Đoán Thiên Mệnh

Chương 31

“Cậu nói đi!” Dương Siêu đẩy tay tôi, trên mặt hiện rõ vẻ phấn khích, người đàn ông trung niên kia thật sự bảo con gái ông ta đưa chúng tôi 1 vạn

Nói thật, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, nếu cứ như trước kia, tôi xem 1 lần thu 10 tệ thì chắc cả nghìn năm mới được bây nhiêu tiền, cảm giác như tôi đang mơ vậy. Tôi vừa va vào ô tô người ta, đây không phải xui xẻo mà là may mắn. Tôi mừng rỡ cầm 1 vạn lên, nặng ghê ấy.

Thấy biểu cảm của tôi, Dương Siêu không nói nên lời luôn (chắc do tôi mê tiền quá). Tôi đưa cho anh ta 1 nửa, anh ta lắc đầu:

“Đây là do cậu tự kiếm được, ta không góp công gì cả, với lại, ta cần số tiền này làm gì. Cậu nói cho ta biết vì sao lại để ông chủ Quách bẻ con hổ ngọc kia là được rồi.”

Tôi nghiêm túc hỏi lại, anh ta thật sự không cần sao. Dương Siêu lắc đầu:

“Không cần, cậu mau giải thích chuyện kia đi.”

Tôi bảo anh ta chờ 1 chút, tôi cẩn thận cất 1 vạn tệ vào túi, có số tiền này, tôi có thể bỏ ra 3-400 tệ mua 1 chiếc điện thoại di động rồi. Còn về việc khi nào mua thì chờ sau khi gặp người cần gặp xong đã, tôi cũng không rõ lắm, phải để Dương Siêu đưa tôi đi mua.

“Thực ra rất đơn giản, 1 núi không thể có 2 hổ, tôi bảo ông ta bẻ đôi con hổ kia thì đó không còn là 1 con hổ nữa rồi.” Tôi nói.

“Nhưng nó đã thành phế phầm rồi, còn ai cần nữa? Người ta nhìn thấy nhất định sẽ tức giận.” Dương Siêu tò mò hỏi.

Tôi lắc đầu cười:

“Nổi giận hay không thì phải chờ người ta nhìn thấy mới biết. Nhưng hổ vỡ rồi thì không còn là hổ nữa. Hổ gãy lưng, gạn đá vỡ (?), ý là núi của người kia từ 1 mà biến thành 2, nhiều hơn rồi. Có 2 ngọn núi và 2 con hổ thì cái nào tốt hơn? Đương nhiên 2 ngọn núi rồi, tức là muốn tặng để việc làm ăn của người kia tốt gấp đôi bây giờ, ông ta làm sao có thể không vui được!”

(?) Chỗ đó thật sự trình độ mình không biết giải thích sao nên mọi người cứ hiểu như thế này cho đỡ phải nghĩ nhiều: (bên Trung) trong giới kinh doanh đồ cổ, thì ngọc như núi, tặng 1 miếng ngọc hình con hổ vỡ làm đôi tức là mong người kia có 2 núi, công việc suôn sẻ thuận lợi gấp 2 lần trước đây.

Dương Siêu lẩm bẩm:

“Cậu nói nhảm à”

“Không hề, có thật như vậy hay không thì anh sẽ nhanh biết thôi.” Tôi tự mình ngồi xuống.

Dương Siêu trầm ngâm, như đang nghĩ xem lời tôi nói có đúng hay không. Nhưng quả nhiên chỉ vài phút sau, Quách Vĩ cùng con gái Quách Đình Đình quay lại, khỏi phải nói 2 cha con họ đã vui mừng ra sau, mà ngay trên khuôn mặt họ đã thể hiện rõ, vị trí sống mũi tượng trưng cho phú quý của họ, có điểm sáng rồi. Điều này cho thấy người kia đã nhận quà rồi, bữa tiệc này coi như thành công mĩ mãn rồi. Bản thân tôi cũng cảm thấy an tâm, ít nhất là tôi đã giúp người ta 1 việc xứng với số tiền nhận được.

Dương Siêu thấy bọn họ đi vào, anh ta không khỏi sững sờ.

