Kiều Trĩ múa Bích Vô Hà chém giết tả xung hữu đột, tuy trông có vẻ hơi chật vật nhưng nàng đã thành công khống chế vòng vây của địch, ít nhất cũng không để những kẻ này tăng áp lực lên Thần Nhứ. Lúc này, trong tay trái nàng đã cầm đoản đao Tần Vương Kiến, tả hữu khai cung khiến lực công kích tăng lên rất nhiều, tất nhiên tiêu hao cũng lớn hơn.
Kiều Trĩ hiếu chiến, nhưng cũng biết lượng sức mình. Nàng hiểu rõ, với mức tiêu hao hiện tại, nếu không thể nhanh chóng kết thúc chiến đấu sẽ rất phiền phức, trừ khi có người đến giúp.
Đang suy nghĩ, bỗng một bóng người lướt qua trên không, nhìn kỹ thì ra là Cảnh Hàm U. Nàng quay đầu nhìn lại con đường vừa đi, trận chiến bên kia vẫn đang tiếp diễn, nếu không phải Cảnh Hàm U thì ai đang kiềm chế kẻ địch? Nhìn về phía trước, lẽ nào người trong chiến trường phía trước không phải là Linh nhi? Hay là đại sư tỷ?
Kiều Trĩ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Bỗng nhiên nàng có thêm dũng khí, các sư tỷ đều đang đối mặt với khó khăn như nhau, không có lý do gì mình lại bỏ cuộc ở đây. Nội lực trong người nàng bắt đầu vận chuyển điên cuồng, thanh trọng kiếm Bích Vô Hà mang theo kiếm khí xông tới, một kiếm chém xuống là một mảng địch ngã xuống. Tuy nhiên, Kiều Trĩ dù sao cũng không phải Cố Ly, Cố Ly lớn lên trong những lần đối luyện với Giang Phong Mẫn, tốc độ, lực đánh, phản ứng, sức chịu đựng, thậm chí cả ý chí đều không phải người thường có thể sánh được. Kiều Trĩ dưới sự tiêu hao lớn như vậy, phản ứng cuối cùng cũng bị ảnh hưởng, đối với nguy hiểm ẩn nấp ở xa đã sơ suất.
Ngân châm từ xa bắn tới, Kiều Trĩ căn bản không để ý. Ngay khi kim sắp đâm vào lưng Kiều Trĩ, bị một bàn tay xinh đẹp bắt lấy, sau đó khẽ vẩy trả lại người phát ám khí.
Kiều Trĩ quay đầu, mặt nhăn lại, mím môi, "Sư tỷ..." Giọng nói như muốn khóc cho thấy trước đó nàng đã chịu áp lực lớn thế nào.
"Ta ở đây." Người tới chính là Tiêu Chiết Cốt. Trước đó nàng cũng bị Chưởng Viện phái đi làm việc, vừa trở về liền biết được Thần Nhứ và những người khác đang làm mồi nhử kẻ địch, lập tức tới cứu người.
Có sự giúp đỡ của Tiêu Chiết Cốt, Kiều Trĩ áp lực giảm đi rất nhiều. Hai người này lần lượt là đệ tử của Tiêu Trường Ngữ và Đào Thanh Ly, sư phụ là một cặp, từ nhỏ hai người họ đã quấn quýt bên nhau, không ít lần hợp luyện võ công, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Thần Nhứ sau khi xuất ra Dẫn Thiên Lam Hà đầu tiên giúp Ông Linh Tiêu và Công Dã Ti Đồng tranh thủ thời gian, về sau không dùng đại chiêu nữa. Trong khoảng thời gian dài như vậy, nàng chỉ dùng kiếm thuật để ứng phó. Nàng rất rõ, trong tình huống nội lực gần như cạn kiệt, điều nàng có thể làm bây giờ là kiên trì, bất kể Cố Ly, Cảnh Hàm U hay Kiều Trĩ ai có thể giải quyết đối thủ, đều có thể tới giúp. Hoặc ai trong biệt viện ra cũng được, nàng phải kiên trì tới khi có người tới hỗ trợ.
