Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 82

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Úc Lan không biết Cố Diệu Diệu có thầm ghen tị với U U không, nhưng hiện tại bà vô cùng ghen tị với Phương Như, mẹ của Cố Diệu Diệu.

Tại sao đều chung một bố nhưng con của người ta không hề giống Cố Khải Châu – một người thiếu kinh nghiệm sinh hoạt thường ngày, vậy mà U U lại thừa kế trăm phần trăm chứ?

"Con đang làm gì vậy?"

Úc Lan chỉ mới đi che máy quay, vừa quay đầu lại đã thấy U U bị mắc kẹt trong chiếc áo lông.

"Ơ kìa! Mẹ ơi, con không thấy mẹ đâu hết!"

Áo lông nhỏ màu tím có hương thơm thoang thoảng, bé con ngồi trên giường giống như một chiếc bánh bao nhỏ.

Vừa cởi bộ quần áo ướt ra rồi tắm bằng nước nóng, U U quyết định tự mặc quần áo, nghĩ thì hay lắm nhưng tay và đầu của bé lại không chịu nghe lời.

—— Thế là bé chui đầu vào trong tay áo.

Úc Lan: "Con không thấy có gì lạ sao?"

Giống như một tên trộm nhỏ đang đeo mặt nạ, tay áo nhỏ xíu bó chặt đầu U U, bé nghĩ nghĩ một chút:

"Đầu có hơi đau ạ."

Còn biết đầu mình bị đau à!

"Đừng có động, mẹ không giống với dì Trương đâu, lát nữa mẹ kéo ra con mà nhúc nhích rồi bị đau thì đừng có khóc."

Úc Lan cũng tự hiểu rõ bản thân, bà chưa bao giờ một mình chăm con hay làm loại công việc tỉ mỉ như mặc quần áo này cho nên có thể sẽ làm đau bé.

Nhưng bà cũng không thể hiểu được, U U lấy sức mạnh ở đâu ra để làm đầu bé bị đau như vậy.

"Mẹ ơi, đau......" U U uất ức nói.

Úc Lan tức giận: "Ai bảo con cố gắng mặc vào làm gì? Kéo không ra được nữa rồi, chắc mẹ phải đi tìm cây kéo cắt thì mới cứu đầu con ra được."

Nhưng U U lại thích cái áo lông này, la hét không cho bà cắt.

"Mẹ tiếp tục đi ạ, con, con có thể chịu được!"

Vừa dứt lời, Úc Lan cố gắng kéo cái áo lên trên ——

Hai tay cùng lông mày, đuôi mắt đáng thương của bé cũng bị kéo theo, bé cảm thấy da đầu cũng bị kéo căng!

Hói!

Tóc của bé!

Bé còn phải làm những kiểu tóc thật đẹp nữa mà!!

Hơn nữa, thật đúng lúc, cái áo còn kẹt ngay chân tóc của U U, làm bé giống như một cô gái Trung Đông.

"Hu hu..."

U U đau lòng nhìn Úc Lan.

"Mẹ ơi, lúc về nhà, con muốn dùng dầu gội đầu dài tóc của mẹ để tóc mau mọc lại!"

Vốn đang chuyên tâm giúp bé con cởi cái áo, Úc Lan vừa nghe xong đã tức giận đến nỗi dùng sức thật mạnh lôi cái áo của U U ra, sau đó chối bỏ:

"Cái gì tóc dài!? Mẹ làm gì có, con đừng nói bừa, tóc mẹ nhiều như này thì cần gì phải dùng đến loại dầu gội đó!"

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

HoànXuyên nhanh Hoành hành ngang ngược - Giang Sơn Thương La bởi yummy1122

[Hoàn][Xuyên nhanh] Hoành hành ngang ngược...

325K36.9K

Tên truyện: Hoành hành ngang ngược. Tên gốc: 快穿之横行霸道. Hán Việt: Khoái xuyên chi hoành hành bá đạo. Tác giả: Giang Sơn Thương Lan. Editor: yummy1122. Số chươn...

