Đoán Thiên Mệnh

Chương 172

Tôi nhìn thần sông một cách kì lạ, trước đây cô ta chưa từng nói chuyện này với tôi. Dù gì tôi cũng đã theo cô ta lên núi mấy lần, lúc nào cũng đi bất kể ngày đêm, thế mà giờ cô ta không chỉ chủ động nói nghỉ ngơi, mà còn nói muốn ăn?

Lẽ nào cô ta quen tôi lâu rồi nên tính cách cũng từ từ thay đổi rồi sao??

"Không đi? Vậy ta đi." Thần sông vừa nhấc chân lên thì tôi lập tức lắc đầu nói để tôi đi tìm.

Có lẽ là phải ở lại trên ngọn núi tuyết này khoảng một tháng, cho nên việc này, cứ để tôi tự mình xử lý là được.

"Cô nhóm lửa đi." Tôi nói.

"Được." Thần sông gật đầu.

Tôi bắt đầu đi tìm, tìm đâu ra một con thỏ rừng trên ngọn núi toàn là băng tuyết này đây chứ? May mà tôi nhìn thấy mấy loại quả dại kỳ lạ, tôi hái cho thần sông mấy quả, để cô ăn cho quên cơn đói.

Thần sông ngạc nhiên nói: "Thịt đâu??"

Tôi xấu hổ nói không biết tìm ở đâu, cũng không biết rõ nơi này, mà động vật đều lẩn trốn cả rồi.

"Không ăn thịt thì sao giữ sức được?" Thần sông nói.

"Không phải trước đây cô toàn ăn trái cây sao?" Tôi hỏi.

"Bây giờ ta ăn thịt không được sao?" Thần sông hỏi ngược lại tôi.

Được được, tôi lười cãi nhau với cô ta về chuyện này lắm.

"Chờ đây, để ta đi tìm." Cô ta vứt lại một câu rồi biến mất trong băng tuyết ngập trời.

Tôi ngồi chờ một hồi, đang hơ tay vào lửa ấm thì trông thấy thần sông xách rất nhiều thứ đồ không biết là gì về, cũng phải 3-4 cân. Cô ta là thần sông, chuyện bắt động vật đối với cô ta tương đối đơn giản.

"Đây là gì?" Tôi hỏi, tôi chưa từng thấy thứ này, cảm giác rất kỳ lạ, cũng không biết sao mà cô ta bắt được.

"Thịt." Thần sông nói.

Được rồi, câu trả lời này rất thẳng thắn, thứ bị bắt đúng thật là thit.

Cô ta xử lý xong thì đưa cho tôi, tôi bắt đầu nướng, chỉ trong chốc lát đã có hương thơm bốc lên, cô ta đưa muối cho tôi, tôi tò mò hỏi cô ta: "Cô mang theo cái này sao?"

Tôi nhớ rất rõ khi lên núi, không nhìn thấy cô ta lấy mà, tôi nghi ngờ cầm lọ muối.

"Ừm, mang theo đấy." Thần sông gật đầu.

"Cái này thì cô mang theo, sao lại không muốn mang túi ngủ tôi mua cho cô theo?" Tôi hỏi.

"Ta chỉ muốn mang cái này." Thần sông nói.

Tôi liếc cô ta một cái rồi rắc một ít lên, hai người chúng tôi chia ra ăn, ăn thịt vào đúng là khôi phục thể lực rất nhiều.

Sau đó chúng tôi đều chui vào lều của mình ngủ, tôi đã nằm gọn trong túi ngủ, cảm giác ấm áp như ôm lấy cả người tôi. Khi cơn buồn ngủ kéo đến, tôi chợt nghĩ đến một điều, mở lều ra hỏi:

"Thần sông."

"Có chuyện gì?" Tiếng nói của thần sông từ trong lều truyền ra.

Bên trong có một chút ánh sáng, có thể thấy thấp thoáng bóng hình như đang thu xếp gì đó.

"Hay là tôi gác trước nửa đêm, còn nửa đêm về sáng thì cô gác, thay phiên nhau, hoặc là ngược lại, như vậy an toàn hơn." Tôi nói.

Mặc dù tôi không rõ ngọn núi tuyết này, nhưng cũng biết là trên núi có rất nhiều sói, thậm chí còn có gấu ấy. Cứ vậy mà đi ngủ thật chẳng an lòng chút nào, vẫn là nên thay phiên nhau gác đêm thì hơn.

