Công ty điện ảnh Hải Thăng ở thủ đô là công ty lớn, trước khi đến thì bọn họ liền tìm nhà họ Hoắc hỗ trợ đã điều tra, bảo đảm sẽ không là lừa người thì mới đến.
Đương nhiên, thật ra ngày đó đạo diễn Triệu có thể xuất hiện ở ban đồng ca, đã chứng thực thân phận của bọn họ.
Chỉ là năm đó bởi vì sơ sẩy dẫn đến Kiều Đông Uyển bị người què ôm đi, đây là bóng đen trong lòng hết thảy người nhà họ Kiều, dù cho sau đó tìm được trẻ con trở về, nhưng vừa nghĩ tới Kiều Đông Uyển từng chịu qua cực khổ, trong lòng mọi người vẫn rất khó chịu.
Bởi vậy, hiện tại phàm là chuyện dính đến trẻ con, người nhà họ Kiều đều không dám khinh thường.
Công ty điện ảnh Hải Thăng quả nhiên thực lực bất phàm, một tòa nhà ba tầng đều là công ty của bọn họ, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên đi ở phía trước, Đại Kiều một tay nắm Tiết An Húc, một tay nắm Tiểu Đông Vân, mấy người đi vào công ty điện ảnh.
Bọn họ đi vào, lập tức liền gây nên chú ý của mọi người.
Người làm việc ở công ty điện ảnh, không hiếm lạ với trai xinh gái đẹp, cũng không hiếm lạ với những đứa bé dung mạo rất đáng yêu, chỉ là trình độ nhan sắc của toàn gia đình này không khỏi cũng quá cao.
Đặc biệt là thiếu nữ vóc người cao gầy kia, chính là nhất tỷ đang "hot" của công ty cũng không có cách nào so sánh.
Thiếu nữ này nếu như chuẩn bị tiến vào truyền hình, chỉ sợ vị trí của nhất tỷ cũng bị dao động.
Đương nhiên, giá trị nhan sắc của toàn gia đình không bao gồm Tiểu Đông Vân, có điều cũng là bởi vì có cô bé tôn lên, cho nên mới để hai người Đại Kiều và Tiết An Húc nhìn qua càng động lòng người.
Kiều Tú Chi hỏi một cô gái ở trước sân khấu xem văn phòng của đạo diễn Triệu đi như thế nào, em gái ở trước sân khấu mau mau chỉ đường cho bọn họ, còn nhiệt tình hỏi có cần cô dẫn đường hay không.
Dáng vẻ trưởng thành như vậy, muốn không nổi tiếng cũng khó khăn, không bằng thừa dịp hiện tại bọn họ vẫn còn chưa nổi tiếng mà tạo quan hệ thật tốt.
Có điều sau khi Kiều Tú Chi cảm tạ thì khéo léo từ chối, em gái ở trước sân khấu rất là tiếc nuối.
Ở trong ánh mắt của mọi người, đoàn người nhà họ Kiều đi tới văn phòng của đạo diễn Triệu.
Đạo diễn Triệu nhìn thấy bọn họ, lập tức kích động đến đứng lên: "Ai nha, mọi người rốt cục cũng đến rồi."
Sáng sớm hôm nay ông ta liền đến văn phòng chờ, ăn xong điểm tâm liền không ngừng xem thời gian, mỗi một phút trôi qua đều giống như lửa thiêu mông vậy, chỉ sợ người nhà họ Kiều lại đột nhiên thay đổi chủ ý không đến nữa.
Nếu thật sự như vậy thì ông ta biết phải đi đâu tìm hạt mầm tốt như vậy đây chứ?
Sau khi hàn huyên một phen, đạo diễn Triệu cũng không làm phiền, lập tức dẫn bọn họ đi đến văn phòng của ông chủ.
Chủ tịch của điện ảnh Hải Thăng cũng họ Triệu, cùng với đạo diễn Triệu thì cũng có chút quan hệ thân thích nói mãi mới đến.
Chủ tịch Triệu là một người trung niên tuổi chừng bốn mươi, thân cao, tướng mạo tương đối, chính là vóc người có chút biến dạng, cái bụng nhìn qua trông như phụ nữ mang thai bốn, năm tháng như thế.
Nhìn thấy đạo diễn Triệu mang người lại đây, ông ta cũng vội vàng đứng lên, một chút giá cũng không có: "Mọi người chính là nhà họ Kiều mà đạo diễn Triệu đã nhắc đến đúng không? Con cháu nhà mọi người quả nhiên ai cũng có linh khí bức người, không giống trẻ con bình thường."
Tiết Xuyên nói: "Chủ tịch Triệu quá khen, không biết tiếp theo cần phải làm những gì?"
"Thật ra nhìn thấy mấy đứa nhỏ này, tôi liền biết bọn họ khẳng định rất ưu tú, cứ để bọn họ ở đây thoải mái tùy tiện biểu diễn một chút đi."
Trước khi nhà họ Kiều đến, chủ tịch Triệu đã nghe đạo diễn Triệu nói, người nhà họ Kiều khá là "vinh nhục không sợ hãi", không một chút nào giống người ở nông thôn đến, khuyên ông ta ngàn vạn lần không thể dùng tiền để đè người.
Tuy rằng chủ tịch Triệu chưa hề nghĩ tới muốn làm như vậy, có điều lúc này nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của người nhà họ Kiều, trong lòng xác thực đối với bọn họ đánh giá cao mấy phần.
Tiết An Húc và Tiểu Đông Vân đều là trẻ con gan lớn, không rụt rè một chút nào, hai người ngay ở trước mặt chủ tịch Triệu liền tự mình biểu diễn một đoạn.
Chủ tịch Triệu lần thứ hai kinh ngạc, đặc biệt là Tiểu Đông Vân, âm thanh của cô bé so với vẻ bề ngoài hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, ông ta thật sự không có cách nào tưởng tượng âm thanh vui tươi như vậy là xuất từ một đứa trẻ có ngoại hình như thế.
"Được. Được. Được." Chủ tịch Triệu kích động đến đỏ cả mặt, vỗ tay khen hay ba lần.
Một khi ký được hợp đồng với hai tiểu tướng này, công ty điện ảnh của bọn họ còn sợ không nổi tiếng được sao?