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp bởi kk25251325

Khi Học Bá Xuyên Thành Tiểu Thư IQ Thấp

671K46.2K

Editor: Kỷ Kỷ Tác giả: Xuân Phong Lựu Hỏa

ED Xuyên thành nữ phụ phản diện mang bụng bầu đi lừa người phải làm sao đây bởi NgLin003

[ED] Xuyên thành nữ phụ phản diện mang bụng...

63.9K5.4K

*Các chương truyện sẽ được đăng bên wordpress sớm hơn một ngày so với wattpad. [EDIT] Xuyên thành nữ phụ phản diện mang bụng bầu đi lừa người, phải làm sao đây? Tác giả:...

Xuyên nhanh chi đại lão lại điên rồi 2 - Ht TG6 bởi Khontieubaobao

Xuyên nhanh chi đại lão lại điên rồi (2) - H...

18.6K1.9K

Hán Việt: Khoái xuyên chi đại lão hựu phong liễu Tác giả: Lỏa Bôn Đích Man Đầu Nguồn: Wikidich: https://wikidich.com/truyen/xuyen-nhanh-chi-dai-lao-lai-dien-roi-XlHvm1S4...

Edit - Hoàn Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá - Cẩm Chanh bởi HaPhongJuly

[Edit - Hoàn] Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá...

630K66.6K

Weibo: Dear- cẩm cam 【 văn án viết ngày 31.10】 Diệp Nha là một yêu tinh nhỏ thuộc tộc hoa cỏ, đang ở đầu giai đoạn ấu tể(*), vừa mới tròn một trăm tuổi, vì muốn cứu vớt...

Hoàn - Edit Ngược tâm nam chính hắc hoá ở mạt th Xuyên sách bởi Mami_boss

[Hoàn - Edit] Ngược tâm nam chính hắc hoá ở...

458K53.4K

_Ngược tâm nam chính hắc hoá ở mạt thế (Xuyên sách)_ Bản edit. (73 chương và 5 ngoại truyện) Tác giả: Tiền Phương Hữu Cá Quỷ Thể loại: Mạt thế, xuyên sách, nam si tình...

Mèo tôi nuôi đều là Đại lão bởi tiembanhso

Mèo tôi nuôi đều là Đại lão

668K75.3K

MÈO TÔI NUÔI ĐỀU LÀ ĐẠI LÃO Tác giả: Bạch Dạ Vị Minh Thể loại: Xuyên thư, hiện đại, ngọt sủng, hài hước Tình trạng: Đang edit Số chương: 126 ch...

Tóc của U U bị tĩnh điện, xù lên kêu lốp bốp, bé ngây ngốc nói:

"Ơ? Chẳng phải lần trước mẹ hỏi chị Anh Anh dùng dầu gội gì để nhiều tóc hay sao..."

Bé còn nói chưa nói xong đã bị Úc Lan đứng bên cạnh bịt miệng lại.

"Con đổi quần áo nhanh lên, xong rồi thì đi tìm chị con đi."

Con có thể ngậm miệng lại được không, bé con ơi là bé con.

【 Ha ha ha ha ha ha, tôi nghe thấy rồi!! Mau mau nói cho Khang Khang biết! Nữ diễn viên hài ấy cũng muốn biết các nữ minh tinh dùng dầu gội gì để chống rụng tóc!!】

【 Minh Anh ngồi không mà cũng trúng đạn, ha ha ha ha】

【 Sợ hãi! Hai nữ minh tinh lén trao đổi về dầu gội mọc tóc lại bị nhóc con ba tuổi nghe thấy!】

【 Ha ha ha ha, U U của chúng ta tuổi còn nhỏ mà đã bận tâm đến đường chân tóc rồi, đúng là người đẹp thì từ nhỏ đã có ý thức về cái đẹp!】

U U ngoan ngoãn mặc áo len mỏng, lại đổi thêm một cái váy trắng và đôi tất cùng màu, tuy rằng Úc Lan không thường cột tóc cho U U, cũng không thể cột mấy kiểu phức tạp như dì Trương và chị gái vẫn thường cột cho bé, nhưng bà vẫn có thể thắt thành hai bím tóc nhỏ.