Quyết tâm rồi, Thần Nhứ liên tục lợi dụng địa hình trong rừng để ứng phó với kẻ địch, nhiều lần suýt nữa bị trúng đòn, nguy hiểm vô cùng, nhưng cuối cùng nàng vẫn né được. Sự tập trung của nàng cực kỳ cao, đầu óc cũng rất tỉnh táo, cố gắng tránh phạm sai lầm. Trong mắt kẻ địch vây công Thần Nhứ, nàng giống như một con cá trơn tuột, nhiều lần tưởng đã bắt được, nhưng lại bị tuột mất.
Ánh sáng dần tối, động tác của Thần Nhứ ngày càng ít đi, không phải nàng không chống đỡ nổi, ngược lại là nàng đã thích ứng với hoàn cảnh, có thể khống chế tình thế một cách vững vàng.
Khi Cảnh Hàm U tới nơi, nhìn thấy Thần Nhứ mượn lực đánh lực, tự mình dùng ít nội lực nhất và động tác nhỏ nhất để ứng phó với kẻ địch. Nàng sững lại, tại sao lại khác với hình dung của mình?
Dĩ nhiên chỉ một chút, nàng lập tức nhập vào trận chiến, vài chiêu đã tới bên Thần Nhứ hợp lực. Đôi mắt Thần Nhứ trong veo sáng rõ, tóc mai ướt đẫm mồ hôi dính loạn xạ trên mặt, trông càng khiến người ta xúc động.
Hạ Lan Y xuống báo cáo, tình hình bên Thần Nhứ và mấy người kia đã được khống chế, Chưởng Viện thở dài, vẫn tưởng có thể rèn luyện thêm, xem ra vẫn chưa đủ! "Phát tín hiệu."
Hạ Lan Y cầm pháo hoa trên bàn ra ngoài bắn lên, pháo hoa lam quang nổ tung trên không, trong phạm vi núi Thái Sơ đều có thể nhìn thấy.
Bên ngoài đánh nhau như vậy, người trong núi Thái Sơ trang đương nhiên nghe thấy. Các môn phái đều vội vàng ra ngoài xem tình hình, lần lượt cáo từ. Thấy mọi người đi gần hết, Vi Tu Kỳ đành tuyên bố đại hội hôm nay đến đây là kết thúc, việc còn lại ngày mai xử lý tiếp.
Phía tây Thái Sơ Sơn Trang có một tòa lầu cao ba tầng, Vi Tu Kỳ lên tầng ba, nhìn xuống cảnh chém giết bên dưới, chau mày. Tình thế địch đông ta ít như vậy, tại sao Chưởng Viện Phi Diệp Tân vẫn chưa ra tay?
Thấy pháo hoa lam quang, nam nhân từ trong rừng thò đầu ra, "Tín hiệu tới rồi, động thủ!"
Ngay lập tức, từ trong rừng cây xung quanh nam tử, một đám đông xông ra, trang phục khác nhau nhưng đều là người trẻ tuổi, nam thì tuấn tú khôi ngô, nữ thì xinh đẹp yêu kiều, dung mạo đều vượt trội. Họ cầm binh khí đủ loại, xông thẳng vào nhóm người đã được chú ý từ trước. Nhóm người bị chú ý vừa mới mai phục phía đông, bị ngọn lửa bốc lên không rõ nguyên nhân đuổi ra, chưa kịp hoàn hồn thì lại bị nhóm người này tập kích, một trận hỗn chiến nổ ra.
Trong rừng, phía nam, ba cỗ nội lực cực mạnh bỗng dưng bùng lên, trong chốc lát không thể nhận ra bao nhiêu người từ trong rừng nhảy ra tháo chạy. Tình huống tương tự cũng xảy ra ở phía bắc, ngoài ba cỗ nội lực còn có nhiệt độ giảm mạnh đột ngột, chẳng mấy chốc những chiếc lá xanh biếc đã phủ một lớp sương trắng.
Cùng lúc đó, Lục Dao Chu, Tần Tê và Hạ Lan Y hợp lực khiêng mấy giá đỡ đã dựng sẵn đặt xung quanh bốn người đang tấu nhạc trong sân, ngay lập tức, âm thanh của họ được khuếch đại gấp bội, hóa ra đây là vật khuếch âm.
