Edit by Thiên Bách Nguyệt
----------
" Rời giường đi, sao em vẫn còn ngủ vậy! "
Xoạc --
Rèm cửa bị Cố Diệu Diệu kéo ra , ánh nắng buổi sớm chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ .
Cố Diệu Diệu quay đầu lại nhìn cục bột nho nhỏ tròn tròn rụt rụt vào ổ chăn, không lưu tình chút nào bước tới mở hé chăn, cúi đầu nhìn bên trong hô to: "Còn không chịu dậy, chị sẽ xốc chăn. "
Người trong chăn giật giật, trái lăn một chút, phải lăn một chút, đem chính mình bọc thành kén tằm, như vậy thì sẽ không sợ bị xốc chăn lên.
Cố Diệu Diệu liền ôm cả người lẫn chăn lên.
Trong chăn nhô ra một đầu dưa nhỏ tóc tai bù xù.
U U vẻ mặt buồn ngủ, đáng thương vô cùng nói: " Chị, em buồn ngủ lắm... "
Bị phá rối không ngủ được, U U tủi thân mếu máo, cứ như giây tiếp theo sẽ lập tức khóc lên.
Tối hôm qua bé lại mơ, hại bé cả một đêm đều không được ngủ ngon.
Cố Diệu Diệu ghé vào mép giường, chọc chọc khuôn mặt mềm mại của U U, nhẹ giọng nói: "Còn không chịu dậy chị sẽ uống sạch sữa bò vị dâu tây của em! "
!!!
U U là người 'nhớn' có thể không ngủ!
Nhưng sữa bò vị dâu tây không thể không uống!
U U tức khắc mở mắt ra, gian nan bò ra khỏi chăn.
Ăn cơm sáng xong, U U và Úc Lan nằm ườn ra trên sô pha xem phim truyền hình.
Trong tay còn ôm một hộp bắp rang bơ vị caramel, cắn răng rắc răng rắc.
Trên TV đang phát một bộ phim tình yêu kinh điển nhiều năm trước, nói về yêu hận tình thù giữa hai chị em cùng hai nam nhân, Úc Lan rất thích xem loại phim cẩu huyết không cần động não này để giết thời gian.
U U tuy xem không hiểu, nhưng xét thấy thân là bạn nhỏ thấp cổ bé họng, ở nhà không có quyền khống chế điều khiển từ xa, bởi vậy ngày thường bé cũng chỉ có thể xem cùng Úc Lan.
Nhưng mà xem xem, U U bỗng nhiên cảm thấy cái cốt truyện này có chút quen mắt.
Một ít kí ức còn sót lại trong giấc mộng đêm qua chậm rãi tái hiện, dần dần khớp với phim tình yêu cẩu huyết trong TV.
...
"U U, ngày mai tôi sẽ phải cùng chị của em kết hôn, tôi chỉ muốn hỏi em một câu cuối cùng..."
"Tất cả đều là tôi sai! Cố Diệu Diệu cô không cần phải xả giận lên người U U, muốn đánh muốn chửi thì nhằm vào tôi đây này!"
"Cho nên nhiều năm như vậy, người anh thích căn bản không phải tôi, mà là em gái tôi..."
...
Dì Trương vừa lau nhà vừa xem TV, cảm thán: "Lục Bình thật đáng thương, chân thì mất, vị hôn phu và chọn em gái còn ở bên nhau."
Nữ minh tinh đã giải nghệ Úc Lan cũng tán đồng nói: " Nếu tôi mà là Lục Bình, việc đầu tiên sẽ làm là đánh chết đôi cẩu nam nữ này! "
Tuy rằng bộ phim này cùng giấc mơ kia không quá giống nhau, nhưng U U vẫn chột dạ cúi đầu, ngay cả bắp rang ngọt ngào cũng ăn không vô.
Đầu dưa nhỏ chứa đầy nghi hoặc lớn.
Mấy cái giấc mộng bé mơ thấy đó, rốt cuộc là đã từng xảy ra hay vẫn là tương lai mới nảy sinh vậy?
Chuẩn bị đi hoa viên luyện đàn - Cố Diệu Diệu đi ngang qua phòng khách, thấy U U ngồi trên sô pha cầm hộp cái bắp rang ngẩn người, lâm vào hình thức triết học tự hỏi, đầy mặt đều viết "Đầu của ta hình như không đủ dùng lắm".
"..."
Cuối cùng Cố Diệu Diệu cũng bắt đầu hoài nghi, đời này U U thay đổi nhiều như vậy có phải là do bị ngã hư đầu không.
——
Không bao lâu sau, thủ tục nhập học của Cố Diệu Diệu hoàn thành.
