Đoán Thiên Mệnh

Chương 133

Tất nhiên tôi hiểu những lời thần sông nói có nghĩa là gì. Tôi hơi xấu hổ, lại hơi thất vọng. Tôi thì thầm:

“Thần sông, tôi...”

“Ý kiến của cậu tệ thật đấy.” Cô ta liếc tôi 1 cái.

“Ừm... không tính là quá tệ.” Tôi ngượng ngùng nhỏ giọng đáp.

“Vẫn không tính là quá tệ?” Thần sông hỏi tôi.

Tôi không nói gì, tự mình lùi lại một chút ra đằng sau. Cô ta đồng ý với mẹ tôi sẽ tha cho tôi 1 lần nhưng không hề nói sẽ không đánh tôi. Cô ta hồi phục nhiều như vậy rồi, tôi sao có thể là đối thủ của cô ta chứ. Tôi vẫn nên biết điều một chút, nếu không cô ta cáu lên đánh tôi thì tôi chạy không nổi.

Tôi thấy tên kia hơi do dự một chút. Thật ra trò đỏ đen này vốn là thứ các đoán mệnh sư chúng tôi thích nhất bởi dù gì thì chúng tôi cũng có thể dự đoán được. Nhưng hắn không phải đoán mệnh sư, sao lại có thể tự tin như vậy!

“Bốp Bốp”

Tên này vỗ tay mấy cái, rất nhanh sau đó đã xuất hiện 2 người giấy mang giấy bút tới.

“Ta quên nói với người rằng ta thích nhất là chơi trò chơi, trò nào ta cũng thích. Nhưng ta cũng quên mất 1 chuyện, có vẻ không được công bằng cho lắm nhỉ. Nếu ta thắng thì chỉ có thể làm người không ra tay với ta ư?” Hắn ta cười cười nói.

Ánh mắt thần sông lạnh đi:

“Ý ngươi là muốn thêm điều kiện?”

“Ngươi xem, ngươi thắng ta rồi, ta phải chặt 1 cách tay, lại còn phải đồng ý thêm 1 điều kiện. Mà nếu ta thắng, ta lại chỉ có 1 điều kiện...”

Thần sông không nói gì.

“Cho nên ta cảm thấy, nếu ta thắng, ngươi cũng nên để lại 1 cánh tay tại đây.” Hắn chậm rãi nói, sau đó nhìn về phía cánh tay phải thần sông, trong mắt hiện lên vẻ thích thú giống như hiện giờ cánh tay của thần sông đã là của hắn rồi vậy.

Thần sông im lặng 1 lát, sau đó nhìn tay phải của cô ta, lại quay sang nhìn tôi lần nữa:

“Hi vọng Phượng Sở Lan không giới thiệu cho ta 1 kẻ bất tài, nếu không ta sẽ tìm cô ta.”

Tôi nhìn tên kia, không nói câu nào, cuối cùng tiến lại gần thần sông:

“Ừm, cô chỉ cần tìm tôi là được rồi.”

“Thi Hoàng, ngươi muốn 1 cánh tay của ta. Được.” Thần sông nói.

Cô ta rất thẳng thắng, nói được làm được. Nếu thua rồi, sợ rằng cô ta không để người khác làm mà tự mình chặt tay luôn.

Tên kia hài lòng gật đầu:

“Vậy bắt đầu đi.”

Tôi hơi ngạc nhiên, hóa ra tên này được gọi là Thi Hoàng ( hoàng đế của các thi thể), bảo sao hắn lại thích thu thập thi thể như vậy.

Thần sông cầm lấy bút, yên lặng không nhúc nhích, Thi Hoàng cũng vậy, nhưng trên mặt hắn thoắt ẩn thoắt hiện ý cười:

“Cũng quên mất không nói cho ngươ rằng mấy ngày nay ta đã luyện một thuật tên tâm linh công pháp, có thể cảm nhận được những gì người đang nghĩ. Ngươi tin không?”

