Vào ngày thứ sáu, các khu phố dọc hai bên đường nối đuôi nhau xuất hiện, bầu không khí trên tàu cũng bắt đầu vào guồng tất bật.
Phương Hàn Tẫn ra ngoài đun nước, lúc đi qua hành lang thấy nhiều phòng đã mở sẵn cửa, những hành khách bên trong hoặc là đang thu dọn hành lý, hoặc là lượn lờ sang phòng khác.
Tóm lại, ai cũng muốn tìm việc gì đó làm nhằm dịu bớt sự hồi hộp lẫn chờ mong về chuyến hành trình đến đất nước xa lạ sắp tới.
Văn Tuyết trở về phòng, thu xếp balo sẵn sàng, giường chiếu cũng được gói ghém ngăn nắp đâu ra đấy, cùng với một chiếc áo lông đen dài đến đầu gối treo đầu giường.
Phương Hàn Tẫn cất bình đun, đánh giá Văn Tuyết từ đầu xuống chân – cô mặc một chiếc áo len xám, kiểu dáng vừa vặn phác họa đường cong thướt tha yêu kiều. Quần legging tối màu tôn lên bờ mông tròn trịa và đôi chân thon dài thẳng tắp.
Văn Tuyết ngồi trên giường, khom người mang giày đi tuyết vào, suối tóc dài buông lơi che đi sườn mặt chỉ để lộ chóp mũi xinh xắn.
Phương Hàn Tẫn chẳng hiểu sao thấy nóng trong người, không kiềm được ngắm cô lâu hơn.
Hình ảnh Văn Tuyết sốt đến mơ màng tối hôm ấy cứ lởn vởn trong tâm trí anh mãi.
Phụ nữ quả là một sinh vật kỳ lạ. Khi cô ấy say giấc, dù không một manh áo che thân vẫn đem lại cảm giác mong manh yếu ớt, tựa như nàng tiên cá mắc cạn trên biển khiến người ta sinh lòng thương tiếc, không đành lòng khinh nhờn.
Nhưng một khi cô ấy tỉnh dậy, mọi thứ trở nên sinh động hẳn, đong đưa theo từng cử chỉ điệu bộ. Từng cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều cuốn hút làm người ta kiềm lòng không đặng muốn lại gần, muốn chiếm hữu, rồi cùng nhau làm chuyện thân mật.
Tận khi Văn Tuyết đứng dậy khoác áo lông, mọi ảo tưởng của Phương Hàn Tẫn mới đứt gánh giữa đường.
Cô giục: “Đực người ở đấy làm gì? Sắp cập ga rồi còn không mau dọn dẹp.”
Phương Hàn Tẫn đáp ừ, bắt đầu thu dọn hành lý.
Đàn ông làm việc qua quýt, bày vali ra đất, ném tất tần tật vào trong, rất nhanh đồ đạc trên giường lẫn mặt bàn đã bị anh quét sạch không chừa một thứ gì.
Đóng vali, kéo khóa, hoàn thành nhiệm vụ.
Trên giường chỉ còn lại hai chiếc áo khoác lông một lớn một nhỏ. Phương Hàn Tẫn ngồi xổm xuống giúp Văn Sinh mặc vào, bỗng nhớ ra gì đó bèn quay lại nhìn Văn Tuyết.
Anh hơi nhíu mày, hỏi: “Em không có áo nào dày hơn sao?”
Cái áo trên người cô là đồ đông cho người phương Nam, trông thì dày đấy nhưng lớp lông mỏng tang, về cơ bản không hề có tác dụng giữ ấm.
Văn Tuyết lắc đầu, tỏ vẻ không để ý: “Đây là bộ dày nhất của em rồi. Vừa nãy trên tàu vừa báo nhiệt độ mặt đất ở Moscow là âm ba độ, không khác Bắc Kinh là mấy, không sao đâu.”
Phương Hàn Tẫn từ chối cho ý kiến, một chặp sau mới lên tiếng: “Đến ga anh mua cho em một chiếc. Ở Moscow không sao nhưng khi đến vòng cực Bắc khéo em sẽ đông cứng thành tượng mất.”
Văn Tuyết sửng sốt.
Anh mặc định họ sẽ trở thành bạn đồng hành đấy à?
Không đúng, rõ ràng hôm qua cô đã từ chối anh rồi, một cách vô cùng dứt khoát đó!
Anh nghe không hiểu lời cô nói, hay hiểu mà vẫn mặt dày mày dạn bám theo cô?
