Rất nhanh hàng xóm đều biết, trấn Vân Lai bọn họ có một thủ khoa đại học, thủ khoa này không phải người khác, chính là Đại Kiều của nhà họ Kiều.
Mọi người ước ao vô cùng.
Ở xung quanh có người nào không biết Kiều Chấn Quân có cô con gái con gái ngoan ngoãn lớn lên đẹp đẽ lại học giỏi, bình thường mọi người liền ước ao vô cùng, nhưng chẳng ai nghĩ tới, cô lại lợi hại đến trình độ như thế này.
Lại đánh bại toàn bộ học sinh tỉnh thành, thi một lần trở thành thủ khoa đại học.
Nghe ý tứ của người hiệu trưởng kia là đến thời điểm không chỉ tỉnh thành sẽ phái người đến phỏng vấn, hơn nữa còn sẽ khen thưởng không ít tiền.
Thực sự là ước ao chết người, trẻ con tốt như vậy tại sao không phải là con nhà bọn họ?
Ngay tối hôm đó, nhà nhà lại vang lên âm thanh giáo dục con cái nhà mình.
Sau khi Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ biết Đại Kiều thành thủ khoa đại học, hai người vui vẻ đến hai mắt đều đỏ.
Đặc biệt là Kiều Chấn Quân, còn lén lút đi lau nước mắt.
Năm đó Đại Kiều là một nhóc nói lắp, mà lời nói bước đi đều so với trẻ con bình thường chậm hơn rất nhiều, ông không biết có bao nhiêu bận tâm, sau đó ông bại liệt, còn tưởng rằng tương lai của đứa nhỏ này nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Không nghĩ tới ông khỏi bệnh, nhà họ Kiều cũng từng ngày từng ngày giàu có lên, mà Đại Kiều còn trở thành thủ khoa đại học của tỉnh thành.
Ngày đó, ông thực sự là nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Chờ các loại người chúc phúc tản đi, Hoắc Trì mới đi tới bên người Đại Kiều.
Chỉ thấy anh lấy ra một phần lễ vật, nhìn cô thấp giọng nói: "Chúc mừng em, người bạn nhỏ Kiều Niệm Niệm."
Đại Kiều nghe thấy anh gọi mình là người bạn nhỏ, không biết tại sao, tim đập nhanh một cái: "Anh Hoắc Trì, anh cho em món đồ gì vậy?"
Đôi mắt của Hoắc Trì đảo qua hai gò má béo mập trắng nõn của cô, câu môi nói: "Em mở ra nhìn chẳng phải sẽ biết?"
Đại Kiều "Ồ" một tiếng, đưa tay cầm lấy cái hộp trong tay anh.
Nếu những người khác thấy cảnh này, có lẽ sẽ cảm thấy thái độ của Đại Kiều tiếp lễ vật quá mức đương nhiên, nhưng đối với Đại Kiều mà nói, cô sớm đã thành thói quen.
Năm đó Hoắc Trì ở đội sản xuất, anh coi như không có tiền cũng sẽ dùng cỏ khô bện thành hình động vật nhỏ đưa cho cô, những con vật nhỏ kia đến hiện tại cô vẫn còn giữ, đối với bọn họ mà nói, tặng quà là chuyện thường xảy ra, căn bản liền không cần phải phân vân.
Đầu ngón tay anh bị cô đụng vào quá giữ lại xúc cảm non mềm trắng mịn, Hoắc Trì dùng ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ mấy lần.
Đại Kiều mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc đồng hồ đeo tay Rolex, mặt đồng hồ màu bạc, kim đồng hồ màu đen xoay tròn, tinh xảo lại rất có khí thế
Chỉ là kiểu dáng này. . . Cô dường như đã nhìn thấy ở nơi nào đó.
Sau một khắc, cô đột nhiên quay đầu đưa mắt rơi vào trên cổ tay Hoắc Trì.
Chỉ thấy trên cổ tay của anh cũng đeo đồng hồ đeo tay Rolex dành cho nam, kiểu dáng giống như đúc trên tay cô, chỉ là cái của cô nhỏ hơn một chút.
Hoắc Trì thấy cô nhìn sang, lỗ tai ửng đỏ nói: "Cái này là đồng hồ đeo tay Rolex dành cho nữ, không thấm nước, ở trên có chức năng hiện ngày tháng, rất thích hợp cho con gái đeo."
Hiện tại đồng hồ đeo tay nam nữ trên thị trường đều có kiểu dáng tương tự, rất nhiều nhãn hiệu đều không làm ra đồng hồ đeo tay chuyên dụng dành cho nữ, mà chiếc đồng hồ Rolex của Hoắc Trì đưa khéo léo tinh xảo, thật sự càng thích hợp cho con gái đeo.
Khóe miệng Đại Kiều cong lên, lộ ra lúm đồng tiền nơi khóe miệng, lấy đồng hồ đeo tay ra: "Anh Hoắc Trì, anh giúp em đeo đi."
Hoắc Trì nhìn chằm chằm lúm đồng tiền nhỏ của cô vài giây, đeo đồng hồ đeo lên trên cổ tay cô, mặt đồng hồ màu bạc đeo vào trên cổ tay cô khiến nó càng thêm trắng nõn.
Đại Kiều đưa tay xoay qua chỗ khác xem, khóe miệng tỏa ra nụ cười nói: "Cảm ơn anh Hoắc Trì, em rất yêu thích phần lễ vật này."