Cố Diệu Diệu vừa bước vào tuổi thứ sáu được sắp xếp tới lớp lá trường mẫu giáo, mỗi buổi sáng, Cố Diệu Diệu và U U ngồi xe đi nhà trẻ, tối đến thì tài xế hoặc là Úc Lan lái xe tới đón về.
Cứ qua hai ba ngày như vậy, đám trẻ mẫu giáo bé có thể không biết chị của U U là ai, nhưng đám trẻ lớp lá hầu như đều biết Cố Diệu Diệu có một em gái ở mẫu giáo bé.
Bởi vì em gái của Cố Diệu Diệu, luôn tận dụng mọi lúc xoát độ tồn tại.
" ...Em gái cậu đáng yêu ghê. "
Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh Cố Diệu Diệu, nhìn cục bông nhỏ đứng chỗ chân tường cách đó không xa điên cuồng nhảy nhót vẫy tay, cảm thán một câu như thế.
Chỗ tập thể dục buổi sáng của nhà trẻ không lớn, buổi sáng đôi lúc các bạn lớp lá còn chưa tập thể dục xong thì các bạn nhỏ mẫu giáo bé đã đứng ở bên kia chân tường xếp hàng chờ.
Một đám củ cải nhỏ xếp thành hàng, U U màu da trắng nõn đứng ở bên trong phá lệ rõ ràng.
Càng miễn bàn U U còn giống như dẫm phải công tắc điện, không ngừng vẫy tay nhảy nhót như sợ Cố Diệu Diệu không phát hiện ra cô bé vậy.
Ngu ngu ngốc ngốc.
Nhìn liền cảm thấy đầu ẻm thiếu não.
Cố Diệu Diệu ra vẻ bình tĩnh mà thu hồi ánh mắt: "Cũng còn tạm... Thật sự đáng yêu đến vậy à? "
Hiểu Hiểu nghiêm túc gật đầu, hâm mộ nói: " U U thoạt nhìn thật ngoan, cái gì cũng đều nghe cậu, y như bé cún luôn bám chủ vậy, thật muốn xoa bóp cái mặt nhỏ, hì hì hì. "
Cố Diệu Diệu không đáp, Hiểu Hiểu lại tiếp tục nói:
" Em trai mình lại không có đáng yêu như em gái cậu, nó cả ngày lăn lộn trong bùn đất, nước mũi chảy ra còn không biết tự đi mà lau, dơ muốn chết, vẫn là em gái tốt hơn. "
Con trai tuổi này, phần lớn tụi nó như mắc chứng tăng động* vậy, lên trời xuống đất, chỗ nào cũng nghịch, chỗ nào cũng lăn, quần áo trên người không có lúc nào là sạch sẽ.
(*là một dạng bệnh rối loạn hành vi tâm thần với các biểu hiện hiếu động hơn bình thường và giảm khả năng tập trung, thường gặp ở trẻ em)
Cố Diệu Diệu nghĩ thầm, xác thật em gái càng tốt hơn một chút.
Ít nhất Cố U U sẽ tự mình lau nước mũi.
Nhưng Cố Diệu Diệu không nghĩ tới hôm nay mới vừa đặt chân về nhà cô liền nhìn thấy một thằng nhóc từ nhỏ đã thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không lăn lộn trên mặt đất.
Cũng là vị hôn phu đời trước xém chút là kết hôn với cô - Sầm Tùy .
"...Tiểu Sầm Tùy ở nhà chúng tôi không sao cả, đứa nhỏ này vừa thấy liền biết là nghe lời."
"...Được, hai người có việc thì đi trước đi, buổi tối nếu quá muộn không có thời gian, sáng mai tới đón cũng được."
Nói chuyện điện thoại cùng cha mẹ Sầm Tùy xong, Úc Lan giới thiệu một chút cho hai chị em mới vừa về nhà.
"Đây là anh Sầm Tùy ở nhà bên cạnh, ba mẹ của anh Sầm Tùy có việc bận, bảo mẫu cũng xin nghỉ, cho nên hôm nay tới nhà của chúng ta chơi, mấy đứa phải ở chung với nhau thật tốt nhé."
Cậu bé đứng ở trước mặt hai chị em nhìn qua cao hơn hai người một chút, trông như đã lên tiểu học.
Một bộ quần áo sạch sẽ, tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn, một đôi mắt mang theo chút ý vị xem kỹ, nhìn qua là loại bạn nhỏ được người vây quanh mà lớn lên.
"Xin chào, anh là Sầm Tùy."
Cố Diệu Diệu không nói chuyện.
Đứng im tại chỗ giống Cố Diệu Diệu còn có U U bên cạnh cầm quai đeo cặp sách.
Bé nghiêng nghiêng đầu, ngốc ngốc nhìn chằm chằm Sầm Tùy một hồi lâu, ánh mắt không chút xê dịch làm Sầm Tùy có điểm nghi hoặc.
