Đoán Thiên Mệnh

Chương 188

Kẻ đằng sau lưng lại muốn khống chế, điều khiển tôi!

Tôi hít sâu 1 hơi, vào lúc thân thể bị khống chế, tôi lập tức giơ tay dùng dao găm muốn đâm thẳng vào mi tâm (ấn đường) theo như tờ giấy thần sông đưa. Nhưng khi đang đưa dao lên, một giọng nói bên tai tôi vang lên:

“Muốn ngăn ta khống chế cậu ư?”

Tay tôi không cử động được nữa nhưng tôi đã nhanh chóng tập hợp tương khí tràn ngập trong đầu. Đột nhiên đầu tôi đau như búa bổ, bên tai cũng vang lên tiếng rên tỉ đau đớn của lão già sau lưng.

“A, cậu…”

Đau quá, tay tôi lại cử động được chút, bèn nhanh chóng đâm thẳng dao vào mi tâm, sau cơn đau đớn, tôi lập tức cảm thấy như có luồng khí bị ép thoát ra khỏi cơ thể. Tôi nhanh chóng quay người lại, thấy kiếm gỗ đào cũng bị bay ra ngoài.

Cuối cùng tôi đã nhìn thấy bóng hình lờ mờ quỷ quyệt của lão già, cũng chính là linh hồn bị phong ấn bao năm sau lưng tôi, hừ rút cuộc cũng thấy rồi.

“Là ai dạy cậu?” Lão ta cất giọng, sắc mặt lạnh lùng.

Tôi không nói gì, đây là do thần sông dạy tôi. Nhưng lúc này cô ấy đã bị lấy mất trái tim… cô ấy đã ch.ết rồi!

“Loại chiêu thức này người bình thường căn bản không thể nào biết được. Có phải Tần Thanh dạy cậu đúng không? Hừ, cô ta tưởng rằng làm vậy có thể phá vỡ trận địa bấy lâu nay ta tạo ra ư?” Lão ta cười lạnh một tiếng.

Cảm giác tội lỗi, thống khổ, đau đớn tột cùng khiến tôi ra tay muốn giết chết lão ta ngay lập tức. Nhưng hắn chỉ cười lạnh rồi biến mất, mấy giây sau lại xuất hiện trên đỉnh động băng làm tôi không thể chạm vào một cọng tóc của hắn.

Hắn nói với con rồng kia:

“Đồ vô dụng, Phượng Sở Lan đã bị thương rồi, ngươi không nỡ giết ư? Thôi bỏ đi, để đó cho ta, ngươi bắt cô ta lại cho ta, ta nghĩ cô ta và ngươi đều sẽ rất vui đấy.”

Nữ long đang giao chiến với mẹ tôi và Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên trở nên vô cùng hưng phấn:

“Cô ta vẫn chưa chết ư?

“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Lão già nói.

“Hừ quả nhiên là cô ta rất thông minh. Ta đi bắt cô ta nhưng cô ta lại muốn ta giết cô ta. Ta phải trả lại cô ta từng nhát một.” Nữ long nói, lộ ra nụ cười xảo quyệt.

“Được, nhưng nếu đến kẻ bị thương nặng như cô ta ngươi còn không bắt được thì ta giữ ngươi lại cũng vô dụng. Mau đi đi.”

“Người quá đề cao cô ta rồi.” Nữ long cười lạnh.

Vụt.

Con rồng kia lập tức bay ra ngoài, biến mất ở lối đi. Tôi hơi hoài nghi, “cô ta” ư? “Cô ta” ở đây là ai? Còn ai khác vào động băng này nữa.

Tôi, mẹ, tiểu Phượng Hoàng đều đang nhìn chằm chằm vào lão già kia. Hắn ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, cười chế nhạo:

“Phượng Sở Lan, còn nhớ ta không?”

Hắn ta nhảy xuống, lúc này đang đứng trên “quan tài băng”, nơi cơ thể hắn được đặt bên trong.

“Nhớ, cả đời này ta cũng không quên.” Mẹ tôi nói.

Bà bước đến nơi Hồ Thanh Từ đang hôn mê, đỡ cô ấy dựa vào góc tường.

“Ồ, sao giọng cô có vẻ hận ta thế nhỉ? Năm đó khi đưa viên đan cho 2 cô, các cô đã cảm ơn ta rối rít, mới vậy đã quên rồi sao?” Hắn cười, giọng cười làm da đầu người ta tê rần.

“Ta không hề quên, khi ta và Hồ Thanh Từ nhận được viên đan đó, chúng ta đã cảm ơn ngươi. Nhưng nếu chúng ta biết mục đích thật sự của ngươi thì sẽ không bao giờ nhận, thậm chí ta sẽ gi.ết ngươi ngay tại chỗ.” Mẹ tôi đáp.

“Vậy ư? Là ta đã giúp cô trở thành con phượng hoàng duy nhất trên dương gian, không cảm tạ ta cẩn thận mà lại muốn giết ta? Cô đối xử với ân nhân thế hả?” Lão ta dùng ngón tay khẽ vuốt ve khối “quan tai” chứa thân xác lão, trên mặt lại lộ ra nụ cười ghê tởm.

“Là ngươi sao?” Mẹ tôi nhìn chằm chằm hắn.

