Đoán Thiên Mệnh

Chương 170

Họ đã đi đâu rồi? Mẹ đã tìm được thứ cuối cùng để sửa sổ Sinh Tử sao? Lòng tôi giờ nóng như lửa đốt!

Con rồng đó đã đưa cho Hồ Thanh Từ một bức thư, Hồ Thanh Từ mất tích, bây giờ ngay cả Tiểu Phượng Hoàng và mẹ cũng không thấy đâu, liệu có phải là họ cũng đã nhận được bức thư nào rồi không? Chắc chín mươi phần trăm là nhận được rồi, nhưng họ đã đi đâu cơ chứ?!

Tại sao tôi lại không có bức thư nào? Thần sông cũng thế?!

Tôi mơ mơ hồ hồ đi từ sau núi về tới cửa nhà, thần sông ngồi trong xe nhìn tôi, cô ta nói đúng. Tôi bước tới nói với cô ta những điều vừa rồi.

"Ta đã nói rồi mà cậu không tin, ta lừa cậu làm gì." Thần sông nói.

Tôi im lặng một lúc mới nói:

"Thần sông."

"Nói đi.”

Tôi nói hết tất cả những tin tức có liên quan đến Hồ Thanh Từ mà Diệp Thanh đã nói cho tôi biết cho cô ta nghe, hỏi cô ta có nhận được bức thư nào không?

"Bây giờ thì vẫn chưa nhận được... Nhưng trước đây từng nhận được rồi." Thần sông nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

Trước đây? Tôi ngạc nhiên.

"Lên xe." Thần sông nói, tôi gật đầu mở cửa xe ngồi vào, hỏi cô ta định đi đâu.

"Kế hoạch không thay đổi, đến núi Thiên Sơn!" Thần sông đạp chân ga đưa tôi rời khỏi đây.

Dọc đường đi, tôi không nói gì cả, tôi không biết rốt cuộc ván cờ này là như thế nào. Hồ Thanh Từ, mẹ, Tiểu Phượng Hoàng giờ không rõ tung tích, làm tôi chẳng biết nên làm gì. Phải giải quyết việc này như thế nào đây??

Khi tôi vẫn còn đang trong cơn bàng hoàng thì chợt cảm thấy xung quanh trở nên lạnh lẽo lạ, tôi tỉnh táo lại nhìn ra ngoài thử. Ở nơi đằng xa kia có một ngọn núi rất lớn, xung quanh bao phủ một màu trắng xóa, phải chăng đây là núi Thiên Sơn mà thần sông muốn đến?

Có lẽ là thần sông đã lái xe rất lâu rồi, có thể là đã 2-3 ngày rồi, chỉ là do tôi vẫn đang suy nghĩ nên không để ý đến chuyện này. Vì đột nhiên bị hôn mê bất tỉnh hơn bốn mươi ngày nên khi tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện xảy ra làm tôi trở tay không kịp.

Tôi tự lấy lại tinh thần, bỗng cảm thấy hơi đói. Tôi chợt nhớ đến loại quả mang từ nhà Hồ Thanh Từ còn chưa ăn hết nên lấy ra xem thử, vẫn còn khá tươi, loại quả vài chục năm mới ra một lần đúng là khác biệt thật.

Tôi ăn một quả, lại nghe thần sông nói:

"Sao cậu lại có đồ ăn?"

Tôi đưa cho thần sông hai quả, cô ta cầm lấy rồi nhìn nhìn. Lần trước cô ta đã đến động của Hồ Thanh Từ, chắc chắn đã thấy loại quả này trong động, có lẽ là lúc đó Hồ Thanh Từ không lấy ra mời cô ta ăn. Nếu không thì sao cô ta có thể xuống núi nhanh vậy được?

Thần sông cắn một miếng, tôi hỏi cô ta, có phải Hồ Thanh từ không mời cô ta không? Thần sông liếc mắt nhìn tôi:

"Đúng, rồi sao nữa? Cậu muốn nói gì?"

Tôi lắc đầu, tôi có thể nói gì chứ? Chỉ tiện miệng hỏi mà thôi. Tôi nói tìm chỗ dừng xe lại chút, thần sồn hỏi để làm gì?

"Thay đồ, cô tính để tôi mặc áo cộc lên núi tuyết sao?" Tôi hỏi.

"Ta mặc nhiều rồi, lạnh đến mức đó à?" Thần sông hỏi lại tôi.

Tôi không muốn nói chuyện này nữa:

"Cô là tinh quái hay cô là người, sao tôi có thể so với cô được?"