Hai người vừa vào cửa, Sầm Tùy liền chú ý tới U U.
Cô bé có khuôn mặt tròn tròn, trên đầu còn buộc hai cái bím tóc, nắm tay nhỏ của chị, trên lưng đeo cái balo nho nhỏ, nhìn qua mập mạp dễ thương làm ngứa tay muốn nắn, lại mặc một bộ váy lông màu hồng nhạt, giống quả đào mật nước trong veo.
Sầm Tùy không có em gái, trong lớp cũng không có cô bạn nào ngây ngây ngốc ngốc lại mềm mại giống U U.
...Thật muốn chọc chọc mặt cô nhóc nha.
Sầm Tùy yên lặng thầm nghĩ.
Úc Lan vừa rời đi thì Cố Diệu Diệu ngay cả có lệ cũng không muốn, trầm khuôn mặt nhỏ đi lên lầu.
Sầm Tùy xuất hiện, lại đánh thức những ký ức không thoải mái kiếp trước.
"U U..."
Vừa định kêu U U đi chung, đừng chơi cùng cẩu nam nhân này, quay đầu lại nhìn thì thấy U U vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Sầm Tùy vẫn không nhúc nhích.
Phảng phất như đánh một đòn cảnh cáo trển đỉnh đầu Cố Diệu Diệu làm cô giật mình tỉnh táo lại.
Đúng rồi.
Sầm Tùy từ nhỏ vốn đã thích Cố U U, nếu Cố U U cũng thích hắn, cũng không có gì kỳ quái.
Tuy rằng cô cũng không biết đời trước tình cảm Cố U U dành cho Sầm Tùy là thế nào, nhưng theo cô suy đoán, Sầm Tùy thích U U lâu như vậy, sớm hay muộn Cố U U cũng sẽ bị đả động đi.
Chỉ tiếc đời trước cô chấp mê bất ngộ, một hai phải cưỡng cầu đồ vật không thuộc về mình.
Cố Diệu Diệu trầm mặc không nói đi lên lầu.
Mà U U còn đang đánh giá Sầm Tùy cũng không ý thức được cảm xúc của Diệu Diệu không đúng, quan sát vô cùng chăm chú, giống như đang xem triển lãm ở viện bảo tàng hết sức kỹ càng.
... Có phải bé đã gặp qua anh trai này ở đâu đó rồi không?
Âm thanh phim truyền hình ở phòng khách không lớn không nhỏ, cốt truyện tiến triển đến đoạn chị gái biết được người mà chồng mình thích hóa ra lại chính là em gái mình, mà hắn cưới chính mình chỉ vì bản thân bị gãy một chân.
Trên sô pha, Úc Lan đang ngồi cắn hạt dưa tặc lưỡi:
"Cẩu huyết."
U U nhìn nhìn nam nhân trên TV, lại nhìn nhìn cậu nhóc trước mặt, rốt cuộc nhớ lại khuôn mặt thoáng hiện trong mơ mấy ngày trước, bừng tỉnh đại ngộ.
"Thì ra anh chính là Sở Liêm!"
Sầm Tùy: ?
U U nhíu mày, hai tay nâng mặt, buồn rầu đến ngay cả ngũ quan nho nhỏ cũng nhíu chặt với nhau.
Quả là trẻ con, mắc bệnh hay quên, rõ ràng là giấc mơ mấy ngày hôm trước, quay đầu liền quên sạch.
Bé chỉ nhớ rõ chị hình như rất thích cái anh trai này, nhưng ảnh lại cùng chị cãi nhau, hai người cãi nhau xong, chị liền giận dữ lái xe rời đi.
Cái hình ảnh tiếp theo là ở bệnh viện.
Chị khóc thật sự thương tâm.
Tay bị băng vải quấn thành một cục, chị nói, về sau chị cũng không thể kéo đàn violin nữa.
Nhớ lại này đó, tiểu bảo bối U U đau đến thương tâm.
"... Anh không tên Sở Liêm." Sầm Tùy cảm thấy em gái nhỏ này ước chừng là xem phim truyền hình quá nhiều, làm đầu óc hỏng theo rồi, "Anh tên là Sầm Tùy, về sau... nhóc có thể chơi cùng anh."
Sau khi cùng nhau chơi, hắn liền có cơ hội chọc chọc mặt cô nhóc.
Sầm Tùy nghĩ thầm.
"... Không cần."
U U ôm lỗ tai, lắc đầu nhỏ thành cái trống lắc.
Sầm Tùy kinh ngạc nhìn cô nhóc vừa hung dữ lại vừa cute, tức giận lui về sau một bước trừng mắt nhìn hắn.
"U U rất ghét anh!"
Hắn chọc chị khóc! Hắn là người xấu!!!