Chờ U U thay xong quần áo đi ra ngoài, khán giả lại thấy một bé gái giống như chùm nho tím lơ lửng trên cây, lắc lư chạy đến, vô cùng nhanh nhẹn nhào vào lòng chị gái.

Theo sau, Úc Lan cũng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy hai chị em đang dính lấy nhau như sam.

Nói thật thì bà cũng không biết thế nào là tình chị em sâu đậm, mặc dù bà cũng có một cô em gái, nhưng từ nhỏ đã luôn tị nạnh, tranh giành sự quan tâm của bố mẹ, cho tới bây giờ cũng chưa từng có lúc nào chung sống trong hòa thuận.

Chị em ruột thịt cùng bố cùng mẹ đã như thế, chứ đừng nói đến cùng bố khác mẹ, loại quan hệ này nếu có sự cạnh tranh là điều dễ hiểu.

Cho nên trước đây Úc Lan thật sự không tin Cố Diệu Diệu sẽ coi U U như em gái ruột của mình mà yêu thương.

Thế nhưng sau một quãng thời gian dài, bà lại không thể hiểu được đứa trẻ này.

Thật sự con bé chẳng có chút ganh ghét gì với U U.

Lẽ ra con bé phải là người ghét U U nhất chứ.

"Chị ơi, chị ơi! Vừa nãy em mới thấy cái này trong áo nè!" U U còn tự cho là mình đã nhỏ giọng, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo: "Chị một viên, em một viên! Chúng ta lén ăn......"

Lòng bàn tay của nhóc con nóng hầm hập, nắm chặt viên kẹo cẩn thận nhét vào tay Cố Diệu Diệu.

Sau đó... bé đã bị nhân viên công tác bắt được.

Úc Lan nhìn U U uất ức sắp khóc, lại nhìn Cố Diệu Diệu đang cảm thấy bất đắc dĩ giống như bà, trong lòng đã có đáp án.

Nếu thật sự có nguyên nhân để Cố Diệu Diệu đối xử tốt với U U, vậy thì chỉ có duy nhất một lý do đó là......

Con bé thật sự quá ngốc.4

——

Không khí ở núi Trường Trạch rất trong lành, ban đêm trời cũng trong veo, xuyên qua những tán cây đang che khuất bầu trời, nơi không bị sườn núi che chắn thì có thể nhìn thấy màn đêm là một màu xanh đậm như dãy Ngân Hà mênh mông rực rỡ.

Bữa tối chiều thu se se lạnh nhẹ nhàng trôi qua, tất cả mọi người nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn ngắm cảnh tượng trước mắt, từ trong lòng phát ra lời khen ngợi.

Tối nay không phải chơi trò chơi, chỉ đơn giản là một buổi giao lưu hữu nghị giữa các gia đình.

"Hôm nay chúng ta sắp xếp vô cùng đơn giản, mọi người ngồi thành một nửa hình vòng cung, chúng ta theo thứ tự ngồi xuống, bắt đầu từ hạng nhất ——"

Buổi giao lưu lần thứ nhất, mỗi gia đình lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.

Cố Khải Châu: "Chúng ta biểu diễu gì đây?"

Úc Lan: "Để cho Diệu Diệu và U U chuẩn bị, người lớn chúng ta đừng nhúng tay vào."

Cố Khải Châu: "Chỉ là em không muốn biểu diễn chứ gì."

U U: "Con làm con làm! Con có thể biểu diễn thổi bong bóng! Dùng nước miếng để thổi, giống như vậy nè..."

Cố Diệu Diệu: "Thôi để chị."

Tổ tiết mục đã chuẩn bị đầy đủ, lúc Cố Diệu Diệu hỏi thăm có nhạc cụ hay không, Chu đạo diễn liền biến ra một cây đàn violin như đang làm ảo thuật cho cô, hơn nữa nó còn phù hợp với chiều cao của trẻ con.