Tôi là người bình thường nên với thời tiết khắc nghiệt như vậy, tôi chắc chắn không thể chịu nổi! Không biết cô ta đã sống bao nhiêu năm, sao tôi bì nổi chứ?

"Ai nói cho cậu biết ta là... Thôi bỏ đi, đằng trước có một cái trấn nhỏ, qua bên đó mua." Thần sông nói.

Tôi gật đầu, đến đó ăn một bữa cơm thì tuyệt, không phải cô ta còn muốn chờ Diệp Thanh đến sao? Có khi còn phải ở lại mấy ngày ấy.

Khi đến trấn nhỏ đó, tôi cũng chẳng dám xuống xe, lạnh quá đi mất, băng tuyết phủ đầy trời, tôi lạnh tới mức run cầm cập, tôi nói với thần sông: "Cô qua nhà hàng đó gọi một nồi lẩu đi, càng cay càng tốt."

"Ta không ăn cay."

"Vậy lẩu Uyên Ương* có được không?"

*Lẩu 2 ngăn

Tôi chạy vào một cửa hàng nhỏ, bỏ ra ba nghìn mua một chiếc áo lông, mặc vào mới có cảm giác cả người ấm hơn, thấy có bán túi ngủ, thế là tôi cũng mua, mua cho cả thần sông. Dù sao cũng không phải giỡn, tuyết đầy trên núi, không cẩn thận chút là chết rét liền chứ chẳng chơi, phải mua hết mấy thứ này, vài vật dụng cần thiết khác như dây nhợ gì đó, tôi cũng mua tất.

Khi đã mua xong hết, tôi đặt hết mọi thứ lên xe, sau đó đi đến nhà hàng, thần sông đã gọi đồ ăn rồi, tôi đi vào ăn, hơi nóng bốc lên hừng hực, ăn xong cảm thấy thoải mái cả người.

"Khi nào chúng ta đi?" Tôi hỏi.

"Chờ Diệp Thanh đến tìm ta, ta xem xong đơn thuốc của cô ta rồi tính tiếp." Thần sông gắp ít rau vào bát.

"Vậy hôm nay nghỉ ngơi ở đâu? Thuê phòng ngủ?" Tôi hỏi.

"Nếu không thì sao? Cậu ngủ trên xe hay đâu thì tùy, chìa khóa xe ta đưa cậu." Cô ta lấy chìa khóa xe ra.

Tôi lắc đầu, tôi vẫn còn chút tiền.

"Cô thật sự không lạnh à?" Tôi hỏi.

"Không lạnh." Thần sông lắc đầu.

Đôi đũa của thần sông dừng lại bên ngăn lẩu cay, cô ta cẩn thận gắp một miếng thịt từ trong đống ớt ra, rồi lại ăn một cách cẩn thận, khuôn mặt lập tức đỏ lên, có vẻ là khá cay.

"Cay." Thần sông uống một ngụm nước, tôi nhìn cô ta:

"Cay đến vậy sao?"

Có thể là cô ta nghĩ tôi đang nói khích cô ta nên cô ta lại ăn tiếp, tôi nhìn cô ta một cách kỳ quái. Vầng trán cô ta càng lúc càng túa ra nhiều mồ hôi, đôi môi thì đỏ bừng, tôi cảm thấy cạn lời thật sự.

Tôi cũng lười hỏi tiếp, ăn xong tôi đứng dậy đi tính tiền, cô ta nói:

"Trả rồi."

Đúng ha, đi theo cô ta thì tôi cần trả cái gì?

Ăn xong thì đến nhà nghỉ bên cạnh nhà hàng thuê phòng, hai chúng tôi ở phòng sát vách, tôi đi vào phòng lập tức đi tắm rửa rồi đi ngủ. Có lẽ việc Diệp Thanh đến nhà của chị Nguyệt tìm đơn thuốc rồi đến đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Quả nhiên, hết đêm đó đến sáng hôm sau, Diệp Thanh vẫn chưa đến.

Đến trưa, tôi gọi thần sông đi ăn cơm, cô ta thấy tôi lại tính đi đến cửa hàng lẩu cay đó thì lắc đầu:

"Không ăn thứ đó nữa, đổi cái khác đi."

Tôi tùy cô ta, thế là cô ta tìm một quán ăn nhỏ. Ở đây trông như một ngôi làng du lịch vậy, cái gì cũng có.

Tiếp đó, chúng tôi ở lại đây ba ngày. Mỗi ngày tôi và thần sông đều ra ngoài ăn ba bữa, sắp đi hết tất cả các quán ăn của cái trấn nhỏ này rồi, cũng không tệ lắm.