"Không cần, cậu cứ lo ngủ phần mình đi." Thần sông nói.

"Cô gác đêm một mình sao?" Tôi hỏi.

"Ta ở đây mà mấy thứ đó dám đến sao?"

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng đúng ha, cô ta là một trong tứ đại thần, chỉ cần là động vật có chút linh tính thì sẽ trốn rất xa, nhưng đầu óc của tôi lại tự nhiên nói ra câu:

"Cô còn nhớ lúc lái xe lần trước không? Cô cũng nói là sẽ không xảy ra chuyện đâu, thế mà cô lại tông vào một cái cây đấy..."

Bóng dáng người trong lều dừng lại, tôi có thể mơ hồ nhìn thấy cô ta quay lại nhìn tôi trong lều, đôi mắt sáng bừng.

Tôi vội vàng chui lại vào trong lều, tôi nói chuyện này làm gì cơ chứ?

"Nói tiếp đi, sao không nói nữa?" Giọng nói thần sông lại truyền đến.

"Không nói nữa, tôi tin cô, ngủ, ngủ." Tôi nhanh lẹ nhắm mắt lại, nằm im trong túi ngủ, không thì chắc là sẽ gặp tai ương mất.

Cũng may là thần sông không nói gì nữa, tôi thở phào nhẹ nhóm, đang ngủ mơ mơ màng màng thì camr thấy sau lưng ngứa ngứa. Tôi đưa tay gãi, tựa như thật cũng tựa như đang nằm mơ, hơn nữa tôi còn có thể thấy mình đang chạy trong tuyết...

Sáng sớm tỉnh dậy, tôi cũng vẫn mơ hồ như vậy, nghe thấy có ai đó đang gọi tôi.

"Lý Dịch, cậu... Còn chưa chịu dậy nữa hả, tối hôm qua lạnh quá nên bệnh rồi sao?" Đây là giọng nói của thần sông.

Tôi mơ mơ hồ hồ đứng dậy, cảm giác đầu rất nặng, còn thất rất mệt, như đã chạy rất xa. Tại sao tôi lại có cảm giác như vậy? Tối hôm qua tôi không đi ra ngoài mà.

"Có phải là bị bệnh rồi không? Bị bệnh thì nghỉ một ngày." Thần sông nói tiếp.

"Không phải." Tôi bò ra khỏi túi ngủ, thu xếp gọn gàng xong thì đi ra khỏi lều.

Thần sông nhìn tôi một cách kì lạ:

"Sao trông tiều tụy quá vậy? Tối hôm qua cậu đi ra ngoài sao?"

Tôi lắc đầu:

"Tôi đi ra ngoài cô không cảm giác được sao?"

"Tối hôm qua ta có nghe thấy chút âm thanh gì đó vang lên rồi lập tức biến mất, ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, có phải là cậu không? Ban đêm khuya khoắt mà cậu còn ra ngoài làm gì?" Thần sông hỏi tôi.

Tôi bó tay:

"Đêm hôm tôi không ngủ được thì có thể ra ngoài làm gì? Lẽ nào chạy xuống núi ăn lẩu??"

"Đi ăn lẩu sao không gọi ta?" Thần sông hỏi ngược lại.

Đầu tôi đau nhức, chẳng muốn để ý đến cô ta nữa, tôi mà đi thật thì chắc chắn sẽ gọi cô ta đi cùng.

Cô ta do dự một chút rồi nói:

"Tối hôm qua cậu đi ra ngoài nhưng chính cậu lại không biết sao?"

Tôi lắc đầu:

"Tôi chỉ cảm thấy đau đầu."

"Ừm, có thể là ta suy nghĩ nhiều, có muốn nghỉ ngơi thêm chút không?" Thần sông nhìn tôi mấy lần, trong đôi mắt cô ta lóe lên chút ánh sáng rồi biến mất.

"Không cần, cứ đi tiếp đi." Tôi lắc đầu rồi đi dọn lều.

Tôi muốn giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng, sau đó còn đi tìm Tiểu Phượng Hoàng và mẹ nữa. Không biết hai người đã đi đâu, tôi thật sự rất lo lắng.

Nghe tôi nói vậy, thần sông lẩm bẩm một mình:

"Không cần tìm đâu, có thể là hai người họ sẽ lại đột nhiên xuất hiện thôi..."