Chờ tiết mục đồng ca của nhà Tiểu Tỏa kết thúc, Cố Diệu Diệu mang theo đàn violin lên sân khấu.

Phía dưới U U cổ vũ nồng nhiệt:

"Chị ơi cố lên ——! Chị là số một ——!!"

Có lẽ trạch nữ* cổ vũ cho thần tượng cũng chỉ giống như U U mà thôi.

*Trạch nữ: chỉ những người con gái rất ít khi ra ngoài khi không cần thiết, họ chỉ thích ở nhà và sống trong không gian của riêng mình.

Cố Diệu Diệu có chút bất đắc dĩ cười cười.

Cầm cây đàn violin trong tay, trong làn gió bốn phía thổi tới, không biết tại sao cô lại nhớ tới vài chuyện ở kiếp trước.

Khi đó cô nằm trên giường bệnh, tay cô cũng không thể cầm nổi đàn violin, trong lòng tràn đầy oán hận, cho dù trong mơ cô cũng muốn trở lại quá khứ, nếu như được làm lại một lần, cô nhất định sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình.

Nhưng cô không nghĩ tới, khi một lần nữa sống lại, cô cũng không trở thành người có lòng dạ ác độc như thế.

Cô cũng không rộng lượng đến mức tha thứ cho những người ở kiếp trước.

Chỉ là gia đình này đã hoàn toàn khác biệt, đã cứu rỗi cô khỏi nỗi oán hận vô tận, để cô có thể thản nhiên đối mặt, tận hưởng cơ hội thứ hai ông trời ban tặng cho mình.

Đặt cây vĩ* lên trên dây đàn, Cố Diệu Diệu chần chờ vài giây rồi kéo một khúc hòa âm vừa lãng mạn vừa tráng lệ.

* Cây vĩ: bộ phận sẽ truyền tác động lực của người đánh vào trên dây đàn để tạo nên âm thanh.

Tuy rằng khúc đàn này có tiết tấu chậm rãi nhưng lại làm người nghe có cảm giác ung dung mà hùng vĩ.

Cả trường quay cùng khán giả ngồi xem đều vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi như Cố Diệu Diệu mà lại có thể kéo đàn một cách chính xác và êm tai đến vậy, không hề có sự thô ráp như âm thanh cưa gỗ của người mới học.

—— Đây là thiên tài violin sao?

"Từ khi nào mà Diệu Diệu lại đàn tốt như vậy?" Cố Khải Châu kinh ngạc nói.

Ngược lại, Úc Lan vô cùng bình tĩnh: "Đó là do anh ít về nhà, mỗi ngày con bé đều luyện đàn, anh mà ở nhà nhiều thêm mấy ngày thì bây giờ cũng không cần ngạc nhiên như vậy."

Đúng là Cố Khải Châu ở nhà rất ít, nhưng nói ông không quan tâm con cái thì lại trách lầm ông.

Thầy dạy đàn mới của Cố Diệu Diệu cũng do ông mời đến, là nghệ sĩ violin nổi danh quốc tế, không phải dễ dàng mời được, nhưng ông chỉ nghe thầy giáo khen Diệu Diệu đàn tốt chứ không biết con bé đã đạt đến trình độ nào.

【Hu hu hu, mặc dù cảm thấy mẹ kế Úc Lan không dịu dàng nhưng bà lại rất quan tâm cô bé.】

【Là một phụ huynh có con học đàn, tôi chỉ có thể nói, học đàn không chỉ nhờ vào thiên phú mà còn phải bỏ ra rất nhiều tiền, nghe cách nói của Úc Lan thì có thể thấy bà ấy thật sự quan tâm đến Cố Diệu Diệu.】

【 Ài, cũng phải có lòng mới trở nên thân tình như vậy, chị gái đối tốt với em gái, mẹ kế cũng tốt với con riêng, loại tình cảm này chân thật hơn nhiều so với loại người vừa mới đến đã đem con gái riêng xem như con ruột.】

Nếu Cố Diệu Diệu nhìn thấy những lời này, rất có thể cô sẽ nói rõ rằng: U U đối xử tốt với tôi, nên tôi mới đối xử tốt với bé, sau đó thì Úc Lan cũng đối xử tốt với tôi.