Ăn cơm chung với thần sông nhiều mới cảm nhận được con người cô ta vẫn rất tốt, không hề lãng phí, nhiều ít gì cũng ráng ăn hết. Cô ta cũng không kén ăn, ăn gì cũng được, còn không cho tôi trả tiền. Tôi ăn uống no say, cảm giác như đi đi du lịch với cô ta vậy.

Tới ngày thứ ba, tôi sang gọi thần sông từ sáng sớm. Vừa gọi thì cửa phòng cô ta lập tức mở ra, như đã chờ tôi từ lâu, chuẩn bị đi ăn gì đó. Cũng chẳng còn cách nào, Diệp Thanh còn chưa đến nên chỉ có thể như vậy thôi.

Cuối cùng đến ngày thứ tư, Diệp Thanh cũng gọi điện đến, hỏi tôi đang ở đâu, tôi trả lời vị trí, chị ấy nói sẽ đến ngay đây. Lúc đó tôi và thần sông đang ăn lẩu, lại đến quán lẩu cay này ăn, là do tôi ép thần sông đến, cô ta tỏ ra đau đầu nhưng cũng không từ chối.

Diệp Thanh mệt mỏi đi từ ngoài vào, khi trông thấy tôi và thần sông, chị ấy thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống. Tôi lập tức gọi thêm một món nữa kẻo ba người ăn thì bây giờ hơi thiếu.

Có điều, sắc mặt Diệp Thanh khá kì lạ, chị ấy nhỏ giọng hỏi tôi, ăn chung với thần sông như thế nào?

Tôi nói không sao đâu, người ta cũng chỉ há miệng ra ăn thôi, chị sợ không ăn nhiều cô ta ăn sao?

Diệp Thanh nghe tôi nói như vậy thì thở phào một hơi, chị ấy cầm đơn thuốc lấy từ chỗ chị Nguyệt trong chiếc túi đeo sau lưng ra đưa cho thần sông.

Thần sông buông bát đũa, cầm lấy xem, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, ánh mắt hiện lên tia sắc lạnh.

Tôi và Diệp Thanh nhìn nhau.

Thần sông cũng không nói gì nhiều mà trả lại cho Diệp Thanh, suốt cả quá trình không nói một câu nào. Diệp Thanh bối rối, rốt cuộc của ai mới là thật?

Thần sông không nói gì, rõ ràng là không muốn nói, tôi hỏi thì cũng vô ích mà thôi. Cô ta im lặng đi ra ngoài, lúc quay lại tay cầm một chiếc túi đưa cho Diệp Thanh.

Diệp Thanh vô thức nhận lấy, chị ấy mở ra xem thử thì ngây ngẩn cả người, bên trong toàn là tiền.

"Thần sông, tôi..." Diệp Thanh hoảng sợ.

"Đây là thứ cô nên nhận được, cô cũng không nên ở lại chỗ này lâu, ăn xong bữa cơm này thì quay về đi. Lý Dịch, đợi trời sáng chúng ta đi!" Thần sông nói.

Tôi gật đầu.

Mấy phút sau Diệp Thanh mới tỉnh táo lại, chị ấy nói cảm ơn, nhưng thần sông lại lắc đầu. Diệp Thanh lấy hai mươi vạn ra đưa cho tôi, nói muốn trả lại cho tôi, tôi lắc đầu nói chờ tôi xuống núi rồi tính sau. Tôi có một cảm giác rằng, chuyến đi đến núi Thiên Sơn lần này có thể là chuyến đi nguy hiểm nhất cuộc đời tôi!

Diệp Thanh chỉ có thể gật đầu cất tiền đi, có lẽ chị ấy nghĩ cứ như đang mơ, đâu ngờ rằng một người độc ác như thần sông thế mà lại cho chị ấy tiền? Có lẽ còn không biết thần sông liệu có giết người diệt khẩu hay không...

Chắc là Diệp Thanh đói nên chị ấy ăn một chút. Lát sau thì để tôi đưa cô chị ấy ra ngoài. Thực ra tôi cũng tính làm vậy, đưa chị ấy ra ngoài để chị ấy cất tiền vào xe, tôi ngồi xuống, Diệp Thanh hỏi tôi có chuyện gì vậy?

Tôi nói một cách đại khái mọi chuyện, Diệp Thanh im lặng một lúc mới nói:

"Tôi có cảm giác, phương thuốc của thần sông nửa thật nửa giả..."

"Là sao?"

"Tôi không biết nên nói thế nào, cứ có cảm giác như vậy, còn nữa, tôi nghĩ con người thần sông không tệ lắm." Diệp Thanh chợt nói.
Bình Luận (0)
Comment