"Cô nói gì?" Tôi hỏi, giọng cô ta rất nhỏ, tôi không nghe được.

"Không có gì, đi, tiếp tục lên đường là được rồi." Thần sông nói.

Tôi vác đồ lên lưng, tiếp tục đi lên với thần sông. Mới sáng sớm nên cũng không có thịt để ăn, thế nên tôi vừa đi vừa ăn trái cây hái tối hôm qua.

Đi từ lúc sáng sớm tới tận xế chiều, tôi hỏi thần sông làm sao tìm được? Nói đúng hơn là, ngọn núi tuyết này lớn như vậy, không có manh mối nào thì chắc chắn không tìm được. Có khi tìm suốt một năm trời cũng tìm không ra, tôi nào có nhiều thời gian như vậy để đi tìm chứ?

Khi đầu tôi đau sắp nứt ra, thần sông thấy trời đã tối rồi thì nói tìm chỗ nghỉ ngơi. Tốii hôm qua tôi đi ngủ mà mệt chết đi được, đã muốn nghỉ ngơi từ lâu, nên đương nhiên cũng không có ý kiến gì. Chúng tôi tìm được 1 sơn động, ở đây cũng tốt, tôi dựng lều xong thì chẳng còn xíu tinh thần nào nữa nên cũng chuẩn bị chui vào túi ngủ đi ngủ luôn.

"Còn chưa có thịt ăn mà cậu đã đi ngủ rồi à?" Thần sông hỏi tôi.

Tôi nói tôi không ăn, vừa mệt vừa buồn ngủ, cảm giác sức lực cả đêm hôm qua đều biến mất sau một giấc ngủ.

Thần sông nhìn tôi vài giây, đôi mắt cô ta sáng lên:

"Ừm, cậu ngủ đi, có điều đêm nay còn xuống núi ăn lẩu nữa không??"

"Đi thì sẽ gọi cô." Tôi nhắm mắt lại.

"Chỉ sợ cậu không chịu gọi ta." Thần sông nói.

Tôi cảm giác rất mệt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng thần sông gọi tôi:

"Lý Dịch, dậy dậy, ta muốn đi ra ngoài, cậu theo ta."

Tôi mở mắt ra nhìn thần sông, nhưng lại thấy một người con trai xa lạ đứng ngay trước cửa động, khoảng chừng hai mươi tuổi. Không, không hẳn là con trai, vì hai hàng lông mày của hắn có màu vàng, hơn nữa ánh mắt của hắn còn ánh lên sự quái dị, đây là một con yêu quái đã biến hóa.

Ai vậy?

Tôi bật người bò ra khỏi túi ngủ: "Thần sông, hắn..."

"Hắn là thuộc hạ của Tuyết Vương, một trong ba Tam Vương của núi Thiên Sơn." Thần sông nói.

"Nhìn cái gì?" Tôi vừa hỏi vừa nhìn tên yêu quái.

Đạo hạnh của hắn cũng phải xấp xỉ 200 năm, tôi phải nhìn kĩ lắm mới nhìn ra được, tôi phát hiện cung mệnh của tên yêu quái này rất tối, cũng không phải tối thui, mà là chủ nhân hắn đang gặp chuyện rất phiền phức. Chắc là nó biết được thần sông lên núi, cho nên đến xin thần sông hỗ trợ.

Khi phân tích như vậy, trong lòng tôi chợt cảm thấy ngạc nhiên, tối hôm qua ngủ một giấc, thế mà đạo hạnh của tôi đã đột phá lên cấp sáu.

Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Cơ thể tôi mệt như vậy, lẽ nào là do tối hôm qua tôi đã đi đâu đó? Sao đạo hạnh lại đột phá như vậy được? Không thể nào, tôi chưa bao giờ mộng du, khi tôi còn đang chìm trong cơn bối rối thì nghe thần sông nói:

"Chủ nhân của hắn - Tuyết Vương và ta có quen nhau, cô ta nói muốn gặp ta để ta qua xử lý giúp cô ta."

"Chuyện gì?" Tôi hỏi, bởi tôi không nhìn ra thêm điều gì nữa từ tướng mạo con yêu quái này.

"Không biết, tên này chẳng nói gì cả." Thần sông lắc đầu.
Bình Luận (0)
Comment