Đoán Thiên Mệnh

Chương 157

"Ngươi không thể chịu nổi đâu." Chuyển Luân Vương lắc đầu.

Mẹ tôi lo lắng nói:

"Xin ngài nói rõ!"

Tôi lập tức căng thẳng nhìn Chuyển Luân Vương, nói như vậy là ông ta đã thừa nhận đã sửa lại sổ sinh tử của Tiểu Phượng và con của Hồ Thanh Từ??

"Xin ngài nói rõ!" Mẹ tôi khách khí lặp lại một lần nữa.

Chuyển Luân Vương cầm một con cờ trong tay, làm động tác giống như vuốt ve, tôi và mẹ tôi cũng không nói chuyện, đều nhìn ông ta.

Hơn 10 giây sau, Chuyển Luân Vương hạ quân cờ xuống, chậm rãi nói:

"Vốn nghĩ ngày hôm nay không có việc gì, có thể đánh cờ, không ngờ là vẫn không thể nhàn nhã như vậy, vậy thì việc này ta có thể nói rõ ràng cho ngươi!"

"Đa tạ Chuyển Luân Vương!" Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sự căng thẳng của tôi giảm đi một chút, nhưng thêm vào đó là lại càng lo lắng.

"Không cần cảm ơn ta, ngươi thân là phượng hoàng, cộng với ngươi làm việc thiện ở dương gian nhiều năm, nếu thật sự có thể sống tới khi phi thăng lên thiên giới, vậy thì tiên vị cũng sẽ không thấp." Chuyển Luân Vương nói.

Lời này của ông ta là có ý gì? Hẳn là ám chỉ mẹ tôi cũng sẽ có kiếp nạn gì đó?

Sắc mặt mẹ tôi thay đổi:

"Vãn bối không dám hy vọng xa vời có thể phi thăng thiên giới, chỉ cầu có thể sống tới khi con gái xuất giá."

"Xem ra trong lòng ngươi có chút cảm giác rồi, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi. Được, lời càng nhiều càng thừa thãi, ta sẽ không nhiều lời nữa!"

Nói tới đây, ánh mắt Chuyển Luân Vương thu lại, giọng nói cũng trở lên nghiêm túc:

"Phượng Sở Lan, ngươi có biết rằng mình đã vi phạm luật pháp của Âm Phủ không?"

"Tôi..." Mẹ tôi im lặng, ánh mắt chợt lóe lên.

"Nếu như chỉ là hai lần tự tiện xông vào, chuyện đó cũng không sao, ngươi thân là một trong tứ đại thần thú, vốn có thể trên thông thiên giới, dưới xuống địa phủ. Nhưng ngươi lại cùng con hồ ly mang đồ xuống đây, ngươi thật sự không biết đó là gì sao??"

Chuyển Luân Vương híp mắt lại, vẻ mặt lộ ra sự uy nghiêm.

"Chuyển Luân Vương, tôi không biết đó là cái gì. Tôi và Hồ Thanh Từ đã cố gắng mở nó ra, nhưng không thể mở được..." Mẹ tôi lắc đầu thở dài.

"Được, dựa vào tất cả hành vi của ngươi ở dương gian nhiều năm, ta tin ngươi, vậy tại sao lại phải đưa thứ đồ đó xuống?" Chuyển Luân Vương xoay người.

"Khi đạo hạnh của tôi và Hồ Thanh Từ không có sự đột phá, đã gặp phải...."

Phượng Sở Lan đem chuyện lúc trước đã nói với tôi nói lại toàn bộ cho Chuyển Luân Vương nghe. Làm ông ta sau khi nghe được mẹ tôi ăn hết đan dược liền biến thành phượng hoàng thì lộ ra vẻ ngạc nhiên:

"Ra là vậy, lúc ngươi còn chưa hóa thành phượng hoàng, ta đã xem qua sổ sinh tử của ngươi. Ở đó ghi rằng phải đến thời điểm 100 năm trước ngươi mới thành phượng hoàng, hóa ra là do ăn đan dược nên đã sớm 300 năm so với dự kiến...."

"Người nọ cho ngươi đan dược tên là gì?" Chuyển Luân Vương hỏi.

"Tôi không biết." Mẹ tôi lắc đầu.