Khi tiếng xình xịch chậm dần, đoàn tàu bắt đầu giảm tốc, băng qua những dãy nhà thấp lè tè, từ từ tiến về sân ga.
Văn Tuyết quyết định không vướng bận chuyện này nữa.
Người ta mặt dày, nói mãi không nghe thì cô còn cách nào khác đâu chứ?
Cô vác balo trên lưng, nặng trịch, ghì một bên vai cô xuống.
Trải qua năm ngày hết ăn rồi ngủ hết ngủ rồi ăn trên tàu, vừa tách khỏi lối sinh hoạt như heo kia cô đã thấy xương cốt rã rời, cơ thể chẳng còn chút sức lực. Trước khi lên tàu cô có thể mang vác đồ nặng nhẹ nhàng như không, bây giờ khiêng trên vai lại thấy hơi nhọc người.
Phương Hàn Tẫn vội đưa tay nâng balo cho cô, tốt bụng đề nghị: “Có muốn anh đeo giúp không?”
Sao mà được? Thế thì chẳng phải anh sẽ càng được cớ đi theo cô sao?
Văn Tuyết trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không cần.”
Phương Hàn suy tư giây lát, lại chuyển sang cách khác: “Không thì em xếp lại đồ đạc trong vali hộ anh nhé?”
Văn Tuyết vẫn kiên quyết từ chối.
Cô xách quai balo khẽ nhấc lên, sau khi đã thích ứng với trọng lượng của nó mới bước thử vài bước.
Tạm ổn, mặc dù không thể di chuyển nhanh được nhưng vẫn miễn cưỡng cầm cự đến khi rời khỏi sân ga.
Tiếng còi hú dài, chuyến tàu cuối cùng đã đến ga.
Văn Tuyết kéo cửa phòng ra, một gương mặt xinh đẹp bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.
“Hi, Phương!”
Anya đi lướt qua Văn Tuyết bước vào trong, nhiệt tình chào hỏi Phương Hàn Tẫn.
Văn Tuyết khinh thường bĩu môi, vừa cúi đầu đã thấy chiếc xe lăn đặt dựa vào hành lang, có bố của Anya ngồi trên đó, người đàn ông trung niên Văn Tuyết từng có duyên gặp được lúc trước.
Ông ấy gật đầu với Văn Tuyết, chủ động chào hỏi bằng tiếng Trung, phát âm sành sõi hơn đứa con gái nhiều.
Văn Tuyết nhớ ông ấy từng làm việc ở Trung Quốc nhiều năm nên cũng chẳng lấy làm lạ.
Cô mỉm cười hàn huyên mấy câu cùng ông, ánh mắt luôn quan sát sít sao động tĩnh trong phòng –
Anya ôm Phương Hàn Tẫn.
Văn Tuyết nghiến răng nghiến lợi.
Truyền thống chào hỏi của dân Nga là ôm nhau hả? Sao cô chưa nghe bao giờ vậy.
Anya nhìn Phương Hàn Tẫn chăm chú, hàng mi cong vút phe phẩy nhè nhẹ, đôi mắt sóng sánh đượm tình, dịu dàng như nước.
Văn Tuyết liếc xéo cô nàng, ánh mắt sắc lạnh.
Ôi chao, mới gặp có vài lần mà cứ làm như rễ tình đâm sâu lắm ấy, khao khát nên duyên đến vậy à? Chậc chậc, mấy cô nàng Nga đúng là chẳng biết rụt rè tẹo nào!
Anya thấp giọng nói gì đó, Văn Tuyết nghe không rõ, cũng nghe không hiểu, càng lúc càng sốt ruột.
Nhìn sang Phương Hàn Tẫn, anh mỉm cười cúi đầu nhìn Anya, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu.
Phát giác ánh mắt không mấy thiện ý ở ngoài cửa, anh bất ngờ ngẩng lên nhìn Văn Tuyết.
Văn Tuyết vội vàng lia mắt sang nơi khác.
Ôi, đúng là đàn ông! Đứng núi này trông núi nọ, một dạ hai lòng!
Văn Tuyết nói lời tạm biệt với người đàn ông ngồi xe lăn, đoạn quay sang nói với Phương Hàn Tẫn một tiếng.
Giọng cô lạnh tanh: “Em xuống tàu nói mấy câu với anh Trịnh trước đây.”
“Ừm.” Phương Hàn Tẫn thuận miệng đáp.
