Nhìn thấy anh họ nghênh ngang mà đi, Đường Diệu San tức giận đến bộ ngực phập phồng kịch liệt: "Đường Hãn Hải, anh là đồ khốn, anh đứng lại đó cho tôi!"
Đường Hãn Hải đi tới chỗ bình thường hắn ta ở cùng với mấy tên côn đồ, tâm tình rất không tốt nâng chân bắt chéo: "Tụi bây nói đi, có cách nào có thể bắt được hai con nhỏ đó không?"
Đám côn đồ tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, đều không nói lời nào.
Bắt thế nào, sức lực đó của đối phương, một tay đánh bọn họ nằm úp sấp hoàn toàn không thành vấn đề.
Điều quan trọng là sau khi bọn họ thăm hỏi, tuy rằng nữ sinh không phải xuất thân từ gia đình quyền thế, nhưng nhà người yêu cô cũng không đơn giản, sau khi biết, bọn họ làm sao còn dám đi trêu chọc cô.
"Lão Đại, em thấy… Nếu không thì hay là thôi đi?" Một tên côn đồ kinh hãi run rẩy nói.
Đường Hãn Hải trừng mắt anh ta: "Xoay qua đây!"
Tên côn đồ mang vẻ mặt cầu xin xoay qua, lộ mông ra.
Đường Hãn Hải nhấc chân đạp trên mông anh ta một cái nói: "Mày cái thứ hèn nhát, mày nói như thế nữa, mày cút khỏi nhóm ‘ ác ma nhân gian ’ của tụi tao ngay!"
Đúng vậy, Đường Hãn Hải và nhóm côn đồ của hắn ta có cái tên hết sức trung nhị, gọi là ác ma nhân gian, bọn họ cảm thấy bọn họ đùa giỡn nhân gian, là người sống phóng khoáng nhất chân thật nhất trên thế gian này.
Tên này nếu như được người đời sau nghe thấy, đoán là sẽ cười đến rụng răng.
Sau một cú đá này, những người khác lại càng không dám nói, ngoại trừ tên côn đồ Giáp.
Tên côn đồ Giáp cộc lốc nói: "Lão Đại, kỳ thật chúng ta không nhất định phải đối nghịch với cô gái đó, chúng ta có thể bái cô ta làm thầy, sau đó học tất cả công phu của cô ta, chờ chúng ta xuất sư, chúng ta lại đến đánh cô ta, vậy không phải…"
Một tên côn đồ khác không đợi anh ta nói xong, liền tiến lên muốn che miệng anh ta, sợ lát nữa mạng nhỏ của anh ta cũng không còn.
Nhưng lúc này Đường Hãn Hải không chỉ không mắng anh ta, ngược lại khen anh ta: "Được! Đề nghị này của mày cực kỳ tốt!"
Lúc trước sao hắn ta lại không nghĩ ra cách hay như vậy chứ?
Vì thế Đường Hãn Hải quyết định đi tìm Đại Kiều.
Nhưng dựa vào thần lực của Đại Kiều, hắn ta có chút sợ hãi, cho nên quyết định xuống tay từ trên người bạn cô Thái Như Nam.
——
Kiều Chấn Quân nhìn đến thấy cha mẹ ông đột nhiên xuất hiện ở ca73 nhà, cả người đều ngây dại.
Một hồi lâu mới tìm lại giọng nói của mình: "Cha, mẹ, sao mọi người đột nhiên lại đây ?"
Nói xong ông giơ tay muốn nhận lấy hành lý trong tay cha mẹ, lại bị tránh được.
Kiều Tú Chi ngồi xe lửa mười ngày mười đêm, nhưng tinh thần vẫn tốt lắm: "Con yên tâm, hai đứa con trai của con An Kiệt và Đông Lâm đều nhờ nhà họ Hoắc chăm sóc giúp rồi."
Dựa theo quan hệ mà nói, hẳn là đưa hai đứa nhỏ nhờ nhà bác cả chăm sóc tốt hơn.
Nhưng mỗi ngày nhà bác cả đều phải mở quán bán buôn, một khi bận rộn, chưa chắc có thời gian chăm sóc con cái, chính yếu là bà lo lắng cặp vợ chồng ngu xuẩn con trai cả với vợ con trai cả nhất.
Hơn nữa sau khi Đái Thục Phương biết bọn họ phải về trấn trên, chủ động nhắc muốn chăm sóc An Kiệt và Đông Lâm, cho nên đưa hai đứa nhỏ đến nhà họ Hoắc.
Ngược lại Kiều Chấn Quân không lo lắng cho mấy đứa nhỏ, cha mẹ ông làm việc là người đáng tin cẩn thận nhất, bọn họ chắc chắn thu xếp cho mấy đứa nhỏ tốt rồi mới có thể ra ngoài.
Nếu cha mẹ không cần ông xách đồ, ông đành phải đi mau vài bước gọi vợ, bảo bà ấy nhanh chóng chuẩn bị ít đồ ăn.
Lâm Tuệ nhìn thấy cha mẹ chồng lại đây, trên mặt cũng chấn kinh một hồi, nhưng rất nhanh bà ấy đã nghĩ tới chuyện của Kiều Đông Anh.
Bà ấy đi ra chào hỏi với cha mẹ chồng, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Kiều Chấn Quân biết cha mẹ là vì hai chị em Kiều Đông Hà và Kiều Đông Anh mới rời khỏi thủ đô, ông nhớ tới gia đình La Khánh, nhíu mày nói: "Mẹ chồng Đông Hà đến thủ đô, chỉ sợ sẽ làm khó nó, mẹ, mẹ nói con có cần bảo anh La Khánh đến thủ đô mang vợ anh ta về không?"
Kiều Tú Chi lắc đầu: "Không cần, tính tình Đông Hà quá mềm yếu, nó phải học tự mình xử lý việc này, mà không phải để người bên cạnh luôn chùi đít cho nó."
Bà và Tiết Xuyên đều già rồi, cha mẹ cô ấy không đáng tin, sau khi anh chị em khác lớn lên cũng có gia đình nhỏ của mình, ai cũng không thể mỗi ngày rảnh rỗi xử lý chuyện của cô ấy.
Cho nên cô ấy phải học cách kiên cường đứng lên, yếu đuối chỉ có thể bị đánh, người như thế, quốc gia cũng như vậy.
Kiều Chấn Quân nghe vậy, liền từ bỏ.
Dù sao Kiều Đông Hà chỉ là cháu gái, mà không phải con gái ông, ông cũng không tiện duỗi tay quá dài.
Tiếp theo ông ta lại thương lượng bàn bạc mấy người được chọn lựa của cửa hàng với cha mẹ.