Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 120.1 - Chương 120.121

120: Nhất định phải đánh trả


Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Người xưa đã nói "nhân chi sơ, tính bản ác", ở một góc độ nào đó mà nói, trẻ con vốn dĩ là tập hợp của cả thiên thần và ác quỷ, nhưng có vài bạn nhỏ được dạy dỗ tốt nên phần lương thiện chiếm ưu thế.

Mà một số đứa trẻ khác thì chỉ được học trong sách giáo khoa chứ không có ai hướng dẫn và quản lý đạo đức của chúng.

Nếu như đó là một đứa bé không cần phải lo cơm ăn áo mặc, lại có điều kiện tiền bạc dư dả thì ác ma trong lòng sẽ không hề kiềm chế được mà trỗi dậy, không có ai biết được nó sẽ gây ra những tội ác gì.

Cũng giống như Đổng Gia Hữu từng bị xấu mặt trước mọi người, cậu ta sẽ không bỏ qua chuyện cũ.

Bình thường ở trong lớp cậu ta có không ít bạn bè, cũng không thiếu những người nịnh bợ, những tên nhóc này chỉ mới năm sáu tuổi nên không có khả năng phân biệt đúng sai, chỉ là vừa nghe Đổng Gia Hữu đến bắt chuyện, còn gọi một vị đàn anh học cấp hai đến cho nên chúng cũng không thèm suy nghĩ gì, cùng đi theo đến đây.

"Bắt nạt cậu là người có hình xăm đúng không? Sao lại dẫn tôi tới tìm mấy đứa nhóc này?"

Người thiếu niên đứng bên cạnh Đổng Gia Hữu khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, là tuổi của người vừa mới vào cấp hai, cũng là anh bạn tốt của Đổng Gia Hữu.

So với Trì Hoán học cấp ba thì anh ta càng giống một kẻ lêu lổng hơn, tóc nhuộm tím, xỏ khuyên tai, trong túi còn có gói thuốc lá, trên cổ đeo dây chuyền hầm hố , xem ra anh ta cũng là kẻ thuộc cấp cao và có thâm niên trong giới phi chủ lưu.

"Không nhìn thấy người kia, anh giúp em dạy dỗ bọn họ trước đi!"

Đổng Gia Hữu nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Đàm Duệ nói:

"Đặc biệt là đứa em trai kia của em! Nó chính là đứa đã nhờ người khác ra mặt giúp đỡ, còn dám đứng bên cạnh xem trò cười của em! Nhất định anh phải đánh nó đến răng rơi đầy đất!"

Tên tóc tím liếc nhìn hai cô bé đang đứng bên cạnh.

"Còn hai người đó thì sao?" Phi chủ lưu vô cùng nguyên tắc nói: "Anh không đánh con gái."

Đổng Gia Hữu không muốn đánh hai cô bé kia, nhưng mà cậu ta cũng có kế hoạch khác.

Sở thú được chia thành khu vực trong nhà và khu vực hoang dã ngoài trời. Khu vực hoang dã rất rộng, ít camera, sau khi tóc tím nhận được cuộc gọi của Đổng Gia Hữu, anh ta đã lẻn vào từ phía này, vừa đúng lúc thuận tiện cho kế hoạch của bọn họ.

Chờ đến khi ba người U U rời khỏi đám đông, tóc tím cùng bốn, năm học sinh tiểu học khác cũng thuận lợi theo đến đây.

"Đứng lại!"

Ba bạn nhỏ đứng lại, khuôn mặt ngơ ngác nhìn bọn họ.

"Mấy người chính là kẻ đã bắt nạt em trai tôi sao?" Tóc tím tiến lên một bước chọc vào vai Đàm Duệ: "Này cậu nhóc, cậu có biết Đổng Gia Hữu là người được tôi bảo kê không?"

Đàm Duệ lắc đầu: "Em không biết."

Tóc tím hung dữ nói: "Vậy thì bây giờ đã biết rồi đó!"

U U ngẩng cao đầu:

"Tại sao anh lại bảo kê người khác? Mọi người đang luyện công phu gì sao? Kim chung tráo à?* Đường Đường, Kim chung tráo lợi hại lắm hả? "

hay là một trong số những công phu của Thiếu Lâm Tự, được luyện bằng cách dùng vải thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào tất cả các bộ phận trên người, lúc đầu sẽ cảm thấy đau, đến lúc không thấy đau nữa thì thay bằng chùy gỗ, chùy đồng.

Khương Đường: "..."

Vào thời điểm quan trọng như thế này cũng chỉ có U U mới có thể có mạch suy nghĩ lộn xộn giống như chó hoang bị đứt dây xích.