Tất cả những cái này đều bắt nguồn từ lòng tốt của bé con đối với người chị gái kỳ lạ bỗng nhiên xâm nhập vào gia đình bé.

Là U U mang ánh sáng đến thế giới của cô, từ đó mới có thể thúc đẩy vòng tuần hoàn của lòng tốt này.

Khúc đàn kết thúc, người lớn và đám nhóc xung quanh đều vỗ tay như tiếng sấm.

Cũng là người có con gái, bố Điềm Điềm thật tâm khen một câu:

"Diệu Diệu nhà anh chị thật lợi hại, vừa độc lập, vừa tài hoa, trình độ đàn thế này có chỗ nào giống một đứa trẻ sáu tuổi? Nói mười sáu tuổi cũng được ấy chứ."

Hai vị phụ huynh bên này cũng khiêm tốn đáp lời, nhưng U U lại vô cùng tự hào mà khoe khoang.

"Vâng ạ! Chị của con giỏi nhất! Không ai giỏi bằng chị con hết!"

Không biết bởi vì khung cảnh sao trời ở đây quá lãng mạn, hay vì chính cô đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm, nghe xong những lời này bỗng nhiên Cố Diệu Diệu nhớ đến cuộc thi đàn violin đầu tiên của mình ở kiếp trước.

Cô bé được giải nhì tủi thân lao vào lòng bố mẹ với sự chán nản, cả nhà cũng vội vàng an ủi cô bé.

Còn Cố Diệu Diệu, người giành được giải nhất đang đứng trên sân khấu, lại chẳng có ai để khoe, cũng không có ai đến khen ngợi.

Nhưng lúc này, cuối cùng cũng có người chăm chú nhìn cô, khen ngợi cô.

"Những tiết mục tài năng đã kết thúc, đã xem biểu diễn của các gia đình rồi mọi người thích tiết mục nào nhất?"

Đạo diễn Chu mỉm cười dò hỏi.

Đúng như dự đoán của ông, tất cả các bạn nhỏ đều chỉ vào Cố Diệu Diệu, trong đó U U còn phải đứng lên chỉ.

Đạo diễn Chu lại thuận miệng nói: "Mọi người đều nhất trí như vậy à, vậy hỏi thêm một câu nữa, chúng ta đã cùng nhau đi du lịch nhiều lần như vậy, mọi người cảm thấy trong chúng ta ai là bạn nhỏ dũng cảm nhất?"

Lại một lần nữa, tất cả mọi người đều chỉ về phía Cố Diệu Diệu.

À, ngoại trừ chính cô.

Cố Diệu Diệu chỉ vào một hướng khác, đạo diễn Chu nhìn theo hướng cô chỉ, muốn nhìn xem cô chọn bạn nhỏ nào.

Tập trung nhìn——

Cô chỉ về phía Cố U U.

Đạo diễn Chu: "..." Có bênh người mình thì cũng không cần phải làm như vậy đâu?

Đạo diễn Chu: "Chú thấy ý kiến của Diệu Diệu không giống với mọi người, sao cháu lại cảm thấy U U là người dũng cảm nhất?"

Cố Diệu Diệu nghĩ nghĩ: "Bởi vì U U có thể làm những chuyện con không thể làm được."

Đạo diễn Chu: "Ví dụ như?"

"Chẳng hạn như U U có thể nói yêu ai, thích ai, thích chơi cùng với ai, muốn làm gì... Bé đều dám nói ."

Cố Diệu Diệu cảm thấy cho dù bây giờ cô thật sự là một đứa bé sáu tuổi thì cô cũng không thể nói ra những lời như vậy.

Trước đó có nhận lời nhờ vả của đạo diễn Chu, mẹ Chu Chu tiếp lời:

"Sao cháu lại không dám nói?"

