Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 621 - Chương 621. Mẹ Chồng Nàng Dâu 4

Chương 621. Mẹ chồng nàng dâu 4 Chương 621. Mẹ chồng nàng dâu 4

Ngày hôm nay quả thực là một lần nữa biết được mẹ chồng người này, đứa bé trong bụng đừng nói đến nay còn không biết giới tính, cho dù đúng là cái con gái, vậy cũng là cháu gái của bà ta.

Bà ta nói lời như vậy, quả thực súc sinh cũng không bằng.

Lúc này khí thế của cô ấy so với bình thường có thể nói là như hai người khác nhau, cô ấy trừng mắt mẹ La, sự thù hận ở đáy mắt cháy hừng hực.

Mẹ La bị ánh mắt của cô ấy làm hoảng đến lui về sau một bước, nhưng phóng lao phải theo lao: "Con nói cái gì muốn cùng mẹ đồng vu quy tận? Mẹ nghe không hiểu gì cả."

Kiều Đông Hà cảm giác được cái bụng càng ngày càng đau, cô ấy không thể lại tiếp tục trì hoãn.

Cô ấy nhìn mẹ La, gằn từng chữ một: "Nếu như con của tôi chết rồi, sau đó tôi sẽ một đao đâm chết bà, để bà xuống dưới bồi tội với nó."

Lời nói quá mức ác độc, mẹ La lần thứ hai bị sợ hết hồn, động tác liền do dự.

Lúc do dự này liền để Kiều Đông Hà bò đến cửa.

Kiều Đông Hà chưa bao giờ thấy vui vẻ vì phòng này quá nhỏ như ngày hôm nay, nếu như nhà quá to lớn, lúc này cho dù cô bò thế nào cũng không bò được đến cửa.

Chờ cô ấy mở cửa ra, mẹ La này mới phục hồi tinh thần lại: "Cô. . ."

Không chờ bà ta nói xong, Kiều Đông Hà liền dùng toàn lực gọi lên: "Cứu mạng. Mẹ chồng muốn giết tôi, có ai không, giết người. ."

". . ."

Mẹ La tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta muốn kéo Kiều Đông Hà trở về, có điều đã chậm, chị Lan ở sát vách nghe được động tĩnh chạy tới.

"Chị Lan, cứu em, mẹ chồng muốn giết em và đứa bé trong bụng."

Kiều Đông Hà thật giống người chết chìm nắm lấy một cây gỗ, liều lĩnh kêu to lên.

Chị Lan ở trong phòng liền nghe cái gì mà cứu mạng giết người, cô ấy còn tưởng rằng nghe lầm, có điều vì lý do an toàn, cô ấy vẫn chạy đến nhìn.

Chưa nhìn thì không quan trọng lắm, vừa nhìn quả thực lá gan đều muốn bị dọa đến nát.

Chỉ có thể nói vận may của Kiều Đông Hà vẫn còn chưa tận, nếu như đổi thành những người khác, chưa chắc sẽ đến giúp đỡ, nhưng chị Lan này là người rất nhiệt tình.

Lúc này nghe được Kiều Đông Hà nói, cô ấy không chút nghĩ ngợi, lập tức liền vọt tới.

Cô ấy đẩy mẹ La đang muốn kéo Kiều Đông Hà mẹ, nói năng có khí phách mắng: "Cút ngay. Nếu như bà còn dám chạm vào cô ấy, tôi liền không khách khí."

Mẹ La tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng: "Đây là việc nhà chúng tôi, không cần cô ở đây quản việc không đâu."

Chị Lan không nhượng bộ một chút nào nói: "Hiện tại đã gây sự chết người rồi, vậy thì không phải chuyện nhà các người, nếu như bà không bỏ ra thì hiện tại tôi liền đi báo cảnh sát."

Nghe được cô ấy muốn đi báo cảnh sát, mẹ La rốt cuộc biết sợ nói: "Làm gì có mất mạng, cô đừng nghe nó nói hưu nói vượn, bản thân nó ngã chổng vó, tôi muốn dìu nó lên, nó không những không để tôi dìu mà còn nói tôi muốn hại nó, là tâm tư người quá ác độc."

Lời mẹ La nói, chị Lan nửa chữ cũng không tin.

Từ sau khi mẹ La đến, mỗi ngày nhà họ La đều gà bay trứng vỡ, dáng vẻ Kiều Đông Hà cũng ngày càng tiều tụy.

Trước đây cô ấy có uyển chuyển nói với Kiều Đông Hà, nói Kiều Đông Hà đừng nhượng bộ quá, có mấy người trời sinh đã tiện, sẽ không bởi vì mình nhượng bộ mà cảm kích, chỉ có thể được voi đòi tiên.

Nhưng hiển nhiên đối phương không nghe, bằng không cũng sẽ không phát sinh tình cảnh ngày hôm nay.

Chị Lan không tiếp tục để ý mẹ La, cẩn thận nâng Kiều Đông Hà dậy, sau đó nâng cô ấy đi ra ngoài.

Cả người Kiều Đông Hà gần như là đều dán vào trên người chị Lan, mới vừa đi ra khỏi cửa, đầu óc cô ấy đột nhiên động một cái, lóe qua lời mà Đại Kiều từng nói.

Tuần trước cô ấy đến tứ hợp viện tìm bà nội, đáng tiếc bà nội đã về nhà, lúc cô ấy muốn đi, em gái Đại Kiều đột nhiên giao cho cô ấy một viên viên thuốc, còn nói với cô ấy, viên thuốc có thể bảo mệnh, ngàn vạn không thể làm mất đi.

Lúc đó vẻ mặt cô ấy hốt hoảng, nhận lấy đồ vật liền đi, sau khi trở lại cũng không coi là chuyện đáng kể.

Nhưng vào lúc này nhớ tới em gái Đại Kiều nói, cô ấy theo bản năng liền tin tưởng vật kia nhất định có thể cứu con của mình.

Cô ấy lôi kéo tay chị Lan, yếu ớt nói: "Chị Lan, làm phiền chị. . . Đi vào nhà giúp em lấy một vật, vật kia đặt ở trong ngăn kéo phía dưới cùng đầu giường, là chiếc hộp màu xám, làm phiền chị giúp em mang đến."

Chị Lan tuy rằng cảm thấy vào lúc này còn cố lấy đồ vật có chút khó mà tin nổi, có điều nhìn cô ấy tha thiết mong chờ nhìn mình, thực sự không có cách nào từ chối.

Chị Lan đặt Kiều Đông Hà ngồi ở trên băng ghế đá, sau đó liền muốn vào cửa đi tìm đồ vật.

Bình Luận (0)
Comment