Nhóc con vui buồn bất thường rất nhanh tặng cho Sầm Tùy một cái danh hiệu là 'tên xấu xa', cũng không ý thức được chính mình cũng là một trong số những thủ phạm, trực tiếp ném một cái nồi to* lên đầu một mình Sầm Tùy.
(*kiểu như đội nồi, phải nhận thay tội người khác...)
Sầm Tùy ngơ ngác không hiểu vô cùng bối rối:
"Sao lại ghét anh? Anh cho phép nhóc chơi cùng anh, nhóc hẳn là vui vẻ mới đúng, nhóc có biết có bao nhiêu người muốn chơi cùng anh hay không?"
Có thể cùng Cố gia làm hàng xóm, đương nhiên không phú cũng quý.
Hơn nữa Sầm Tùy can đảm cẩn trọng lại thông minh, trước nay đều là vương trong đám trẻ con.
Bởi vậy Sầm Tùy nghĩ nát óc cũng không rõ, cô bé mềm mại nhìn qua rất dễ bắt nạt này, tại sao không muốn chơi cùng hắn.
Hơn nữa, nhìn bộ dáng cô nhóc tức giận đến phồng mặt, Sầm Tùy càng muốn chọc một chút.
"Bởi vì anh là người xấu! Siêu cấp hư!"
U U đúng lý hợp tình tỏ vẻ muốn phân rõ giới hạn cùng Sầm Tùy.
Úc Lan mặc kệ ân oán tình thù của đám con nít, vì thế Sầm Tùy có rất nhiều thắc mắc cũng không biết hỏi ai, tự mình một người chơi ở vườn hoa nhỏ ngoài biệt thự trong chốc lát, chơi chơi liền thấy Cố Diệu Diệu tới vườn hoa nhỏ đọc sách.
"... Cậu là Cố Diệu Diệu, đúng không?"
Cố Diệu Diệu ngồi trên ghế xích đu chậm chạp ngẩng đầu.
Thông qua gương mặt trẻ con này, Cố Diệu Diệu thấy được hắn của hai mươi năm về sau.
Cái vị hôn phu thấy cô theo đuổi lại không chủ động cũng không từ chối, thẳng đến lúc sắp kết hôn, mới thẳng thắn thừa nhận bản thân thích Cố U U.
Nếu không phải bởi vì biết được người hắn thích kỳ thật là Cố U U, một ngày kia cô cũng sẽ không dưới cơn phẫn nộ lái xe đi ra ngoài.
Cũng sẽ không gặp tai nạn xe cộ, mất đi cuộc sống được đàn violin của bản thân.
"Em gái cậu có phải là đầu có chút vấn đề không?" Hoàn toàn không biết gì cả, Sầm Tùy chân thành đặt câu hỏi, "Lại gọi mình thành tên vai chính trong phim truyền hình, cũng không thể hiểu được tự nhiên ẻm ghét mình, thật kỳ quái."
Nói tới đây, Sầm Tùy không phục lắm.
"Làm sao sẽ có người không thích mình, nhất định là cô nhóc có vấn đề, có phải ẻm cũng không có bạn bè không?"
Bụp.
Cố Diệu Diệu khép lại quyển sách trong tay.
"Không thích cậu chính là có vấn đề? Con trai Sầm chủ tịch được dạy như vậy?"
Sầm Tùy bị tốc độ nói lưu loát và hùng hổ của Cố Diệu Diệu dọa cho kinh ngạc đến ngây người.
Cô gái này rõ ràng ngồi trên xích đu, so với hắn còn thấp hơn một cái đầu, nhưng không biết vì sao hắn lại có loại cảm giác bị nhìn từ trên cao xuống một cách khinh thường.
Không tự giác lui về phía sau một bước: "Cậu.."
"Em gái tôi đó là người thông minh giả ngu, là do cậu tự thấy bản thân mình tài giỏi, người muốn cùng em gái tôi làm bạn rất là nhiều, xếp hàng gọi tên này đến tên khác cũng không đến lượt cậu, còn dám ở trước mặt em gái tôi chơi trò đại thiếu gia?"
Sầm Tùy sáu tuổi đâu đỡ được công kích mưa rền gió dữ như vậy, nửa ngày sau mới lắp bắp nói, không chút khí thế nào:
"Cậu, cậu là ai.. lại dám nói chuyện với tôi như vậy?"
"A, tôi là thầy bói." Cố Diệu Diệu bình tĩnh nói, "Xin hỏi còn ngài thì tính được gì?"*
(*Tôi là thầy bói, còn bạn thì tính được gì?: Tính ở đây là tính mệnh, bói toán. Một cách mắng nhưng không tục ở Trung Quốc, ta làm được còn mi thì làm được gì? Mình ko chắc nữa nên bạn nào biết chính xác thấy mình sai thì nói mình nha)
Sầm Tùy hoàn toàn bị mắng ngốc.