Từ khi Ngụy Xuân Mai tiếp quản cửa hàng tới nay, thường thường cũng có người đến nhà họ Ngụy muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy, nhưng Ngụy Xuân Mai vẫn không gật đầu.
Nhưng mọi người không nghĩ tới, cô ấy ngàn chọn vạn tuyển, cố tình chọn một tên
đầu trọc!
Thật là có mắt như mù!
Ở trong mắt Ngụy Xuân Mai, toàn bộ những người này đều hướng về tiền của cô ấy, mà không phải thật sự nhìn trúng con người cô ấy.
Nhưng Cẩu Thặng không giống vậy, bọn họ quen nhau nhiều năm, cho tới bây giờ anh ta chưa từng nói qua một câu quá phận với cô ấy, lần đó anh ta ra tay ngăn cản mẹ Trần, càng khiến cô ấy nhìn ra nhân phẩm tri ân báo đáp của anh ta.
Sau khi trải qua ở chung, cô ấy cảm thấy bọn họ rất thích hợp với nhau, cho nên mới quyết định ở cùng một chỗ.
Nhưng đây là nói sau.
——
Hoắc Trì và một người hợp tác bay đến Hương Giang tham gia trao đổi kỹ thuật, đi công tác hai tuần mới trở lại thủ đô.
Đã hai tuần Đại Kiều và anh không gặp mặt, trong lòng thật sự nhớ tới hoảng, cho nên vừa nghe anh đã trở lại, cô lập tức chạy tới nhà họ Hoắc.
Đi vào nhà họ Hoắc, ông nội Hoắc mang theo Tiểu Ngũ Nhi đi ra ngoài dạo lòng vòng, dì Phương và giáo sư Chung đều đang dạy học, dì nội trợ đi mua đồ ăn, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Hoắc Trì ở đây.
Đại Kiều có chìa khóa của nhà họ Hoắc, cô trực tiếp mở cửa đi vào, xa xa đã nghe thấy tiếng chơi bóng rổ.
Cô không lên tiếng đi qua, lẳng lặng nhìn dáng vẻ chơi bóng của anh.
Mặt trời lặn nắng chiều khiến bầu trời đều nhuộm thành màu cam, ánh chiều tà nhu hòa chiếu lên người anh, tóc và trên mặt anh đều nhiễm một tầng ánh vàng nhợt nhạt.
Mồ hôi nóng trên trán chảy từ huyệt thái dương của anh xuống, lông mi dài dày đón mặt trời lặn, đáy mắt tản đầy ánh vàng vụn vỡ.
Thật là đẹp!
Đại Kiều ngồi ở trên ghế bên cạnh, khóe miệng giương lên, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Đúng lúc này, máy nhắn tin của Hoắc Trì đặt ở trên bàn vang lên.
Đại Kiều tự nhiên mà vậy cầm lấy nhìn, chỉ thấy phía trên là một số điện thoại xa lạ, dãy số phía dưới có một hàng chữ: Tâm tình đột nhiên rất tệ, Thiến Nhi.
Đại Kiều nhìn chằm chằm màn hình của máy nhắn tin một hồi, đứng lên vào trong phòng điện trả lời, sau đó đáp lại đối phương hai chữ: Nhịn đi!
Đại Kiều đi ra từ trong phòng, lần này Hoắc Trì rốt cục phát hiện sự tồn tại của cô.
"Sao em tự mình lại đây? Anh còn nghĩ ngày mai qua trường học đón em."
Hoắc Trì ném bóng rổ qua một bên, sau đó ngược ánh chiều tà, bước chân dài đi tới cô, trong đôi mắt nhìn cô tràn đầy nhu tình và cưng chiều.
Đại Kiều trừng đôi mắt to ánh sương, không trả lời anh hỏi ngược lại: "Anh Hoắc Trì, Thiến Nhi là ai?"
Hoắc Trì nghe vậy ngớ ra một hồi, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc: "Thiến Nhi? Ai? Anh nên quen cô ta sao?"
Đại Kiều trừng anh, giọng điệu mang theo vị chua: "Anh Hoắc Trì thật sự không biết cô ta sao? Ngay cả tâm tình không tốt đối phương cũng nói với anh!"
Nói xong cô ném máy nhắn tin vào trong lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tức thành con cá nóc.
Hoắc Trì tiếp được máy nhắn tin một phen, ấn mở ra nhìn, mày nhíu lại nói: Thì ra là cô ta."
Đại Kiều nghe vậy, giọng điệu càng chua: "Vừa rồi còn nói không biết, bây giờ lại biến thành thì ra là cô ta."
Miệng đàn ông, quỷ gạt người!
Hừ hừ!
Hoắc Trì nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, chỗ cổ áo lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng nõn, tôn lên cần cổ thon dài tinh tế của cô, ngực bỗng dưng động.
Bản thân áp sát lại gần cô nói: "Niệm Niệm, em… Đây là đang ghen sao?"
Trong lòng Đại Kiều vẫn chua không chịu nổi, không chút nghĩ ngợi giơ tay đẩy mặt anh ra một phen: "Tránh ra, thối hoắc!"
Hoắc Trì lộ ra nét mặt ủy khuất: "Niệm Niệm, cho tới bây giờ em cũng không ghét bỏ anh như vậy."
Đại Kiều hừ với anh một tiếng lãnh ngạo từ lỗ mũi.
Hoắc Trì thấy cô thực sự hơi tức giận, lúc này mới không hề chọc cô nữa, giải thích nói: "Người phụ nữ đó là một khách hàng lúc đi Hương Giang gặp được, anh với cô ta nói tổng cộng hai câu, vừa rồi em không nói, ngay cả tên cô ta anh cũng không nhớ nổi."
Đại Kiều nâng cằm, đôi mắt ánh nước trong suốt liếc anh: "Cái người tên Thiến Nhi đó có phải bộ dáng rất đẹp không?"
Dục vọng muốn sống của Hoắc Trì vô cùng mãnh liệt, lập tức lắc đầu nói: "Không rạng rỡ bằng em, cũng không xinh đẹp bằng em!"
Ai ngờ Đại Kiều nghe xong tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ, đấm một cái lên ngực anh: "Ngay cả có đẹp hay không anh cũng nhớ rõ ràng như vậy, còn dám nói anh không nhớ được tên cô ta!"
Dùng từng nắm đấm nhỏ đấm ngực anh, cái này nếu đổi lại là con gái bình thường, chàng trai chắc chắn rất hưởng thụ, nhưng một quyền này của Đại Kiều đi xuống, trực tiếp khiến Hoắc Trì hít một hơi.
Cái này cũng không phải là từng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực bạn, đây là sức lực làm bể một tảng đá!