Nhìn đám con trai trước mặt đang vây quanh bọn họ, chỉ có Khương Đường mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

Không ai hiểu rõ hơn cô rằng bạo lực học đường của đám con trai hoàn toàn không giống với chuyện đánh nhau nhỏ nhặt của đám con gái, bằng tuổi thì còn dễ nói chứ loại thiếu niên đang tuổi dậy thì như tên tóc tím này, anh ta hoàn toàn có thể xử lí cả ba người bọn họ.

Trong đầu lại hiện lên bóng ma của kiếp trước, chân tay Khương Đường lạnh lẽo, không nhịn được mà lùi về phía sau vài bước.

Nhưng phía sau lại là U U và Đàm Duệ, hai học sinh tiểu học hoàn toàn không có một chút cảm giác đang gặp nguy hiểm, bởi vì bọn họ chưa từng gặp phải loại chuyện như thế này, cho nên không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Khương Đường ngẩng cao đầu, thiếu niên kia cao hơn cô rất nhiều, che khuất cả ánh mặt trời, bóng đen che luôn khuôn mặt, trên khuôn mặt mơ hồ kia hiện lên rất nhiều suy tính.

"Đàm Duệ phải không, lại đây, trước tiên tôi muốn đơn độc nói chuyện với nhóc..."

"Anh kéo tôi làm gì, buông ra!"

"Mấy người muốn bắt Đàm Duệ đi đâu? Anh làm cậu ấy bị đau kìa, buông cậu ấy ra!"

"Cố U U, nhóc nghĩ tôi thật sự muốn làm bạn với nhóc sao? Rất nhiều người còn đang xếp hàng chờ tôi chọn bọn họ làm bạn đó, chỉ có nhóc là không nể mặt tôi, bố tôi là người có rất nhiều tiền, ông ấy đã nói người nổi tiếng cũng chẳng lợi hại gì, cho dù nhóc là tiểu minh tinh thì tôi cũng sẽ không sợ nhóc..."

Đứa nhỏ bị chiều sinh hư, vênh váo kiêu ngạo giống như đang muốn lấy lại danh dự cho mình.

Khương Đường vẫn còn đứng trước mặt U U, cậu ta cau mày, cảm thấy cô đang cản đường nên dùng sức đẩy cô sang một bên...

Đổng Gia Hữu là người rất khỏe mạnh, sức lực lại mạnh, Khương Đường căn bản không thể đẩy được cậu ta, trong nháy mắt phần cùi chỏ đập xuống mặt đất đã bị rách da, máu chảy ra.

U U bị dọa sợ.

"Đường Đường!"

Bé muốn chạy tới nhưng lại bị Đổng Gia Hữu túm tóc đuôi ngựa phía sau.

Sau khi lên tiểu học có rất ít bé gái buộc tóc hai chùm, Úc Lan chải đuôi ngựa cho bé, lại dùng dây cột tóc thật đẹp để buộc lại, khi bước đi đuôi ngựa sẽ đung đưa phía sau đầu, giống như một cái đuôi vậy.

Không biết từ đâu mà Đổng Gia Hữu lấy được một cái kéo, Khương Đường không kịp ngăn cản đã thấy cậu ta cắt một cái, một tiếng răng rắc vang lên...

Một nhát.

Một kéo cắt đứt tóc đuôi ngựa xinh đẹp.1

U U dừng lại, ngơ ngác sờ vào đuôi tóc ngắn ngủn sau đầu mình.

Tóc, đã biến mất.

Khương Đường kinh ngạc nhìn Đổng Gia Hữu đang cầm phần tóc của U U.

------

Chỉ bằng mày mà cũng muốn bắt chước người khác, tao khinh!

Cũng không tự xem lại bản thân nặng mấy cân mấy lượng, người ta chính là trăng trên trời, còn mày chỉ là bùn dưới đất! Tỉnh táo lại đi!

Cả người đều mang theo hơi thở nghèo nàn rách nát, học cùng một lớp với mày khiến tao cảm thấy ghê tởm!

Còn dám đánh lại? Này thì đánh trả! Cứ phải ăn hai cái tát thì mày mới biết hai chữ chịu thua viết như thế nào đúng không?

-----

Đủ loại âm thanh khiến cô bùng nổ, như thể cơn giận dữ đã bị kìm nén từ lâu, sâu thẳm trong lòng kia bỗng nhiên bùng phát, trong nháy mắt tất cả sự sợ hãi và lý trí của cô đều bị cuốn trôi.