Nhìn cô quay đi, anh bỗng thấy căng thẳng, buột miệng gọi với theo: “Đừng đi xa, đợi anh ở sân ga nhé!”
Văn Tuyết không ngoái lại, chỉ vẫy vẫy tay.
Trong mắt Phương Hàn Tẫn, cô đang nói: “Biết rồi.”
Còn đối với Văn Tuyết, đây lại là: “Tạm biệt!”Phương Hàn Tẫn lơ đãng nghe Anya nói chuyện, thỉnh thoảng đáp vài câu, tầm mắt lại vô thức ngóng ra ngoài cửa sổ –
Sân ga đông đúc nhộn nhịp, dòng người vội vã lướt qua, ai nấy cũng tất tả, láng máng còn nghe được vài câu tiếng Nga tạp với tiếng lọc cọc của bánh xe hành lý…
“Phương.” Anya ngừng nói, huơ tay trước mắt Phương Hàn Tẫn, “Anh có đang nghe không đấy?”
Những suy nghĩ vẩn vơ của Phương Hàn Tẫn bị kéo lại, “À, tôi nghe mà.”
Anya đưa cho anh một mẩu giấy, đôi mắt tràn ngập chờ mong, “Phương, đây là số điện thoại và địa chỉ nhà tôi. Anh có thể ghé đến lúc rảnh.”
Phương Hàn Tẫn nắm chặt mảnh giấy trong tay, nhất thời không lên tiếng.
Anh hết sức khéo léo nói: “Anya, chúng tôi chỉ ở mấy hôm thôi, có lẽ không có thời gian đến nhà cô đâu.”
Anya tinh nghịch chớp mắt, “Không sao, anh gọi cho tôi, tôi sẽ sang tìm anh. Còn có thể làm hướng dẫn viên cho bọn anh luôn.”
Phương Hàn Tẫn cân nhắc hồi lâu, quyết định vạch rõ với Anya: “Xin lỗi, nhưng bạn gái tôi đã lên kế hoạch du lịch rất chi tiết, tin là chúng tôi sẽ có khoảng thời gian rất vui ở đây thôi.”
Anya ngạc nhiên.
“Anh có bạn gái rồi?” Cô nàng vẫn không muốn tin.
Phương Hàn Tẫn tự nhiên đáp: “Đúng thế, chính là cô gái lúc nãy.”
Anh nhìn ra ngoài, bóng người ở sân ga đã vãn dần, anh sợ Văn Tuyết chờ lâu, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại: “Anya, nói chuyện với cô rất vui nhưng giờ tôi phải xuống tàu đây.”
Anya xụ mặt, lưu luyến vẫy tay, làn mi xinh đẹp rủ xuống, đôi mắt đượm vẻ mất mát.
Phương Hàn Tẫn xách vali, tay còn lại dắt Phương Xuân Sinh sải bước ra ngoài. Khi đi ngang qua bố Anya, anh ngồi xuống ôm tạm biệt ông ấy.
Vừa xuống tàu, cái rét cắt da cắt thịt quật thẳng vào mặt, xoang mũi âm ẩm đau vì lạnh.
Suy nghĩ đầu tiên của Phương Hàn Tẫn là, cô gái ngốc kia đã ăn mặc mỏng manh mà còn đứng đợi anh lâu thế, chắc giờ đã đông đá luôn rồi.
Suy nghĩ thứ hai là, mẹ nó người đâu rồi?
Anh nhìn quanh, không thấy Văn Tuyết đâu nhưng lại nhìn ra Trịnh Khải Nhiên đang đứng ở cửa tàu. Anh ta canh bên cạnh cửa, chắc là đồng phục không đủ giữ ấm, cóng đến độ dậm chân xoa tay liên tục.
Phương Hàn Tẫn cúi xuống ôm Phương Xuân Sinh, kéo vali bước nhanh về phía Trịnh Khải Nhiên cách đó hơn mười bước, lớn giọng hỏi: “Anh Trịnh, thấy Văn Tuyết đâu không?”
Trịnh Khải Nhiên mờ mịt: “Đi lâu rồi! Anh lại cứ tưởng hai đứa đi cùng nhau chứ.”
Ba từ “đi lâu rồi” như chậu nước đá dội thẳng vào trái tim Phương Hàn Tẫn.
Sơ xuất quá.
Nhưng cũng may anh đã nắm rõ toàn bộ kế hoạch của cô, hôm nay sẽ ở đâu, ngày mai đi chơi đâu, ngày mốt đi ăn quán nào…
Chỉ cần anh đến đó đợi sẵn trước chắc chắn sẽ tóm được con thỏ gian xảo này thôi!