Công Dã Âm dẫn đầu, ngón tay chuyển điệu nhạc, là một túc sát từ khúc. Văn Huyền Ca lập tức theo sau, hai đệ tử vội điều chỉnh theo nhịp của sư phụ. Ba người đều biết Hàm Âm Tập, và đã tích lũy sức công phá đủ mạnh, Công Dã Âm tuy không biết nhưng có sát chiêu riêng, dùng âm luật giao động tâm trí đối phương.
*túc sát có thể hiểu là sát khí đã tồn tại từ trước
Bốn người phối hợp, đột nhiên kích hoạt sức công phá, nguyên nhân là vừa đúng lúc một đám người đeo mặt nạ từ mái nhà nhảy xuống, đây là lực lượng tấn công biệt viện.
Đợt công kích bằng âm luật này khiến những kẻ vừa xuống đất lập tức ngã vật ra, bắt đầu ho ra máu.
"Trời ạ!" Công Dã Ti Đồng thốt lên không đúng lúc, nàng chưa bao giờ biết Hàm Âm Tập có sức công phá tập thể mạnh đến vậy, hay nói đúng hơn là chưa từng chứng kiến.
Công Dã Âm trừng mắt, nàng lập tức thu liễm tâm thần, chuyên tâm gảy cầm.
Trong bốn người, Ông Lãnh Tiêu có thể di chuyển tự do nhất, vừa thổi sáo vừa đến xem nhóm người kia, chỉ vài bước chân, những kẻ vừa ho ra máu đã nằm bất động. Sức công phá đáng sợ như vậy, chính Ông Lãnh Tiêu cũng lần đầu được thấy. Có thể thấy nàng và Công Dã Ti Đồng vẫn còn non nớt, xem sư phụ và sư cô ra tay, trực tiếp diệt gọn cả đám.
Chưởng Viện nhảy lên mái nhà, xung quanh biệt viện quả nhiên có không ít người đang lấp ló, đều che mặt.
"Đến tìm chết thì không cần phí mặt nạ làm gì." Giọng Chưởng Viện nhẹ nhàng, người cũng nhẹ nhàng, nhưng khi ra tay... trên trời sấm rền vang, mọi người Phi Diệp Tân đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy phía trên biệt viện mây đen cuồn cuộn, sấm chớp không ngớt.
"Không lẽ nào!" Cảnh Hàm U lo lắng Thần Nhứ không chịu nổi, bị đại chiêu của sư phụ quét trúng.
Thần Nhứ cũng ngẩng đầu nhìn lên, "Không sao. Sư phụ có phạm vi khống chế."
Kiều Trĩ và Tiêu Chiết Cốt nghe tiếng sấm kia, sợ đến mức muốn bỏ chạy. Đại chiêu của Chưởng Viện áp lực đối với bọn họ lớn hơn nhiều so với đám người này. Mỗi lần bọn họ đều phải vận công chống đỡ mới có thể đỡ được? Ngược lại, Cố Ly ở phía xa lại rất bình tĩnh. Loại đại chiêu này chỉ là chuyện nhỏ, còn chưa bằng đòn đánh của sư phụ nàng - Giang Phong Mẫn.
Huyền Thiên Cửu Biến rơi xuống, tất cả mọi người trong phạm vi biệt viện đều bị tiêu diệt, chết không còn manh giáp. Nhưng ngay sau đó, bốn lão đầu nhảy lên mái biệt viện, chia bốn góc vây quanh Chưởng Viện, mỗi người một thanh trường kiếm, không nói nhiều, xông lên liền tấn công Chưởng Viện.
Chưởng Viện nheo đôi mắt phượng xinh đẹp, kiếm trận? Dám điều động nhiều người như vậy làm bia đỡ đạn, chỉ để tranh thủ thời gian nghỉ giữa hai lần đại chiêu của nàng. Nhưng điều này có thể chứng minh cái gì? Chứng minh rằng bốn người này cũng không chịu nổi đại chiêu của nàng, đây chẳng phải là tự tố cáo điểm yếu của mình sao? Thật là ngu ngốc!