“Đương nhiên rồi. Năm ấy ta có thể gi.ết được cả 2 người các cô, khi đó đạo hạnh các cô quá thấp! Ta chỉ cần dùng 3 phần sức là các cô không thể sống sót nhưng ta không làm vậy. Ta muốn cho các cô 1 cơ hội, giờ ta lấy đi một chút đồ trên người các cô coi như các cô báo đáp ta. Vậy chẳng phải rất hợp tình hợp lí sao? Ta lại không ngờ cô lại vong ơn như vậy, đúng là làm ta hơi thất vọng, hơi đau lòng đó. Có điều viên đan ngày đó đúng là khó kiếm, nhưng chẳng sao cả, cô có vong ân thì càng chẳng sao…”

Lão ta chậm rãi nói, thân ảnh nhẹ nhàng xuyên qua lớp băng:

“Đã đến nước này rồi, cô vong ơn đến vậy ta còn để cô sống làm gì? Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chế.t!!”

Tôi vội chạy đến bên cạnh mẹ:

“Hắn ta mạnh đến thế nào ạ?””

“Mẹ không rõ, chỉ biết năm đó đúng thực là hắn chỉ cần bỏ chút sức lực ra là đã có thể g.iết mẹ và Hồ Thanh Từ bất kỳ lúc nào.” Mẹ tôi vừa nói vừa nhìn Hồ Thanh Từ, giọng nói rất nghiêm trọng.

Lúc này, thân thể bên trong khối băng của hắn bắt đầu cử động giống như cỗ máy đã lâu không được tra dầu. Hắn chậm rãi vặn vẹo cơ thể, cảnh tượng kì dị vô cùng.

“Mẹ, mẹ không nên đến đây, không nên một chút nào.” Tôi lắc đầu nói rồi nhìn chằm chằm vào khối băng.

Khối quan tài băng này căn bản không thể phá được, chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể và linh hồn của hắn hòa làm một.

“Sao mẹ lại không đến? Hắn nói sẽ gi.ết con.” Mẹ tôi nhẹ giọng đáp.

Tôi nhất thời không biết nên nói gì, mẹ đến đây là vì tôi.

“Mẹ tưởng rằng đến đây rôi thì sẽ có cơ hội… Nhưng xem ra mọi thứ đều nằm trong tính toán của hắn rồi.” Mẹ tôi chầm chậm nói.

“Vậy Hồ Thanh Từ thì sao ạ? Sao cô ấy lại tới đây.” Tôi hỏi, cô ấy đến đây chắc chắn không phải vì tôi. Tôi với cô ấy cũng chỉ đến nước quen biết mà thôi, sao lại mạo hiểm vì tôi được?!

“Cô ấy muốn báo thù cho đứa con đáng thương khi xưa. Nhưng cô ấy quá vội vàng, vội vàng độ kiếp khiến cho thân thể tổn thương nặng nề… Nhưng cô ấy không biết cô ấy vẫn nằm trong lòng bàn tay của hắn!” Mẹ tôi thở dài.

Tôi hiểu rồi, vì đứa con năm xưa mà Hồ Thanh Từ trở nên tội lỗi mặc cảm, khóc hết nước mắt hồ ly, có thể thấy rõ đứa con đã chế.t gây cho cô ấy đả kích như thế nào.

Lão già kia chỉ cần nói cho Hồ Thanh Từ 1 câu thôi thì bất kể là đi đâu cô ấy cũng đến. Lão ta đã lợi dụng điểm yếu mà dụ tất cả chúng tôi tới đây.

“2 người các con cẩn thận, có cơ hội thì dẫn Hồ Thanh Từ ra ngoài ngay. Mẹ sẽ dùng toàn lực chặn hắn cho các con cơ hội.” Mẹ tôi trịnh trọng nói.

Tôi lập tức lắc đầu, cái ch.ết của thần sông làm tôi tội lỗi đến mức muốn dùng chính sinh mạng mình tạ lỗi với cô ấy, nếu muốn đi ra thì phải cùng đi.

Tiểu Phượng Hoàng còn nhỏ, con bé nhất định phải sống!

Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu:

“Mẹ, muốn đi ra thì chúng ta cùng đi.”

“Ra ngoài? Phượng Sở Lan, có phải cô là người quá lạc quan không?” Lão già trong khối băng kia đột nhiên mở mắt.

Hai mắt hắn như phát ra kim quang vậy, hắn đứng lên, trịch thượng nhìn 3 người chúng tôi.

Mẹ lập tức chắn trước bảo vệ chúng tôi. Mà tôi lại có thể cảm nhận được nhịp đập của lão già này, thật kinh ngạc!

“ĐI!”

Mẹ tôi hét lên, cả người bà tỏa ra ánh sáng vàng kim sáng rực, từng tia sắc bén hiện ra như mũi tiễn nhắm về phía hắn.

Lão ta cười lạnh, đối mặt với đòn tấn công kinh người như vậy mà vẫn cười mỉa chúng tôi. Hắn điều khiển con dao tạo thành vòng bảo vệ. Một loạt tiếng nổ vang lên. Con dao này vậy mà chặn đứng được mọi đòn tấn công của mẹ tôi một các dễ dàng.

“Cũng sắp ba trăm năm rồi nhỉ? Cô cũng chỉ đến vậy thôi à? Làm ta càng thất vọng rồi. Đã thế thì đừng trách ta, ta lấy mật phượng của cô trước.”

Hắn ta cười lạnh, thân ảnh lóe lên 1 cái làm người ta chói mắt.

Tốc độ này nhanh quá.

“Bùm”

Mẹ tôi bị đánh bay lên không trung, đập vào khối băng. Mẹ không đỡ được một chiêu nào của hắn, hắn quá lợi hại!

Mẹ tôi phun ta một ngụm máu tươi. Lão già kia lắc đầu, vẻ mặt càng thêm chế nhạo. Hắn cầm con dao găm lên muốn rạch bụng mẹ tôi ra.

- Hết chương –
Bình Luận (0)
Comment