Thần sông hơi cau mày, tôi ngạc nhiên vô cùng, tâm linh công pháp ư? Có phải là giống như thuật đọc suy nghĩ không nhỉ? Sao tôi lại không có cảm giác gì. Tôi vô thức tò mò, nhưng nghĩ lại thì cũng là bình thường mà thôi. Loại thuật này là một loại đoán ý thông qua việc quan sát nét mặt, lời nói và hành đôngj của đối phương. Nhưng Hoàng Thi thật sự có thể biết được thần sông đang nghĩ gì ư? Sao mà có thể được? Có lẽ chỉ là mơ hồ đoán được 1 chút xem thần sông sẽ viết số mấy mà thôi.

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì?” Hoàng Thi cười cười nói.

Thần sông cau mày 1 cái rồi lập tức viết ra 1 con số. Tên này dường như đã nhìn thấu thần sông, hắn cũng lập tức viết ra 1 con số.

Hồ Thanh Từ bên cạnh thích thú nhìn thần sông. Nơi đây đột nhiên yên lặng lạ thường, Hoàng Thi cùng thần sông đang đấu mắt với nhau.

“Không dám mở trước ư? Hà hà.” Hoàng Thi cười mỉa mai, sau đó mở tờ giấy hắn viết ra, đó là số 11.

Vậy thần sông viết số nào? Tôi vô thức nghĩ. Thần sông im lặng 1 lát rồi mở giấy ra, là số 6.

11 lớn hơn 6, lại vừa đúng lớn hơn 5 đơn vị. Tôi hơi sốc nhẹ, sao hắn có thể đoán chính xác như vậy? Chẳng phải chỉ là quan sát nét mặt, lời nói thôi sao? Sao mà lợi hại đến vậy? Đến cả Hồ Thanh Từ cũng lộ vẻ kinh ngạc, giống như cô ta vừa mới quen Hoàng Thi vậy.

“Thần sông, sao cô lại viết số 6.” Tôi nhịn không được nên hỏi.

“Ta thích.” Thần sông đáp.

“Nhưng cô thua rồi, thua ngay ván đầu tiên.” Tôi bất lực thật sự, tôi còn chưa kịp nói chờ chút để tôi tính thì cô ta đã viết rồi.

“Ta biết.”

“Nếu cô thua thêm 1 ván nữa là xong luôn đấy.” Tôi nhắc nhở.

“Cậu đến đây chỉ là để nhắc ta việc này?” Cô ta quay sang hỏi tôi.

Tôi hết nói nổi, khi nãy cô ta đâu có hỏi tôi, tôi còn chưa nói gì đã tự ý viết rồi.”

“Cậu đang trách ta?” Cô ta hỏi ngược lại.

Tôi lắc đầu:

“Không phải trách cô, tôi và cô cùng hội cùng thuyền. Tôi chỉ hi vọng ván tới cô đừng nhanh tay như vậy, trước tiên để tôi nghĩ đã.... Làm phiền thần sông chờ tôi nghĩ xong đã được không?” Tôi thỏa hiệp. Nếu tay cô ta gãy rồi thì tôi cũng chẳng dễ dàng gì.

Thần sông yên lặng không nói gì, cũng không biết cô ta có đồng ý hay không.

Hoàng Thi cười 1 tiếng:

“Còn 1 ván nữa là ngươi thu rồi. Yên tâm, ta nhất định sẽ nâng niu cánh tay ngươi. Dù sao ta cũng gặp rất nhiều phụ nữ rồi nhưng chỉ có tay của ngươi là đẹp nhất, mịn màng nhất, mảnh mai nhất. Bản thể của ngươi cũng không tồi phải không?”

“Hắn ta đang khích cô tức giận.” Tôi vội nói.

Nếu để thần sông lộ ra khuyết điểm thì sẽ rất dễ đoán được cô ta sẽ viết số gì. Hắn ta tuy không phải đoán mệnh sư nhưng cũng là 1 cao thủ cho nên tôi phải nhắc nhở thần sông.

“Ta lại thấy là cậu khích ta đấy.” Thần sông nói.