Cố Diệu Diệu nghi ngờ hỏi:

"Vì sao phải nói ra ạ, lỡ như người ta không thích cháu, không thương cháu, thì chẳng phải sẽ bị mất mặt sao?"

Từ lần đầu tiên nhìn thấy U U, cô đã vô cùng tò mò.

Vì sao con bé lại đối xử tốt với cô như vậy chứ? Lúc nào cũng chạy theo phía sau cô, dùng ánh mắt tràn đầy ngây thơ và tin tưởng nhìn cô?

Rõ ràng cô chưa từng chủ động đối xử tốt với bé, bé không sợ sẽ nhận lại sự châm chọc của cô khi bé cứ lấy lòng như vậy sao?

Mẹ Chu Chu nhìn cô, kinh ngạc trước suy nghĩ trưởng thành của cô.

Những đứa bé khác rất ít khi nghĩ đến chuyện bị mất mặt, bọn nhỏ đối xử tốt với người khác không phải vì mục đích gì cả, chỉ đơn thuần là muốn làm như vậy mà thôi.

Khi đứa trẻ thích một người sẽ rất đơn giản, bé sẽ muốn tới gần, muốn nói chuyện và sẽ ỷ lại vào người đó.

Bởi vì không bị từ chối nên tự nguyện bỏ ra, tự nguyện chủ động đến gần.

Chỉ khi kết thúc thời thơ ấu, đã trải qua nhiều chuyện, con người mới có thể che giấu tâm tư của mình, cũng sợ biểu hiện cảm xúc ra ngoài vì cho rằng đó là một loại chuyện xấu hổ.

Thậm chí còn có người xấu hổ đến mức không muốn nói ra, nếu nhìn thấy một món đồ mình thích họ cũng không chủ động mở miệng. Người khác dò hỏi họ cũng không chịu thừa nhận, nhất định phải chờ đến khi người khác tự đến đoán, tự tìm hiểu, thậm chí là đem món đồ đó bỏ vào tay thì bản thân họ lại tỏ ý không muốn nhận, lúc đó họ mới cảm thấy hài lòng.

Sau khi nghe xong lời của Cố Diệu Diệu, mẹ Chu Chu suy nghĩ:

Bé theo bản năng tự bảo vệ chính mình mà không muốn chủ động tới gần người khác, cuối cùng thì bé đã bị từ chối bao nhiêu lần mới có thể hình thành loại suy nghĩ này?

"Vì sao lại mất mặt ạ?"

Ngồi bên cạnh Cố Diệu Diệu, U U không hiểu chị gái và mẹ Chu Chu đang nói về cái gì, bé chỉ hiểu chị đang nói đến chuyện mất mặt.

Cố Diệu Diệu thấy bé ngơ ngác, vì thế lại lặp lại một lần nữa:

"Em nói thích chị, lỡ như chị không thích em, vậy em có cảm thấy mất mặt không?"

U U sửng sốt, thong thả lắc đầu:

"Không mất mặt, nhưng em sẽ khó chịu."

Trong mắt nổi lên ánh nước, lúc này bé mới nhận ra, hình như mỗi lần bé nói yêu chị, thích chị, chị đều không trả lời bé.

Bé rất muốn đuổi theo hỏi xem rốt cuộc thì chị có thích bé hay không, thế nhưng không biết tại sao, bé loáng thoáng cảm thấy hình như vấn đề không phải ở đây.

Vì thế bé đáng thương nhìn chị gái một lúc, không khóc lóc la lối um sùm, chỉ chậm rãi đến gần, dùng bàn tay nhỏ bé của mình nâng khuôn mặt chị lên, chân thành nói:

"Chị ơi, nếu chị hỏi em có yêu chị không, em vẫn sẽ trả lời là em yêu chị."

"Mặc kệ bao nhiêu lần, em cũng không nói không thích chị."

Cho nên, chị không cần sợ người khác từ chối khi nói ra cảm xúc của mình.

Chị phải dũng cảm lên, bởi vì tình cảm của chị sẽ có người đáp lại.

27.11.2021

Bình Luận (0)
Comment