Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 533 - Chương 533. Nhà Lão Đại Trở Về 2

Chương 533. Nhà Lão Đại trở về 2 Chương 533. Nhà Lão Đại trở về 2

Ngay sau đó, một người đàn ông đẩy mọi người ra đi tới: "Đại Thanh đã diệt vong, hiện giờ là xã hội mới, nếu mấy người muốn thủ đền thờ trinh tiết, tự mình trở về chậm rãi thủ, nhưng nếu các người dám tuyên truyền loại suy nghĩ phong kiến mục nát này ở nơi công chúng, bây giờ tôi lập tức đi báo công an!"

Mọi người nghe nói như thế đều hoảng sợ.

Có vài người không muốn gây chuyện ngậm miệng lại, còn có người không phục nhỏ giọng nói thầm.

Mẹ Đỗ từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chỉ vào người đàn ông đó nói: "Cậu! Tôi biết cậu! Cậu chính là người của gia đình kết nghĩa bên nhà mẹ đẻ của Thắng Mỹ, giỏi! Còn nói cô không có làm chuyện có lỗi với Trác Thành, tôi thấy các người chắc chắn ở bên nhau rất nhiều năm!"

Kiều Chấn Dân đi vào nói: "Bác gái này, giống như bác gấp gáp hắt nước bẩn lên con trai vậy, cuộc đời tôi vẫn là lần đầu tiên thấy! Đỗ Trác Thành có lẽ không phải bác sinh chăng? Để tôi đoán thử xem, thấy bác hận Đỗ Trác Thành như thế, vô cùng có khả năng Đỗ Trác Thành là con chồng bác và người phụ nữ khác sinh, nhiều năm như vậy bác ghi hận trong lòng, rốt cục vào một năm trước không nín được, một tay độc chết Đỗ Trác Thành, lại sợ bị người ta điều tra, cho nên chuyển Đỗ Trác Thành đến đường ray xe lửa, tạo ra biểu hiện tự sát giả dối đúng không?"

Há mồm thì ai mà không biết hả?

Hắt nước bẩn ai mà không biết làm?

Mẹ Đỗ tức giận đến cả người run lên: "Cậu ngậm máu phun người! Tôi, tôi đây đi cục công an báo án!"

"Đi, chờ công an đến đây, tôi liền đem mấy lời vừa rồi nói với công an, vừa khéo để bọn họ tra thử, một người đang tốt đẹp, làm sao nói tự sát liền tự sát, chắc chắn là bác ra tay!"

Vẻ mặt Kiều Chấn Dân vô lại nói.

Đối phó với người như mẹ Đỗ, chính là phải vô lại hơn bà ta, lại càng không nói lý lẽ càn quấy hơn!

Mẹ Đỗ tức giận đến mắt trợn trắng, thở không ra hơi thiếu chút nữa thăng ngay tại chỗ!

Cha Đỗ cũng tức giận không thôi: "Vị đồng chí này, nói cũng không thể nói lung tung!"

Kiều Chấn Dân nhún vai nói: "Các người có thể nói lung tung, dựa vào cái gì người khác không thể nói lung tung? Các người muốn ồn ào, tôi ầm ĩ với mấy người, ồn ào đến cuối cùng mất mặt thì dù sao chính là nhà họ Đỗ và đứa con đã chết của mấy người!"

Lưu manh như thế, cuộc đời cha Đỗ cũng là lần đầu tiên gặp, bị chọc tức không chịu được giống như mẹ Đỗ.

Sở Thắng Mỹ nhìn thấy Kiều Chấn Dân đến đây, mới đầu còn lo lắng ông đến có thể trở thành mâu thuẫn gay gắt, không nghĩ tới ông nói lung tung đã làm cha mẹ chồng hai người tức sắp chết.

Bà ấy muốn cười lại cảm thấy được không tốt lắm, đành phải nhìn thoáng qua ông, lại xoay người đi vào thu dọn đồ đạc.

Kiều Chấn Dân: "Tôi và Thắng Mỹ chắc chắn phải kết hôn, sau khi kết hôn Tiểu Mễ Bảo ở cùng chúng tôi."

Mẹ Đỗ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu mơ tưởng! Tiểu Mễ Bảo là đứa nỏ của nhà họ Đỗ chúng tôi, cậu đừng hòng mang đi!"

Kiều Chấn Dân không để ý tới bà ta, tiếp tục nói: "Tuy rằng các người là ông nội bà nội của Tiểu Mễ Bảo, nhưng Thắng Mỹ là mẹ ruột của Tiểu Mễ Bảo, cô ấy muốn dẫn Tiểu Mễ Bảo đi, ai cũng không ngăn được, cô ấy muốn lập gia đình, các người cũng không ngăn được, hai điểm này, tôi nghĩ hẳn là các người biết rõ trong lòng!"

Mẹ Đỗ lại tru lên: "Cái này còn có thiên lý hay không… Ông trời…"

"Câm miệng!" Kiều Chấn Dân lớn tiếng quát.

Tiếng kêu rên của mẹ Đổ mắc ở cổ, không thể tiếp tục bị bẽ mặt, khỏi phải nói khó chịu cỡ nào.

Kiều Chấn Dân từ trên cao nhìn xuống nói: "Nếu các người dễ tụ dễ tan, tôi có thể cho Tiểu Mễ Bảo không đổi họ, cũng có thể cho con bé trở về thăm hỏi hai người già mấy người, tương lai các người già rồi, cũng không ngăn cản con bé chăm sóc các người về già, nhưng nếu các người tiếp tục như vậy, vậy đừng trách chúng tôi không khách khí!"

Nói đến cái này, ông đột nhiên đi đến trước mặt cha Đỗ, hạ giọng nói: "Tôi nghe nói có vài đặc vụ một khi tiết lộ thân phận sẽ bị người xử lý, ông nói xem Đỗ Trác Thành đột nhiên chạy tới đường ray tự sát có thể nào…"

"Cậu nói bậy!" Mắt cha Đỗ nứt ra nói.

Kiều Chấn Dân đứng thẳng dậy, biểu tình lạnh như băng nhìn bọn họ: "Tôi có nói bậy hay không, ai cũng không biết, nếu các người không sợ, có thể tiếp tục ầm ĩ!"

Cha Đỗ cắn răng nói: "Cậu không sợ sẽ liên lụy đến Thắng Mỹ và Tiểu Mễ Bảo sao?"

Kiều Chấn Dân nói: "Nếu thật sự là như vậy, đừng nói anh trai Thắng Mỹ sẽ không đứng nhìn bàng quan, tôi chắc chắn dù có táng hết gia tài cũng sẽ bảo vệ hai mẹ con bọn họ, ông hẳn là không biết nhỉ, nhà của tôi có một người bà con kết nghĩa là Sở trưởng đồn công an, tôi còn có một em rể làm Sư trưởng ở quân đội, nhiều người như vậy, muốn bảo vệ hai người vẫn có thể, nhưng người già các người và con gái, cháu ngoại của các người, vậy thảm rồi!”

Bình Luận (0)
Comment