Không biết từ chỗ nào tràn ra, bỗng nhiên dũng khí lan tỏa toàn thân, Khương Đường vốn luôn trầm mặc ít nói bỗng nhiên đứng bật dậy.

Khi U U còn đang băn khoăn không biết bị cắt tóc rồi liệu bé có bị hói hay không thì Khương Đường đã nhanh chóng lướt qua trước mắt bé.

Giây tiếp theo, không ai ngờ tới Khương Đường lại giơ chân lên đá thẳng vào bụng Đổng Gia Hữu, một cú đá tập trung sức lực toàn thân kia đã khiến tên nhóc to gấp đôi cô bị đá lăn vài vòng trên đất.

Ngay cả mấy người bên phía Đàm Duệ cũng kinh ngạc đứng hình, nhốn nháo nhìn về phía bên này.

"Đổng Gia Hữu!"

"Hu hu hu... Mày đá tao! Mày mà cũng dám đá tao!!"

U U bị tình huống trước mắt làm cho kinh ngạc không nói nên lời, mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Người vừa tung cú đá kia là Khương Đường sao?

Là người luôn nghe theo lời bé, không bao giờ nói chuyện lớn tiếng, cũng không hề nóng nảy, thậm chí trong lớp còn không dám giơ tay phát biểu... Là Khương Đường ư?

"Không sao, không sao..."

Sắc mặt Khương Đường tái nhợt, bỗng nhiên ôm chặt lấy U U đang đứng ngây ngốc vào lòng.

U U ngồi dưới đất, mặc cho Khương Đường ôm mình.

Cô đang run rẩy.

Rõ ràng là đang an ủi U U vừa bị cắt mất tóc, nhưng mà hình như Khương Đường lại đang chìm vào một cơn ác mộng đáng sợ, cô ôm chặt lấy U U, như thể đang hút lấy sự can đảm trên người bé.

"Đừng sợ..."

"Tôi, tôi đã đánh lại, không sao đâu..."

Cách đó không xa, Đổng Gia Hữu đang nằm dưới đất gào thét, được người khác đỡ dậy, đồng bọn của cậu ta cũng tức giận, tóc tím hùng hổ bước tới muốn báo thù cho đứa đàn em của mình.

Còn Khương Đường thì thả U U ra, có chút hoảng hốt nhìn U U, giống như đang dặn bé, lại giống như đang nói với những người khác.

"Hãy nhớ kỹ, nếu người khác bắt nạt cậu thì cậu phải bắt nạt lại."

"Không được nhịn, nếu không cậu sẽ trở thành một kẻ hèn nhát."

"Phải đánh trả, nhất định phải đánh trả."

1/2/2022


121: Trò mèo vờn chuột của sư tử


Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

U U ngây người nhìn Khương Đường.

Trong đôi đồng tử đen nhánh của cô phản chiếu một tia sáng vô cùng ngoan cường.

Bé còn quá nhỏ nên không thể nhìn ra trong đó đang phản chiếu một thế giới vô cùng phức tạp, bé chỉ nhìn thấy một đôi mắt đẫm lệ.

"Tớ biết, Đường Đường, tớ biết rồi. Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu."

U U thả Khương Đường ra, nhặt hòn đá nhỏ trên mặt đất, hung ác ném về phía những người xấu bắt nạt Khương Đường và Đàm Duệ.

"Mấy người tránh ra! Cút xa một chút!"

"Nếu mấy người còn tới đây! Tôi thật sự sẽ đánh mấy người đó!!"

Dáng người U U nhỏ xíu, đừng nói đứng trước mặt thiếu niên tóc tím cao một mét bảy, ngay cả đứng trước mặt Đổng Gia Hữu thì bé cũng không là gì.

Giọng nói của cô bé đang giương nanh múa vuốt ném hòn đá kia lại mang theo tiếng khóc nức nở, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ đang cố gắng nhe răng trợn mắt, không hề có một chút uy hiếp nào.

Tất nhiên bọn họ sẽ không sợ bé.

"Nói đùa gì vậy! Nhóc nghĩ bọn tôi sẽ sợ nhóc sao?"

Đổng Gia Hữu đẩy đám người đang đỡ mình sang một bên, tức giận lao về phía U U.

Bên ngoài thì hoảng, bên trong thì sợ U U bị dọa lùi lại vài bước, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nắm chặt viên đá nhỏ trong tay lập tức ném vào mặt Đổng Gia Hữu, vừa vặn đập vào trán cậu ta.

Cậu ta bị bé chọc tức, mắt thấy người đã sắp lao đến...

"Meo...!"

