Anh ấy vội vàng từ trường học chạy về, sau đó bị chị Lan gọi lại.
Chị Lan nói hết chuyện hôm đó cho anh ấy, sau đó thở dài nói: “Chị nói này Tiểu Lương, em đừng trách chị lắm miệng, việc này em phải xử lý cho tốt, nếu xử lý không tốt, chỉ sợ hai vợ chồng các em sẽ khó nói!”
Tính cách Kiều Đông Hà yếu đuối, nhưng nhà họ Kiều như vậy, nhất định sẽ không để cháu gái bị người ta ức hiếp.
Nếu La Tuấn Lương xử lý không tốt, nói không chừng nhà họ Kiều sẽ buộc vợ chồng son bọn họ ly hôn, cho dù không ly hôn, trong lòng hai người bọn họ nhất định cũng sẽ có khúc mắc!
La Tuấn Lương nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn chị Lan, em biết phải làm như thế nào!”
Nói xong, anh ấy xoay người rời khỏi nhà lớn.
Lúc này, trong lòng anh ấy bùng cháy lửa giận, giận mẹ không yên phận, cũng giận chính mình quá không để bụng, suýt chút nữa đã hại Đông Hà và con của bọn họ!
Sau khi mẹ tới, bởi vì mẹ chưa bao giờ làm khó dễ Đông Hà trước mặt anh ấy, chỉ là sắc mặt Đông Hà càng ngày càng khó coi, anh ấy từng hỏi cô ấy vài lần, cô ấy đều nói không có việc gì, là hiện tượng bình thường khi mang thai.
Anh ấy cũng không hiểu rõ quá trình phụ nữ mang thai, hơn nữa chuẩn bị đi công tác, anh ấy phải chuẩn bị tốt nhiều tài liệu, ngoại trừ ngủ, gần như thời gian còn lại anh ấy đều ở thư viện.
Sau này không thấy Đông Hà béo lên, ngược lại còn gầy đi, sau khi anh ấy phát hiện, muốn mang cô ấy đi bệnh viện, lại vẫn bị cô ấy từ chối, nói rằng bản thân không sao.
Anh ấy nghe cô ấy nói như vậy, liền cho rằng thật sự không có chuyện gì.
Nếu anh ấy hỏi thăm nhiều hơn, nếu anh ấy có thể quyết tâm đưa mẹ về quê, vậy chuyện sinh non nhất định sẽ không xảy ra!
Nghĩ vậy, anh ấy giơ tay hung hăng tát mình một bạt tai!
Nói đến cùng, anh ấy vẫn đang trốn tránh, dù sao một bên là vợ, một bên là mẹ ruột, dù anh ấy đứng về bên nào, cũng sẽ xúc phạm tới bên còn lại.
Vì thế khi bọn họ thể hiện cho anh ấy một biểu hiện hài hòa giả dối, anh ấy rõ ràng cảm thấy không thích hợp, lại bởi vì sợ hãi chân tướng phía sau mà không truy cứu!
“Bốp” một tiếng!
Anh ấy lại tát mình một bạt tai!
Người qua đường nhìn anh ấy giống như nhìn một kẻ điên, đáy mắt tràn ngập sợ hãi, bước chân nhanh hơn.
La Tuấn Lương cũng lười để ý ánh mắt những người khác.
Anh ấy tới bệnh viện trước, hỏi bác sĩ tình hình của mẹ thế nào rồi, có nguy hiểm tính mạng hay không.
Dù sao bị chó cắn, nếu nhiễm bệnh chó dại, tám chín phần mười sẽ không sống nổi.
May mắn chính là, bác sĩ nói với anh ấy, mẹ chỉ cảm nhiễm một ít bệnh khuẩn, nhưng không phải bệnh chó dại, tuy nhiên còn phải nằm viện thêm 2-3 ngày mới có thể xuất viện.
La Tuấn Lương thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó xoay người rời khỏi bệnh viện.
Lúc này, anh ấy cũng không định vào thăm mẹ, nếu anh ấy đi vào, hôm nay cũng không ra được.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh ấy tới tứ hợp viện của phòng hai.
Anh ấy cho rằng có lẽ Đông Hà sẽ không về nhà mẹ đẻ phòng lớn, nguyên nhân chủ yếu chính là mẹ cô ấy.
Nghĩ đến đây, anh ấy thở dài một hơi thật sâu.
Hai người bọn họ đều có một người mẹ khó giải quyết!
——
Đi tới cửa tứ hợp viện, tâm trạng anh ấy cực kỳ thấp thỏm, anh ấy không biết lát nữa ông bà nội sẽ đối xử với mình như nào.
Nhưng dù thế nào cũng được, anh ấy phải thừa nhận trước đã.
Anh ấy hít sâu một hơi, giơ tay ấn chuông cửa, qua một phút, đã có người ra mở cửa.
Người mở cửa không phải ai khác, là Kiều Tú Chi anh ấy sợ hãi nhất.
Kiều Tú Chi nhìn thấy La Tuấn Lương, mặt mày lạnh băng nói: “Cậu rốt cuộc đã quay về rồi!”
Trong lòng La Tuấn Lương “Bộp” một tiếng, căng da đầu nói: “Thật xin lỗi bà nội, cháu đây chịu đòn nhận tội!”
Kiều Tú Chi nhìn thoáng qua sau lưng anh ấy: “Chịu đòn nhận tội? Sao tôi không thấy thế?”
La Tuấn Lương lập tức cảm thấy lưng như kim chích: “Là cháu sai, bây giờ cháu lập tức đi tìm một ít cành mận gai qua đây!”
Kiều Tú Chi lạnh lùng nói: “Tiến vào rồi nói sau!”
Xung quanh tứ hợp viện tuy không nhiều người lắm, nhưng đứng ở cửa nói chuyện cũng không phải chuyện hay ho gì.
La Tuấn Lương thấy bà còn đồng ý cho mình vào nhà, trong lòng lén thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhanh chong mang trái cây và các loại đồ bổ vào.
Kiều Tú Chi dẫn anh ấy vào phòng khách, cũng không thèm liếc mắt nhìn đồ mà anh ấy mang tới, sau đó nói: “Ngồi đi, đừng đứng, cậu đứng như vậy, tôi còn phải ngửa đầu nhìn cậu!”
La Tuấn Lương vội vàng ngồi xuống ghế đối diện bà, ngoan ngoãn như học trò tốt.
Kiều Tú Chi lạnh nhạt nói: “Nói vậy có lẽ cậu cũng đã biết chuyện của Đông Hà với mẹ mình, cậu nói thẳng xem cậu định làm thế nào đi!”