Tôi cạn lời, tôi khích cô làm gì chứ, để cô thua rồi, sau đó cáu giận với tôi, rồi đi tìm mẹ tôi à?

“Được rồi, cô đừng để hắn nhìn thấy khuyết điểm của cô là được.” Tôi nói.

Thần sông không nói gì, cả 2 người họ đều không biết ai nên viết trước. Hoàng Thi dừng 1 lát:

“Ngươi không viết sao? Hay tính cách của ngươi là thích kéo dài thời gian?”

“Ta đột nhiên thay đổi, ta thích kéo dài thời gian.” Thần sông nói.

Hoàng Thi nhìn tôi vài giây:

“Ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi nghĩ ngươi tính được ư? Đến Phượng Sở Lan còn không tính được ta, ngươi chỉ là 1 đoán mệnh sư cấp 3, ngươi nghĩ ngươi làm được không?”

Hắn ta bắt đầu đặt bút viết, tôi thót tim suy nghĩ. Từ 1 đến 100, hắn ta đưa 2 nét, cho thấy từ 1 đến 9 có thể bỏ qua. Sao tôi có thể tìm ra chứ?! Tôi nhìn chằm chằm vào Hoàng Thi, Hồ Thanh Từ thì nhìn tôi với vẻ mặt kì quái.

Tôi nghĩ thật kĩ, đầu bắt đầu đau rồi, tên này có đạo hạnh quá cao, tôi căn bản không tính được hắn. Dựa theo 2 nét bút của hắn mà tính, thêm việc trang trí phòng, cách sắp đặt đồ vật, tôi có thể đại khái tính ra con số hắn thích, nhưng không chắc chắn cho lắm.

Tôi nhỏ giọng thì thầm vào tai thần sông 1 con số. Cô ta quay sang nhìn tôi:

“Chắc chắn?”

Tôi nhìn chằm chằm vào cung mệnh của cô ta, đạo hạnh cô ta cao như vậy tôi nhìn không ra rồi...

“Để tôi xem đã.” Tôi thì thầm nói.

Thần sông im lặng không nói gì, tôi thì cứ dán mắt vào cung mệnh của cô ta, chỉ cần cung mệnh cô ta không tối đi là được. Tôi thấy cung mệnh cô ta vẫn vậy nên do dự gật đầu:

“Ừm, cô viết đi.”

Thần sông chuẩn bị viết, ngòi bút đã chấm xuống, tôi đột nhiên nhìn thấy gì đó, vội ngăn cô ta:

“Thần sông, chờ đã.”

Thần sông dừng lại, Hoàng Thi cau mày.

“Đúng không?” Thần sông hỏi.

Tôi lắc đầu:

“Không đúng, không đúng, khoảnh khắc cô bắt đầu viết tôi thấy cung mệnh cô tối lại, nói rõ số này sai rồi.”

Lạ thật, có lẽ là Hoàng Thi đã cho tôi thấy ảo ảnh làm tôi cảm giác sai. Lẽ nào... lúc nãy anh ta viết chỉ là 1 số có 1 chữ số mà thôi?! Cố tình làm cho tôi có ấn tượng không đúng để tôi bỏ qua những số từ 1-9? Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, đột nhiên thấy vài tia lạnh lẽo bắn ra. Tôi hít 1 hơi thật sâu, quả nhiên là như vậy. Hắn ta quá thông minh, nếu không phải tôi cứ nhìn chằm chằm vào cung mệnh thần sông thì cô ta phải để lại đây 1 cánh tay rồi.

Tôi nghĩ 1 lát rồi thì thầm vào tai thần sông 1 số khác, cô ta nhìn tôi:

“Đúng không?”

“Đúng, chắc chắn đúng.” Tôi nghiến răng gật đầu.

Thần sông không nói gì, cô ta do dự rồi viết ra số 9. Tôi, thần sông, Hồ Thanh từ cùng đồng loạt nhìn về phía Hoàng Thi. Hắn ta nhìn tôi 1 cái rồi cho chúng tôi thấy con số hắn viết. 
Bình Luận (0)
Comment