Không biết từ đâu lại xuất hiện một bóng dáng nhanh nhẹn linh hoạt, giống như tia chớp từ trên trời rơi xuống, móng vuốt cào vào mặt Đổng Gia Hữu khiến cậu ta hỗn loạn tại chỗ, gào thét lăn lộn trên mặt đất.

"Là báo săn! Là con báo săn!"

U U ngồi thụp xuống đất, trong lòng sợ hãi liếc mắt nhìn xung quanh.

Hình như chỗ này đúng là khu vực hoạt động của báo săn nhỏ.

Đổng Gia Hữu chỉ từng nhìn thấy những con báo săn trong sở thú thông qua một lớp kính trong suốt chứ chưa từng bị một con báo săn tấn công ở khoảng cách gần như vậy, cậu ta bị dọa đến mức suýt chút nữa thì tè ra quần.

Những người còn lại cũng không khá hơn cậu ta là bao, tuy rằng con báo này không khác gì một con chó nhỏ nhưng dù sao thì nó cũng là một con báo thật!

Bọn họ không biết báo săn và báo đốm khác nhau, trong đầu cả đám đều nhớ lại tình huống săn linh dương tàn bạo của những con báo đốm trong chương trình thế giới động vật, lập tức cả đám đều bị dọa sợ bỏ chạy tán loạn.

Đàm Duệ, U U và Khương Đường, ba người tụ lại một chỗ, kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt.

Nhưng mà, bọn họ mơ hồ cảm giác được mục đích của báo săn nhỏ rất rõ ràng, chính là thay bọn họ báo thù, chỉ nhằm vào một mình Đổng Gia Hữu, cả ba người không lập tức bỏ chạy mà tò mò nhìn vào Đổng Gia Hữu bị dọa sợ đang lăn lộn trên mặt đất.

Mà lúc này, U U còn nói thêm một câu:

"Vừa rồi, có phải báo săn nhỏ đã phát ra tiếng kêu giống mèo đúng không?"

Không ai trả lời bé.

Cùng lúc đó, vài đứa trẻ vội vàng chạy trở về từ khu vực hoang dã bên ngoài kia đã khiến nhân viên sở thú chú ý, nhân viên bảo vệ hươu cao cổ xem camera giám sát rồi nhanh chóng báo cáo cho Ung Trạch.

Gần như ngay lập tức, trực giác của Ung Trạch đã mách bảo nhất định chuyện này có liên quan đến nhóm của U U.

Cậu lập tức dừng lại việc đang làm, nhanh chóng chạy về phía khu vực hoang dã ngoài trời.

Mà cậu còn cho rằng tốc độ của hình dạng con người quá chậm cho nên khi đến khu vực không có người, cậu lập tức biến thành sư tử, chỉ một phút sau đã đến chỗ của U U.

Đúng lúc này, Đổng Gia Hữu càng ngày càng tức giận, hất con báo săn nhỏ đang túm tóc mình ra.

Người bị bức ép đến đường cùng thì sẽ nóng nảy, đôi khi bọn họ còn có thể bộc phát tiềm lực rất mạnh mẽ.

"Bọn mày, bọn mày đều cùng một giuộc!" Đổng Gia Hữu thở hổn hển: "Bọn mày đều là yêu quái! Chỉ có yêu quái mới có thể gọi dã thú đến tấn công tôi! Bọn mày là yêu quái!"

U U cứng rắn nói: "Nếu tôi là yêu quái thì tôi đã ăn thịt anh trước khi anh cắt tóc của tôi!"

Nói xong, U U mới nhớ ra rằng tóc của bé đã bị cắt.

Lúc trước tóc của bé còn dài đến ngực, bây giờ đã ngắn ngủn!

"Mày thừa nhận! Mày chính là yêu quái!!"

Đổng Gia Hữu nhặt một cành cây trên mặt đất, quơ quơ trong không khí, muốn đến đánh con báo săn nhỏ vừa bị cậu ta ném sang một bên.

Nhưng lúc này, bỗng nhiên cậu ta cảm thấy trời đất tối sầm lại.

Nhóm ba người U U bên kia đồng loạt nín thở.

Đổng Gia Hữu còn chưa quay đầu lại nhưng chỉ bằng trực giác thì cậu ta cũng cảm nhận được một loại khí tràng vô hình, một cảm giác áp bức đáng sợ khiến máu đang chảy trong cơ thể lập tức đông lại.

Không biết từ lúc nào mà đứng phía sau cậu ta lại là một con sư tử lớn.

Cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy một con sư tử còn sống xuất hiện trước mặt, mặc dù đây không phải là con sư tử đã trưởng thành, nhưng với kích thước như vậy thì chỉ cần há miệng đã có thể nuốt cậu ta vào bụng.