“Đại sư, chủ ý của cậu thật sự không sai. Khi tôi đưa cho ông ta con hổ vỡ, ông ta sửng sốt 1 hồi rồi bật cười. Đại sư, cậu thật sự giỏi hơn tất cả những người mà tôi từng gặp.” Quách Vĩ nghiêm túc nói.

Những lời này làm tôi hơi xấu hổ, tất cả những điều này là mẹ dạy tôi, tôi chỉ biết vận dụng một cách linh hoạt thôi.

“Cảm ơn bác đã khen ngợi, cháu vẫn còn kém lắm.” Tôi lắc đầu nói.

“Ây dà, đại sư còn trẻ mà đã lợi hại như vậy rồi, chỉ cần nhìn mặt con gái tôi mà đã nói ra hết được vấn đề, quả thực là anh tài.” Tâm trạng Quách Vĩ vô cùng tốt, quà kia cũng đã tặng xong rồi, những việc tiếp theo phải xem ông ta tự giải quyết ra sao.

“Số điện thoại của đại sư là bao nhiêu? Cho tôi để tiện sau này liên lạc.” Quách Vĩ hỏi, ý ông ta là sau này có chuyện gì thì vẫn muốn tìm đến tôi.

Tôi bèn bảo vẫn chưa có điện thoại di động. 2 cha con họ nghe xong thì sửng sốt 1 hồi, như thể nghe 1 chuyện lạ vậy. Quách Đình Đình hỏi tôi về máy tính, tôi có QQ* không, tôi nói không có. Cô ấy lập tức nhìn tôi như thể đang nhìn 1 ông già vậy.

*QQ: 1 ứng dụng phổ biến của TQ.

Trong thời đại này, đúng là không thể không có điện thoại di động. Dương Siêu nói:

“Lấy số của tôi trước đi, có chuyện gì tôi sẽ báo lại cho cậu ta.”

“Cũng được, vậy làm phiền cậu rồi.” Quách Vĩ cười. Sau khi ghi lại số điện thoại của Dương Siêu thì 2 cha con họ nói không làm phiền chúng tôi nữa, xin phép rời đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Dương Siêu nhìn tôi mấy lần, vẻ mặt kì quái:

“Xem ra hôm nay đưa câu ra ngoài là chuyện vô cùng đúng đắn.”

Đúng vậy, tôi đã kiếm được những 1 vạn tệ, tâm trạng vô cùng phấn khởi, lần đầu tiên tôi nghĩ rằng việc xem mệnh này sẽ có thể giúp tôi giàu lên, thật đáng mong đợi.

2 chúng tôi tiếp tục đợi, nhưng đã đợi cả tiếng đồng hồ rồi mà người kia vẫn chưa đến. Tôi đói lắm rồi, nhưng chẳng biết phải làm thế nào. Dương Siêu hỏi tôi có muốn đợi nữa không, tôi phải xem xem anh ta có ý gì, anh ta đưa tôi đến đây, chắc chắn phải có kế hoạch rồi.

Dương Siêu ngập ngừng nói để anh ta gọi cho người kia hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi. Anh ta ra ngoài gọi điện, mấy phút sau quay lại, vẻ mặt khó chịu bảo tôi:

“Đi thôi, cô ấy không đến kịp, chúng ta đi tìm cô ấy.”

Tôi hỏi anh ta có xa không, xe đạp điện của tôi không đi được quá xa. Anh ta nói không xa lắm, ok chúng tôi lập tức bước ra ngoài chuẩn bị đi, tôi tò mò hỏi, đó rốt cuộc là lại. Dương Siêu trả lời:

“Người cùng nghề với ta.”

Tức là người cũng học đạo thuật ư? Đạo sĩ?

“Sao lại không đến được.” Tôi có chút cáu, đáng ra Dương Siêu nên gọi sớm hơn thì chúng tôi đã không phải chờ vô vọng lâu như thế.

“Cô ấy bảo nói qua điện thoại không tiện, bảo ta đến rồi kể.”Dương Siêu đã nói vậy, tôi cũng không nói thêm gì. Chúng tôi đến bãi đậu xe lấy xe đạp điện rồi đến chỗ cô ấy.