Chưởng Viện rút ra Ngọc Hồ Kiếm sau lưng, giao chiến với tứ lão. Mười mấy năm gần đây, Chưởng Viện cơ bản ra tay là kết thúc chiến đấu, nên nhiều người cho rằng Chưởng Viện lợi hại nhất chính là nội lực, chỉ cần tránh được đại chiêu của Chưởng Viện là có thể thắng.
Thật không biết ai cho họ ảo tưởng này, Chưởng Viện trực tiếp ra đại chiêu chỉ vì nàng không có kiên nhẫn, hơn nữa nàng đã thấy qua quá nhiều chiêu thức võ công, căn bản không có hứng thú đợi đối phương biểu diễn xong.
Ngọc Hồ Kiếm tỏa sáng lam quang dưới ánh hoàng hôn, giống như Chưởng Viện vậy, như mỹ, như sắc.
Kiếm trận của tứ lão quả thật lợi hại, nhưng gặp phải Chưởng Viện cũng chỉ biết than trời.
Bên này Chưởng Viện bị tứ lão quấn lấy, bên kia lại một nhóm hắc y nhân che mặt tiến vào biệt viện, mục tiêu thẳng đến bốn người Văn Huyền Ca.
Ngọc Hồ Kiếm chắn ngang, trên thân kiếm bốc lên một chuỗi ngọn lửa, buộc tứ lão phải lui lại. Đám người tấn công Văn Huyền Ca phát hiện đòn tấn công của mình đều bị một bức tường vô hình chặn lại.
"Tìm chết!"
Sóng nội lực lại ập đến. Cảnh Hàm U đang đánh nhau ngẩng đầu lên, bị Thần Nhứ nắm lấy trực tiếp bay ra xa rất xa, dáng vẻ là thật sự đang chạy trốn.
Đại chiêu lại lần nữa rơi xuống, lần này là "Quy Nguyên Diệt Hồn". Đừng nói tất cả kẻ địch trong biệt viện, ngay cả những người cách biệt viện gần nhất mà Thần Nhứ đối phó đều bị tiêu diệt. Nếu không phải Thần Nhứ và Cảnh Hàm U chạy nhanh, lần này chắc chắn bị thương không nhẹ.
"Sư phụ... khụ... khụ..." Cảnh Hàm U vừa ho vừa nói, "Sư phụ giết điên rồi sao?"
Thần Nhứ đứng dậy, nhìn nữ tử bạch y trên nóc biệt viện, tựa như đỉnh núi cao nhất, tuyết ngàn năm, thế nhân chỉ có thể ngưỡng vọng mà không thể với tới.
"Không, sư phụ chắc sẽ rất vui." Nàng cười.
Cảnh Hàm U gật đầu, "Sư tỷ nói đúng."
Thu hồi Họa Địa Vi Lao bảo vệ mấy người Văn Huyền Ca, Công Dã Âm và Công Dã Ti Đồng biểu hiện giống nhau, trợn hai đôi mắt to nhìn Chưởng Viện như nhìn quái nhân. Rồi Công Dã Âm nhìn Văn Huyền Ca, Công Dã Ti Đồng nhìn Ông Linh Tiêu, dường như đều đang hỏi: "Lợi hại như vậy sao?"
Văn Huyền Ca cười, "Nàng là Chưởng Viện!"
Trong rừng, phía nam loé lên những đốm sáng nhỏ, tựa như ánh sao. Nếu ngửi kỹ, có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Chỉ là dưới bóng cây che khuất không thấy được cảnh tượng thảm khốc bên trong mà thôi. Phía bắc lại là cảnh tượng khác, lúc này đột nhiên bắt đầu có tuyết rơi, trên lá cây phủ một lớp tuyết mỏng, cũng mùi máu tanh nồng nặc, khiến người ta không dám bước vào.
Phía đông, lửa trong núi đã tắt, nhưng khói đen bốc lên ngút trời, trong rừng căn bản không thể ở được. Bất kỳ ai từ đám khói xông ra đều bị giết chết. Không hỏi nguyên do, trực tiếp xử tử. Đây là sự hành động tuyệt đối chỉ có quân đội mới làm được.