Đàm Duệ và Khương Đường sợ tới mức ngừng thở.

Thậm chí không một ai có thời gian để suy nghĩ xem rốt cuộc con sư tử này đến từ đâu.

Đổng Gia Hữu đứng ngây người khoảng mười giây, thấy sư tử không hề động đậy, bỗng nhiên cậu ta hét lên một tiếng rồi nhanh chóng bỏ chạy giống như kẻ điên.

Ánh mắt sư tử nhìn vào mái tóc vừa bị cắt của U U.

Mặt cắt gọn gàng giống như một chiếc bàn chải nhỏ.

Mái tóc đẹp như vậy, khi không được buộc lên thì sẽ nhẹ nhàng bay trong gió giống như tơ nhện.

Ung Trạch thu hồi ánh mắt, bất ngờ đuổi theo Đổng Gia Hữu đã chạy xa.

Đổng Gia Hữu vốn tưởng rằng cậu ta đã chạy rất xa, không ngờ sư tử lại đuổi theo, cậu ta bị dọa sợ đến mức hai mắt tối sầm, khóc lóc sướt mướt, suýt chút nữa thì ngất đi.

Khi Ung Trạch dùng móng vuốt ấn vào lưng, đè cậu ta xuống bãi cỏ thì quần cậu ta cũng ướt đẫm.

Ung Trạch dừng vài giây, thả cậu ta ra.

Tâm trạng của Đổng Gia Hữu lên lên xuống xuống như tàu lượn, hai chân run rẩy, cậu ta cố gắng đứng dậy chạy thêm hai bước.

Nhưng vừa mới chạy được vài bước, cậu ta lại phát hiện ra! Con sư tử kia lại tiếp tục đuổi theo cậu ta!

Cứ thế nhóm người U U đã nhìn thấy cảnh tượng truy đuổi của một người và một sư tử, trước tiên sư tử để cho cậu ta chạy khoảng năm phút, sau đó nhanh chóng đuổi kịp đè cậu ta xuống đất, rồi lại thả cậu ta ra rồi tiếp tục đuổi theo.

Học sinh lớp một như Đổng Gia Hữu chưa từng trải qua tình huống đáng sợ như vậy, còn chưa chạy được hai lần, lúc chạy ngang nhà vệ sinh công cộng bên cạnh khu vực hoang dã ngoài trời thì đã từ bỏ, lập tức khóc rống lên.

"Tao không chạy nữa! Mày ăn đi! Mày ăn tao đi!!"

"Mấy người đều bắt nạt tôi! Tất cả mọi người đều bắt nạt tôi! Tôi muốn tìm ba! Để ba tôi giết chết mấy người!!"

"Hu hu hu... Ba ơi, ba đâu rồi..."

Cậu ta lại không biết rằng con sư tử sau lưng cậu ta đã biến thành hình người.

Còn tranh thủ quay lại trò cười lúc này của cậu ta.

Mục đích đã đạt được, Ung Trạch quyết định tạm thời tha cho tên nhóc này, quay lại để hỏi U U xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà khi cậu vừa quay người đã thấy U U với mái tóc như bàn chải kia, không biết đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào, ngơ ngác nhìn.

Rõ ràng bé đã thấy toàn bộ quá trình cậu biến từ sư tử thành con người.

Ung Trạch bất ngờ.

Hai người đứng sau lưng Đổng Gia Hữu đang khóc lóc inh ỏi, nhìn nhau hồi lâu.

Ung Trạch: "Em..."

Cậu vừa định giải thích thì nhìn thấy U U trong tình trạng chết máy kia cuối cùng cũng định thần lại, há hốc mồm:

"Vừa rồi... Cái đó... Anh cứ như vậy soạt một tiếng... Lập tức... Cái đó anh..."

Rõ ràng là bé kinh ngạc đến mức nói năng lộn xộn.

Ung Trạch cũng biết chắc chắn cậu đã làm bé sợ, cho nên cậu vô cùng kiên nhẫn đợi bé tìm từ sau đó cậu sẽ giải thích.

Nhưng chờ đến khi U U sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình, sau khi hiểu rõ vừa rồi bé đã thấy anh sư tử biến thành anh Ung Trạch thì câu nói đầu tiên lại là...

"Cái kia! Bộ đồ sư tử của anh! Lấy từ đâu ra vậy!"

Vừa chứng kiến ​​sư tử biến thành người, đôi mắt sáng ngời như vì sao kia tràn ngập tò mò nói với cậu.

2/2/2022 

Bình Luận (0)
Comment