Đoán Thiên Mệnh

Chương 137

Tôi do dự, khí tức trong người tôi giờ sánh ngang với đoán mênh sư cấp 7 nhưng đạo hạnh cứ như bị chững lại, không thể đột phá được.

“Thần sông, tôi muốn ở lại một lát.” Tôi nói.

Tôi muốn thử lại lần nữa xem xem có được không, nơi này tốt như vậy, sau này thần sông nhất định không cho tôi vào nữa.

“Đừng làm bẩn nước của ta. Ra đi, đừng ở lại nữa.” Giọng nói thần sông vọng tới.

Tôi yên lặng một lúc, cảm thấy khí tức trong người giờ như 1 quả bóng bay căng tròn, chỉ chờ nổ tung, đạt đến mức độ cực hạn mà đạo hạnh hiện tại có thể chứa đựng được. Nếu trở thành đoán mệnh sư cấp 5 thì có thể chứa đựng thoải mái, giống như đổi 1 căn nhà to hơn vậy. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là tôi không đột phá được.

Tôi thở dài, tôi vẫn nhỡ tôi ở trong dòng suối này được khoảng 12 ngày, lần trước lên núi xuống núi, lúc về lái xe, chèo thuyền mất khoảng 10 ngày. Vậy tức là chỉ còn khoảng 5-6 ngày nữa là tôi phải đột phá lên cấp 5, nếu không tôi không thể giúp được tiểu phượng hoàng. Giờ đây trong lòng tôi vô cùng lo lắng. Tôi thiếu 1 thời cơ để đột phá!

Đến giờ phải lên bờ rồi. Tôi leo lên rồi mắc quần áo vào, đứng nhìn dòng suối 1 lúc. Trong lòng tự nghĩ chắc không có cơ hội được ngâm mình dưới đó nữa rồi... Tôi lắc đầu rồi trực tiếp đi ra ngoài. Tôi bỗng có chút hoài niệm, nghĩ lại mà rùng mình. Nếu như mẹ không giúp tôi, với tình hình hiện tại của thần sông, dù tôi là 1 đoán mệnh sư cấp 6 đi chăng nữa, cô ta tìm thấy tôi rồi thì kết cục của tôi cũng là chết mà thôi. Cô ta quá mạnh. Đến cả Thi Hoàng chưa bị chặt tay cũng không phải là đối thủ của cô ta.

“Cậu sợ ta?” Thần sông hỏi.

Tôi sợ cô ta làm gì chứ?? Cô ta đã đồng ý với mẹ tôi tha cho tôi 1 mạng rồi, chẳng lẽ tôi sợ cô ta hối hận sao?

“Được rồi, tôi sợ cô.” Tôi bước tới hỏi, “Giờ cô chuẩn bị đi đâu vậy?”

Tôi muốn tìm cơ hội để đột phá đạo hạnh.

Cô ta nhìn tôi mấy cái rồi hỏi:

“Vẫn là cấp 4?”

Giọng điệu vẻ như không có gì ngạc nhiên lắm.

Tôi không nói gì, khí tức trong người tôi có thể coi như đoán mệnh sư cấp 7 rồi, thực lực hiện tại của tôi có lẽ cũng được cải thiện rất nhiều. Dù sao thì trong cơ thể tôi cũng rất nhiều khí tức, tôi có thể sử dụng khí này như 1 đòn tấn công.

“Bây giờ ra ngoài.” Thần sông đáp.

Tôi gật đầu, do dự hỏi tôi có thể lấy 1 chút nước suối trong kia không, dù sao thì cũng là nước đầu nguồn, trong nước ấy có thứ có thể giúp được đạo hạnh của tôi. Cô ta nghe xong bèn liếc tôi 1 cái:

“Không uống được, cậu mang theo làm gì?”

Tôi nói, lấy mang theo bên mình cũng được, giống như mang ngọc bên người vậy. Có lẽ nó có thể giúp tôi hấp thụ khí vô hình trong dòng nước này.

Thần sông lắc đầu:

“Không được, mang đi thì kẻ khác sẽ cảm nhận được.”

Tôi hiểu rồi, nếu bị phát hiện thì động phủ của cô ta sẽ có những vị khách không mời mà đến. Tôi bèn hỏi có phải chỉ có tôi và cô ta biết dòng suối này không.

“Cũng có thể là chỉ mình ta biết dòng suối này.” Cô ta nói xong thì rảo bước ra ngoài luôn.

Tôi nghẹn họng thực sự, cô ta là đang muốn cảnh báo tôi đừng có mà nói ra, mà tôi cũng không phải kẻ ngu tự đào hố nhảy xuống đâu!

Tôi không có gì để dọn, cứ như vậy mà đi thôi. Thần sông đóng cửa lại rồi đi ra phía chiếc thuyền. Cô ta không nói sẽ đi đâu, tôi cũng lười hỏi.

Tôi lại dùng kiếm gỗ đào, buộc 1 đầu lại rồi đâm cá để ăn, bắt được 1 con cá mấy cân liền, may là giống đực, nếu không thần sông sẽ nói tôi giết cá đang hoài thai của cô ta.

Trên thuyền không có vật liệu gì nên tôi chỉ đành đun tạm nước sôi rồi nấu cá. Ừm, cũng không tệ, tôi hay xem mẹ nấu ăn nên cũng học được một chút. Xong rồi thì tôi gọi thần sông lại ăn cùng. Cho dù nói là cô ta muốn tôi giúp cô ta nhưng cô ta vừa mới cho tôi ngâm mình trong suối, tuy đạo hạnh hiện giờ bị chững lại nhưng vẫn phải cảm tạ cô ta.

Thần sông liếc nhìn con cá trong nồi 1 cái rồi dừng thuyền, ngồi xuống. Cô ta vẫn đeo chiếc mạng che mặt, tôi thật không hiểu nổi cô ta sẽ ăn kiểu gì nữa. Tôi đưa cho cô ta 1 cái bát rồi múc canh cho cô ta. Cô ta dùng thìa nhấp 1 ngụm rồi nói:

“Sao lại không có vị gì thế?”

Tôi bèn bảo trên thuyền không có muối nên chỉ đành nấu tạm như vậy, cũng may cá là cá tươi, không tanh nên có thể uống được. Tôi cảm thấy cũng được đấy chứ, ngon nhất là hương vị nguyên bản.

“Thiếu gì?” Cô ta hỏi.

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta, hỏi cô ta bình thường ăn kiểu gì. Cô ta nói:

“Ta không ăn cá.”

“Vậy cô ăn gì?”

“Hoa quả.”

Lợi hại, lợi hại, cô ta có lẽ là tinh quái, không ăn cơm mà chỉ ăn hoa quả, điều này cũng là bình thường. Tôi hỏi cô ta có ăn cơm không, cô ta nói có, tôi lại hỏi tiếp thế cô ta ăn thức ăn gì? Đôi mắt cô ta ngẩn ra như nghĩ ra gì đó, sau đó đứng dậy đi vào trong khoang thuyền, lấy ra 1 lọ ớt chưng. Mẹ ơi, đâu mà cũng là thức ăn à?

Tôi hơi nghi không biết có phải chân thân của cô ta là trâu nước chỉ ăn cỏ hay không nữa. Tất nhiên là tôi không dám hỏi câu này rồi, nhưng chắc không phải đâu, làm gì có con trâu nước nào mà có thần thái như thế này.

Tôi cầm lấy lọ ớt chưng rồi nhìn một cái, lập tức không nói nên lời, tôi bát lực hỏi lọ này bao lâu rồi. Cô ta đáp:

“Hơn 4 năm rồi.”

“Má, cô cũng là 1 nhân tài đấy.”

Tôi không chịu nổi mà thốt lên. Lọ ớt chưng này tôi nghĩ là lúc ở ngoài cô ta buồn chán quá nên mua về ăn 1 lần sau đó quên mất, giờ mới lấy ra.

Thần sông liếc tôi 1 cái, tôi vội nói đừng ăn, hỏng rồi làm sao mà ăn được, cô ta cũng không nói gì, sau đó uống hết một bát rồi quay lại tiếp tục lái thuyền.

Đến 1 bãi đất trống, cô ta xuống thuyền rồi bảo tôi lên xe. Tôi nhìn con thuyền qua gương chiếu hậu, dường như có thứ gì đó đang từ từ kéo con thuyền đi, có lẽ là thú nuôi của thần sông, chúng đang giấu thuyền.

Thần sông lái xe đi, đương nhiên là tôi cũng không nói lời nào. Tôi thử vận khí trong người xem có thể đột phá không, nhưng đáng tiếc là không có chút động tĩnh nào... Tôi bất lực hỏi thần sông đi đâi, cô ta không nói gì nên tôi chỉ đành do dự mà hỏi:

“Con rồng kia nói tuổi thọ của cô có vấn đề, cô còn sống được bao lâu nữa?”

Câu này có chút xâm phạm riêng tư rồi, chắc chắn cô ta sẽ không trả lời tôi. Quả nhiên cô ta nói:

“Cậu nên xem lại bản thân, khả năng là cậu còn chết sớm hơn ta.”

Tôi lập tức ngạc nhiên, cô ta đang ám chỉ điều gì với tôi sao? Lẽ nào con rồng kia không lừa tôi? Lẽ nào linh hồn bị phong ấn sau lưng tôi muốn chiếm lấy cơ thể tôi? Nhưng mà thần sông nói như vậy có thể coi là cô ta thừa nhận vấn đề tuổi thọ kia không? Nhưng tôi thấy hơi lạ, dù sao cô ta cũng là tinh quái, lẽ nào là sống quá lâu rồi, mấy nghìn năm rồi nên giờ sắp phải chết đi? Cô ta còn sống được bao lâu nữa? Vài chục năm hay vài năm? Tôi không hỏi thêm bởi có hỏi thì cô ta cũng còn lâu mới nói cho tôi.

Nhưng mà điều tôi quan tâm giờ là cô ta nhất định sẽ tìm cách kéo dài tuổi thọ, cô ta lấy gan rồng có phải là để luyện thuốc trường sinh không? Nghĩ đến đây tôi bỗng giật mình, nguyên liệu chính của thuốc trường sinh là gan rồng, mật phượng hoàng, Chẳng lẽ cô ta muốn bắt 1 con phượng hoàng rồi giết lấy mật?.... Mà nhân gian hiện tại chỉ có mẹ tôi – Phượng Sở Lan... Tiểu Phượng Hoàng vẫn chưa lớn... Lẽ nào...

“Cô muốn kéo dài tuổi thọ như thế nào?” Tôi cảnh giác hỏi.

Nói đến mẹ tôi và Tiểu Phượng Hoàng,tôi không thể không cẩn thận. Thần sông liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu:

“Làm sao kéo dài tuổi thọ không liên quan đến cậu, cậu phải làm gì thì ta sẽ nói.”

“Có phải cô muốn tôi giúp cô thu thập nguyên liệu chế thuốc trường sinh?” Tôi hỏi.

Loại thuốc này hiện là cách tốt nhất để giúp cô ta.

“Ý cậu là cậu sẽ đưa ta mật phượng hoàng?” Thần sông hỏi ngược lại tôi.

Tôi lập tức lắc đầu:

“Tôi giúp co nghĩ cách khác, tuyệt đối không thể lấy mật phượng hoàng.”

Mất đi túi mật, chắc chắn mẹ tôi không sống được, tôi cũng không thể để điều đó xảy ra. Bà là người mẹ đầu tiên của tôi.

“Cậu giúp ta nghĩ cách khác? Cậu có thể nghĩ ra cách gì?” Thần sông bình tĩnh hỏi.
Bình Luận (0)
Comment