“Anh Trịnh, em đi đây!”
Phương Hàn Tẫn vội xoay người đi, Trịnh Khải Nhiên đuổi theo sau chắn ngay trước mặt anh, cơ thể anh ta vạm vỡ hệt như một bức tường.
“Nào, hai anh em ta ôm một cái!” Trịnh Khải Nhiên dang tay, vành mắt hoe đỏ.
Phương Hàn Tẫn: “…”
Hai người đàn ông ôm nhau có phải hơi kỳ cục không?
Nhưng đời này có lẽ anh chỉ đặt chân tới đất nước này duy nhất một lần, suốt chuyến hành trình quen biết bao nhiêu người nhưng sau này hẳn sẽ không gặp lại nữa.
Nghĩ vậy, lòng anh không khỏi thắt lại.
Phương Hàn Tẫn buông Phương Xuân Sinh, dang hai tay tiến lên trước.
Hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau.
Trịnh Khải Nhiên vỗ mạnh vào lưng Phương Hàn Tẫn, ngàn vạn lời muốn nói nhưng chỉ thốt được một câu: “Tạm biệt, người anh em!”
“Đừng có làm như sinh ly tử biệt thế chứ.” Phương Hàn Tẫn nở nụ cười, buông tay, “Không chừng lúc về nước em lại đi chuyến tàu này thì sao, lúc đó lại có thể gặp mặt.”Đây là lần đầu Văn Tuyết ra nước ngoài.
Cô vừa khẩn trương vừa phấn khích.
Đất nước xa lạ, gương mặt lạ lẫm, mọi thứ đều là một trải nghiệm mới mẻ, cả cái lạnh nơi đây cũng là điều cô chưa từng trải qua.
Hít sâu một hơi, cảm tưởng như phổi đang trên bờ vực đóng băng.
Cô ho mạnh, hô hấp chầm chậm, sau đó nương theo biển người rời khỏi sân ga.
Xung quanh lúc nhúc người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Mái vòm hùng vĩ là phong cách kiến trúc đặc trưng ở Nga. Vượt qua những cây cột cao, tường sơn và lan can chạm khắc dọc theo lối đi, bước đến sảnh nhà ga, một bức tranh gốm không tráng men sặc sỡ treo trên tường, thu hút rất nhiều du khách dừng chân chụp ảnh.
Văn Tuyết dừng lại, thầm cảm thấy hối hận vì trước khi xuống tàu không đeo máy ảnh lên cổ. Nếu bây giờ đặt balo xuống lấy máy ra chụp phỏng chừng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Giặc bám đuôi đằng sau, vẫn nên tranh thủ thì hơn.
Cô đến cổng sân ga, vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Chú tài xế hỏi một câu tiếng Nga, thấy cô không phản ứng lại bèn chuyển sang tiếng Anh. Mặc dù không sành lắm nhưng để giao tiếp đơn giản thì chỉ cần thế là đủ.
Văn Tuyết lấy bản đồ đã chuẩn bị từ trước ra, mặt bản đồ có rất nhiều hình tròn được khoanh bằng bút màu, cô chỉ tay vào một trong số đó.
Chú tài nheo mắt nhìn một lát, gật đầu, dự tính trước để chuẩn bị xuất phát.
Văn Tuyết thở phào, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Cái tên đàn ông thối Phương Hàn Tẫn này, cái gì mà “không biết tiếng Nga thì đi nửa bước cũng khó” cơ chứ, doạ ai vậy hả? Cô chỉ cần dùng tiếng Anh, cộng thêm ngôn ngữ cơ thể và bản đồ chẳng phải cũng giải quyết ngon lành đấy sao?
Văn Tuyết tựa lưng vào ghế, nhàn nhã thưởng thức quang cảnh đường phố đối diện ga xe lửa.
Năm phút trôi qua, cảnh sắc vẫn không có gì thay đổi.
Nhìn đằng trước, chiếc xe vẫn chậm chạp nhích từng tí, cố gắng chen vào làn đường chính. Thật không may, xe cộ ở làn chính vẫn nối đuôi nhau không dứt, tài xế Nga cũng chẳng biết nhường nhau là gì, không cho mấy chiếc đậu làn bên có cơ hội lách vào.
Cổng nhà ga ở thành phố nào cũng bị ảnh hưởng nặng nề bởi tắc đường, nơi đây cũng không ngoại lệ.