Người mà Dương Siêu nói, là 1 người phụ nữ khoảng 30 tuổi, trông rất xinh đẹp, cô ấy thật sự làm nghề giống Dương Siêu bởi vì khí tức gần như bao phủ cả khuôn mặt cô ấy, tôi không nhìn ra được quá nhiều. Người phụ nữ này nhìn tôi rồi hỏi Dương Siêu sao lại đưa tôi đến, ý là nói sao lại đưa người lạ đến đây, Dương Siêu dường như rất hiểu cô ấy, bèn ghét tai nói với cô ấy vài câu. Bấy giờ vẻ nghi ngờ trên mặt người phụ nữ này mới giảm đi đáng kể.

2 người họ nói qua lại, tôi bên cạnh cũng không nói lời nào, suy cho cùng thì mới gặp nhau mà lại nói chen vào thì cũng không hay. Tôi có thể nhìn ra đạo hạnh của người này không cao lắm, cuộc sống cũng không thuận lợi, dù nhìn rất xinh đẹp nhưng có tướng khắc phu.

Lông mày xếch, tính khí không tốt, gò má gao. Nhìn tổng thể khuôn mặt thì ưa nhìn nhưng tướng mạo này là tướng khắc phu. Nếu kết hôn với người phụ nữ như thế này thì hoặc là mất mạng, hoặc là sẽ li hôn. Mà hoàn cảnh hiện tại của người phụ nữ này là chồng đã chết rồi, có 1 đứa con gái. Nhưng dù có tướng khắc phu, cô ấy vẫn rất may mắn. Những thứ khác tôi cũng chưa nhìn ra.

Thấy tôi đang nhìn cô ấy nên cô ấy cau mày lại. Tôi đành bỏ cuộc, giả vờ nhìn nhìn ngó ngó xung quanh. Tôi cảm thấy nơi này có điều gì đó không ổn lắm. Nói thế nào nhỉ? Vì chỗ này là công trường, nhưng tất cả đã bị phong tỏa rồi.

Vài phút sau, Dương Siêu nói với tôi:

“Được rồi, ta biết chuyện gì xảy ra rồi, lúc công trường này vừa được đào móng, hôm sau đến thì người ta phát hiện trong hố có vài con rắn lớn. Công nhân dùng máy xúc giết chết hết chúng, tưởng không có chuyện gì nữa nên tiếp tục đào, không ngờ đào thấy 1 chiếc quan tài. 3 trong số những công nhân đó chết tại chỗ, quan tài vẫn ở dưới đó, không ai di chuyển, còn công trường thì bị phong tỏa.”

Nghe xong tôi có chút ngạc nhiên, xảy ra chuyện này thì sao? Đưa tôi đến làm gì? Chắc chắn là người phụ nữ này được mời tới giải quyết nhưng cô ta không làm được mới mời Dương Siêu đến giúp.

“Vậy giờ anh định giải quyết sao?” Tôi hỏi, đào được quan tài thì chết người. Đây không phải là quan tài bình thường, có thể do thi khí bên trong quá nhiều rồi.

Nghe tôi nói như vậy, Dương Siêu lắc đầu:

“Cũng gần như là vậy, cô ây đã đi xem qua rồi. Quan tài bị phá hủy, thi khí bên trong thoát ra khiến người đào quan tài không chịu nổi mà chết. Bỏ đi, trước tiên chúng ta đi xem đã.”

Anh ta nói vậy, tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ là đột nhiên tôi nhìn người phụ nữ kia chằm chằm, cô ấy có chút sững sờ, cau mày. Dương Siêu bảo tôi đừng nhìn nữa, nhưng sắc mặt cô ấy có chút khác thường, nói thế nào nhỉ? Như có chút cảm giác dùng rổ tre hứng nước vậy, công dã tràng.

Khi tôi nói điều này ra, vẻ mặt cô ấy thay đổi:

“Ý cậu là tôi ở đây mấy ngày nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì sao?”

Tôi gật đầu, trên mặt cô ấy thể hiện rõ là như vậy. Tôi cũng thấy hơi kì lạ, sao lại công dã tràng nhỉ? Lúc tôi đang thắc mắc, liếc nhìn xung quanh, đột nhiên tôi nhìn thấy thứ gì đó, trái tim tôi nảy lên.

Trên đường không có ai, chỉ có 4 người lặng lẽ đi, bọn chúng như đang khiêng 1 chiếc kiệu vậy.

Đó chính là 4 người giấy đã khiêng nữ thi ở nhà tôi đi.

- Hết chương 31 –
Bình Luận (0)
Comment