"Không biết? Thôi được, ngươi tâm tính thiện lương, dễ dàng bị người ta lừa gạt cũng là chuyện bình thường. Bỏ đi, vậy ngươi biết người đó có dáng vẻ như thế nào chứ?" Chuyển Luân Vương tiếp tục nói.

Mẹ tôi có vẽ một bức chân dung người đó nên đã lấy ra. Chuyển Luân Vương tập trung nhìn vài giây, vô thức lộ ra vẻ nghi hoặc:

"Người này trông rất quen...."

"Ngài biết là ai sao??" Mẹ tôi hỏi.

Tôi cũng nhìn ông ta.

"Nói thế nào nhỉ, ta ở suốt dưới Địa phủ, ngàn năm qua cũng không xuất hiện ở dương gian, nhưng lại cảm thấy khá quen mắt. Bức chân dung này ta có thể giữ lại không? Ta tìm người hỏi thử xem." Chuyển Luân Vương hỏi

Bức họa này của mẹ tôi, bà ấy nói đương nhiên là được rồi. Dù sao bà có thể vẽ được một bức thì cũng có thể vẽ được bức thứ hai.

Chuyển Luân Vương nhìn chằm chằm vào bức chân dung này mấy lần, không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, ông ta lại có ánh mắt giống như vô tình hữu ý mà nhìn tôi, tôi có chút ngạc nhiên, nhìn tôi làm gì???

"Vậy đồ người đó yêu cầu chúng tôi đưa xuống đây rốt cuộc là cái gì?" Mẹ tôi hỏi.

"Cụ thể là cái gì, ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng sau khi cầm vào thứ đồ như vậy, sổ sinh tử trong tay ta bị phá hủy một phần ba!!" Giọng nói Chuyển Luân Vương trở lên lạnh lùng.

"Cái gì?" Mẹ tôi sững người.

Tôi cũng bị kinh sợ, vật gì mà có thể hủy diệt cả sổ sinh tử? Đây là thứ gì vậy? Chẳng lẽ người cho đan dược kia không muốn chết, cho nên muốn học theo đại thánh: trực tiếp phá hủy sổ sinh tử, như vậy chẳng phải sẽ không có tên hắn ta sao? Sổ sinh tử không có tên, vậy là hắn được sống tiếp??

"Đó là thứ gì vậy?" Tôi không nhịn được hỏi.

"Sao? Cậu cũng muốn phá hủy sổ sinh tử?" Chuyển Luân Vương hỏi lại tôi.

Đương nhiên là tôi lắc đầu, tôi phá hủy chúng để làm gì??

"Lý Dịch, loại đồ vật này… đừng nên hỏi nữa." Mẹ tôi nói.

Tuy là tôi cực kỳ tò mò nhưng cũng chỉ đành gật đầu,

"Ngươi và con hồ ly kia chính là đồng lõa phá hủy sổ sinh tử, hiểu không?" Chuyển Luân Vương nghiêm túc nói

"Tôi...." Ánh mắt mẹ tôi phức tạp, "Tôi biết rồi, tôi biết sai rồi, đừng làm hại con gái tôi, tôi..."

"Ngươi cho rằng ta không muốn xử lý tên của ngươi?? Phá hủy sổ sinh tử chính là trọng tội, cho dù ngươi có là phượng hoàng cũng khó thoát khỏi cái chết!" Chuyển Luân Vương đột nhiên hỏi.

"Ngài đây là có ý gì?" Mẹ tôi kinh ngạc.

Tôi cũng sững người, ý của Chuyển Luân Vương là...

"Ngươi và con hồ ly kia vận khí không tệ, thậm chí còn rất tốt. Hai người vừa hay lại nằm trong 1 phần 3 sổ sinh tử bị phá hủy kia, ta không giải quyết không, nếu không thì ngươi cho rằng mắc trọng tôi như vậy mà các ngươi vẫn có thể tiếp tục sống sót ư?" Chuyển Luân Vương từ từ nói, có phần kỳ lạ, cũng có vài phần thoải mái.

"Tôi..." Mẹ tôi ngây người. Tôi cũng thấy kinh ngạc.

"May mắn rằng ngươi và con hồ ly kia ở dương gian nhiều năm xem như tốt lắm rồi, nếu không thì cho dù hai ngươi không về phủ quản của ta, ta cũng sẽ tự mình đi tìm và giải quyết các ngươi! Các ngươi có hành vi đứng đắn vì vậy chính các ngươi đã cứu được bản thân!" Chuyển Luân Vương nói tiếp.