Văn Tuyết hít sâu, tự an ủi mình: An toàn là trên hết, không được vội, không được vội…
Còn chưa kịp làm gì thì bỗng nghe được tiếng “rầm”, cửa ghế sau mở toang, gió lạnh vù vù lùa vào trong.
Văn Tuyết và tài xế cùng quay đầu nhìn ra sau, khiếp sợ không thôi.
Người đầu tiên xuất hiện trên xe là một cậu bé cùng khuôn mặt mờ mịt. Nhóc con bị một đôi tay rắn rỏi nhét mạnh vào trong.
Theo sau là một người đàn ông.
Đôi chân thon dài thò vào trước, sau đó đến thân hình cao lớn, chẳng được mấy giây đã chiếm hơn phân nửa không gian ghế sau.
Anh đẩy cậu bé vào trong rồi kéo theo một chiếc vali lớn.
Văn Tuyết bị dồn vào cửa xe, mặt như dính luôn vào cửa sổ.
“Phương! Hàn! Tẫn!” Cô tức đến mức phồng mang trợn má.
Bấy giờ Phương Hàn Tẫn mới quay sang nhìn cô.
Anh sửng sốt, đôi mắt trợn to, một khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Ồ, em cũng ở đây à? Trùng hợp thật đấy!”
Văn Tuyết mặt lạnh như tiền, mắt sắt như dao.
Phương Hàn Tẫn nở nụ cười rạng rỡ lóa cả mắt: “Khó có dịp xa quê gặp được đồng hương, chi bằng đi chung xe đi!”
Văn Tuyết cắn răng, tức tối nói: “Không được! Cút ra ngoài ngay!”
Phương Hàn Tẫn toan nói gì đó thì chú tài đằng trước đã không kiềm được bản tính nóng nảy, khoa tay múa chân với anh, nói như bắn súng liên thanh, nom có vẻ rất phẫn nộ.
Phương Hàn Tẫn trả lời vài câu bằng tiếng Nga. Văn Tuyết nghe không hiểu, chỉ biết anh vẫn liên tục lặp lại một từ: Podruga [1].
[1] подруга: bạn gái. Mình giải thích một chút, từ này theo như trên Internet chỉ có nghĩa là ‘bạn là con gái’ thôi, tuy nhiên nó vẫn phụ thuộc vào ngữ cảnh nữa. Ở đây có thể hiểu là bạn gái.Chú tài hơi ngạc nhiên, biểu tình chuyển từ giận dữ sang hoang moang. Ông ta quay đầu nhìn Văn Tuyết, hỏi một câu tiếng Nga.
Quái lạ, câu này cũng có từ kia.
Văn Tuyết vô thức nhìn Phương Hàn Tẫn, “Chú ấy nói gì thế?”
Phương Hàn Tẫn nhỏ giọng, “Ông ấy hỏi em có phải người Trung không.”
“Hở?”
Bắt taxi còn phải hỏi quốc tịch á? Lạ ghê.
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, Phương Hàn Tẫn giải thích: “Có khi chú ấy muốn giảm giá cho em đấy, dù sao quan hệ Trung – Nga cũng khá bền chặt mà.”
Văn Tuyết: “…” Anh lừa ai đấy?
Chú tài đợi hồi lâu vẫn không thấy cô có động tĩnh gì, lặp lại lần nữa, lần này còn nhấn mạnh từ “podruga”.
Phương Hàn Tẫn huých cùi chỏ vào eo cô, nhỏ giọng thúc giục: “Nào, đừng bảo em không phải người Trung đấy nhé.”
Văn Tuyết quay sang nhìn chú tài xế, cuối cùng không cam lòng nhả ra một từ “Yes”.
Chú tài xế nhún vai, xoay người đạp ga, đánh vô lăng, tiếp tục vất vả hòa vào dòng xe cộ đông đúc.
Phương Hàn Tẫn ngả ra sau, một tay ôm vali, một tay ôm Phương Xuân Sinh, nhìn Văn Tuyết cười tươi roi rói.
Văn Tuyết không đổi sắc nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nói chuyện cùng anh.
Giờ phút này, tâm trạng cô cực kỳ phức tạp.
Biết rõ anh đang lợi dụng ưu thế về ngôn ngữ để gạt cô, song cô không còn cách nào khác ngoài đâm đầu vào cái bẫy anh giăng sẵn.
Văn Tuyết thầm thở dài thườn thượt, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hoá.