"Vậy con gái của tôi..."

"Ngươi cho rằng thế nào?" Chuyển Luân Vương chậm rãi hỏi.

"Tôi, tôi cảm thấy là ngài sắp xếp, phải không?" Mẹ tôi căng thẳng tới cực hạn.

Tôi nghe đến đó, có chút nghi ngờ. Chuyển Luân Vương công tư phân minh, có lẽ sẽ không ra tay với con cháu đâu nhỉ?

Tôi không nhịn được nói: "Mẹ, có phải sổ sinh tử xảy ra vấn đề gì không?"

Vẻ mặt mẹ tôi biến đổi.

Chuyển Luân Vương liếc nhìn tôi, khẽ gật đầu:

"Sổ sinh tử bị hủy, ta chắc chắn phải nghĩ biện pháp khôi phục. Có điều mấy trăm năm qua ta cũng chỉ có thể khôi phục một phần mười số đó. ngươi và con hồ ly kia là 2 người ta muốn khôi phục tên đầu tiên, nhưng phần của các ngươi vẫn chưa hoàn thiện, nên hai người các ngươi sinh ra đời sau là đại diện. Trên sổ sinh tử không có tên ngươi, vậy thì con của ngươi và con của Hồ Thanh Từ đương nhiên sẽ bởi vì nguyên nhân này mà cũng không có tên, vừa sinh ra tức khắc phải chết!"

Nghe xong tôi giật mình, nói cách khác, mẹ tôi và Hồ Thanh Từ bởi vì không có ở sổ sinh tử dẫn đến con cháu bọn họ sinh ra không tồn tại, như vậy đương nhiên không được sống.

"Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng..." Mẹ tôi lẩm bẩm một mình.

"Còn tưởng rằng ta tự tiện trừng phạt các ngươi, sửa lại sổ sinh tử?" Chuyển Luân Vương hỏi.

"Tôi... Ừm" Mẹ tôi gật đầu.

"Nếu sổ sinh tử thật sự dễ dàng thay đổi như vậy, vậy thì dương gian chẳng phải sẽ loạn sao?" Chuyển Luân Vương nói

"Tôi đã hiểu lầm rồi, thật xin lỗi." Mẹ tôi vội vàng nói, "Vậy xin ngài cho tôi biết phải làm thế nào để cứu vãn?"

Ý của mẹ tôi là làm cho sổ sinh tử nhanh chóng xuất hiện tên của bà ấy, vậy thì hết thảy những gì có quan hệ với bà ấy đều xuất hiện. Vì Tiểu Phượng Hoàng là con gái của bà, đương nhiên có thể tiếp tục được sống.

"Cứu vãn? Cô cho rằng nhiều năm như vậy ta làm cái gì? Ngươi biết bên trong một phần ba sổ sinh tử bị phá hủy kia ghi lại bao nhiêu người không? Vì các ngươi mà một nhóm người không thể về phủ quản của ta, chúng đã sống mấy trăm năm rồi..." Chuyển Luân Vương chậm rãi nói.

"Vậy, những người này sống đã lâu như vậy?" Tôi kinh sợ, đây là may mắn hay là xui xẻo vậy!

"Không sai, trên sổ sinh tử không có tên của bọn họ, quỷ sai không câu được hồn, bọn họ đã sống lâu rồi.... Nếu như chuyện này để Ngọc Đế biết, cực kỳ nghiêm trọng!"

"Thật xin lỗi." Mẹ tôi cúi đầu.

"Bỏ đi, còn may mấy người đó ở dương gian khá hiền lành. Biết mình không chết được cũng không biểu lộ thân phận, thậm chí còn có mấy người coi như là tạo phúc một phương, xem như không tệ, nếu không thì động tĩnh thực sự quá lớn, trên trời phái người xuống, vậy thì mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy...." Chuyển Luân Vương chầm chậm nói.

Xem ra những người này cũng là tự mình cứu mình, nếu không thì bại lộ chuyện người có thể không chết được, vậy thì dương gian không phải sẽ rối loạn sao? Đương nhiên, trong đó chắc chắn sẽ có người làm chuyện xấu, có lẽ âm phủ sẽ phái người xử lý. Còn xử lý thế nào, tôi nghĩ chỉ có thể nhốt ở tầng thứ 18 của địa ngục mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment