Đoán Thiên Mệnh

Chương 5.6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong căn phòng tối tăm đột nhiên xuất hiện một con mắt quái dị như vậy, làm tôi sợ đến mức chân cũng mềm ra. Đây nhất định không phải là mắt thường, đó là mắt của yêu quái, nếu không làm sao có thể to và xanh như vậy được. Chẳng lẽ Thần Núi đến trừng trị tôi sao? Tôi đã chạm vào Phong ấn Thần núi, Thần núi trách tôi vì đã dùng keo dính lại cánh tay bị gãy kia sao? Chắc là như thế rồi, nhưng tìm tôi thôi, chỉ có mình tôi làm chuyện này, cớ gì lại tìm mẹ tôi?

" Đừng động vào mẹ tôi, có chuyện gì thì nhắm vào tôi này! " Tôi lấy hết can đảm hét lên. Mẹ một mình nuôi tôi lớn lên, biết bao khổ cực, tôi không thể để mẹ bị thương được!

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là đôi mắt này chỉ xuất hiện chốc lát trong căn phòng tối, sau đó khép lại và biến mất, như thể tất cả những gì tôi vừa thấy chỉ là ảo giác. Tôi cắn răng lao tới:

"Đừng! Đừng làm mẹ tôi đau!"

Trong khi tôi còn chẳng nhìn rõ năm ngón tay của mình thì đột nhiên từ trong đêm tối, một bàn tay nắm lấy tôi, làm tôi sợ đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa.

"Đừng sợ!"

Đó là giọng của mẹ tôi! Mẹ tôi không sao! Tôi vội hét lên rằng có gì đó lạ lắm. Mẹ tôi bật đèn trong phòng lên, lạ thay chẳng còn ai khác trong phòng ngoài tôi và mẹ cả. Tôi sửng sốt, có chuyện gì vậy? Vừa rồi rõ ràng tôi nhìn thấy một đôi mắt xanh lục, làm sao có thể biến mất không còn chút dấu vết ngay được?

"Mẹ, con vừa thấy trong phòng của mẹ...", tôi lo lắng nói.

Không thể là ảo giác được, chẳng lẽ... tôi vội nhìn ra thì thấy cửa sổ đang mở, chẳng lẽ là con yêu quái kia nhảy ra ngoài cửa sổ rời đi? Chắc chắn là như vậy, nếu không, làm sao nó có thể biến mất ngay trong không khí được. Tôi chạy đến cạnh cửa sổ và nhìn xuống. Bên ngoài trời tối đen như mực, một nửa cái bóng cũng không nhìn ra.

Nó đã chạy mất rồi, nhưng tại sao lại chạy chứ? Một ý nghĩ mà tôi chưa bao giờ muốn đối mặt luôn luôn hiện hữu ở trong lòng, có phải tôi thực sự là con của yêu quái, nên yêu quái sẽ không giết tôi?

"Vừa rồi con nhìn thấy một đôi mắt đôi mắt, một đôi mắt màu xanh lục."

Tôi vội nhìn xem trên người mẹ có vết thương nào không. Không có, chẳng lẽ do tôi đến kịp lúc, cho nên yêu quái kia chưa kịp xuống tay sao?

"Con nhìn nhầm rồi." Mẹ tôi lắc đầu.

Nhìn nhầm? Tôi không nhìn nhầm.

"Mẹ, con không nhìn nhầm, thật sự không nhìn nhầm."

Tôi toát mồ hôi hột. Làm sao mà nhìn nhầm được cơ chứ.

"Ngoan, con nhìn nhầm rồi." Mẹ vẫn lắc đầu.

Tôi chỉ có thể thỏa hiệp, vừa rồi mẹ tôi hình như không tỉnh táo lắm, có khả năng mẹ tôi đang che giấu điều gì đó. Chủ nhân của đôi mắt vừa rồi có khi chính là thứ trong lời đồn “lên núi ba ngày, xuống núi thì đã có tôi” của mẹ năm xưa. Yêu quái lạ khiến mẹ tôi mang thai, cũng chính là bố của tôi...

Nhưng, tôi vừa nhìn mẹ, trong lòng lập tức dâng lên một nỗi lo.

"Mẹ, sao mặt mẹ lại tái như vậy?" Tôi chẳng có thể nghĩ tới chuyện gì khác nữa, vội vàng hỏi.

Tôi thấy bà ấy mồ hôi nhễ nhại, như thể vừa phải chịu đựng rất nhiều đau đớn. Mà…tay trái của bà ấy…hình như lại bị gãy. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

"Mẹ không sao, mẹ không sao..." Mẹ tôi lắc đầu nói. Rồi bà đưa tay xoa đầu tôi:

"Lý Dịch, mẹ ra ngoài vài ngày, con ở nhà một mình, nhớ phải ở yên đó, đừng có chạy lung tung."

"Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Có phải là đi tìm cha của con không?" Tôi vội hỏi.

Mẹ thế này thì tôi sao mà yên tâm được. Hay là đi tìm vị bác sĩ thiên tài kia sao? Hơn nữa, tháng này bà ấy bất thường quá, đi ra ngoài những hai ngày. Bà ấy không nói, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, tỏ vẻ miễn cưỡng:

"Trưởng thôn yêu cầu mẹ chủ động đến cầu xin thần núi đừng giết người. Thần núi... sẽ không giết người đâu."

Mẹ tôi quay đầu nhìn tay của mình, giọng điệu đặc biệt chắc chắn, như thể bà ấy biết rất rõ về thần núi vậy... Mẹ lại ôm lấy cánh tay và chịu đựng đau đớn, nhưng lần này mẹ không thể chịu được nữa rồi. Cả cánh tay dường như không còn đúng vị trí nữa, nước da của mẹ thay đổi, tôi nhìn thôi cũng thấy đau. Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Mẹ tôi thở dài nói:

"Hôm qua chỗ xương cánh tay mẹ hơi khó chịu, nhưng ít ra vẫn còn cử động được, hôm nay hình như xảy ra chuyện rồi.... Chuyện gì phải đến thì ắt sẽ đến, nhưng mẹ không ngờ lại đến sớm như vậy, con mới 17 tuổi..." Bà ấy lẩm bẩm một mình, một tay thu dọn một ít đồ đơn giản rồi bước ra cửa.

"Thôi, ở nhà nhé, mẹ đi ra ngoài rồi quay lại sớm thôi."

"Mẹ, mẹ đi tìm bác sĩ à?" Tôi thực sự không lo lắng, lấy băng gạc ra và băng bó để bà ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Cứ coi như vậy đi, tìm được rồi thì mẹ mới hết đau, ngoan, đi ngủ đi." Mẹ tôi nói xong thì quay người rời đi, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lại nói:

"Đúng rồi, Lý Dịch. Mấy ngày nay con có thể tự mở cửa làm việc. Tốt nhất là kiếm được khoảng một ngàn tệ. Con rất giỏi."

"Nhưng mà, mẹ, không phải mỗi lần xem bói, chúng ta chỉ lấy 10 tệ, mỗi ngày chỉ kiếm 30 tệ thôi sao?" tôi hỏi.

Mẹ tôi ngập ngừng trả lời:

"Kiếm nhiều hơn một chút cũng được, con giỏi mà." Bà ấy nói xong thì bước đi, chẳng mấy chốc đã chìm vào bóng tối.

Tôi sững sờ ở cửa một lúc, không biết chuyện gì đang xảy ra cả. Ngồi ở cửa cho đến khi trời hửng sáng, tôi vô thức bước vào phòng mẹ. Đôi mắt xanh kia cứ lởn vởn trong đầu tôi, tôi muốn tìm ra một chút manh mối. Nhưng kỳ lạ là trong phòng không có dấu chân hoa mận của dã thú. Bên ngoài cửa sổ phòng mẹ tôi là vườn rau, trên mặt đất cũng không có dấu chân, chẳng lẽ chủ nhân của đôi mắt đêm qua là một con rắn? Nhưng cũng không phải, cỏ trên mặt đất làm gì có vết xoắn. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua yêu quái đã biến mất như thế nào? Bay ra sao? Tôi mơ hồ lắc đầu.

Hôm nay tôi đã tự mình làm bữa sáng, nghe lời mẹ kiếm chút tiền, chắc là tiền chữa bệnh, dù sao thì mẹ tôi cũng bị thương nặng như vậy. Nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm, vì bình thường là mẹ tôi viết, tôi chỉ đọc thôi. Chỉ còn mình tôi trong nhà, không biết có ổn không.

Tôi đang ngồi đọc sách thì có rất nhiều người đến. Không thấy mẹ tôi ở đó, họ trực tiếp hỏi tôi khi nào bà ấy về. Tôi nói xong sự tình thì họ cũng rời đi, bọn họ không tin tôi. Rốt cuộc thì mẹ tôi mới là người nổi tiếng và điều làm nên sự đặc biệt ở đây cũng là mẹ tôi.

Tôi có chút bất lực. Mãi đến khuya, tôi mới nghe thấy tiếng ai đó đi vào. Không biết người này có tin tôi không nữa, nếu tin thì tôi có thể chuẩn bị trước chi phí chữa bệnh cho mẹ rồi. Tôi xốc lại tinh thần và nhận ra người đang chuẩn bị bước vào là một người phụ nữ. Khuôn mặt của cô ấy khiến tôi chú ý, không phải xấu nhưng đôi mắt to bất thường khiến khuôn mặt của cô ấy trong hơi lạ, như thể vừa trải qua một cuộc phẫu thuật thẩm mĩ. Hơn nữa, trang phục của cô ấy cũng đặc biệt giản dị, giống như tùy tiện lấy một chiếc váy không vừa và mặc nó lên vậy. Tôi lấy làm lạ, nhưng khách đến cửa tất nhiên phải tiếp:

"Xin hỏi, cô đến đây để xem bói sao?"

Người phụ nữ này liếc nhìn tôi một cái, tôi liền cảm thấy sởn cả tóc gáy. Cô ấy bước vào và ngồi trước mặt tôi, đôi mắt của cô ấy thật khiến tôi cảm thấy không được thoải mái. Tôi cố giấu những câu hỏi ở trong lòng mà niềm nở:

"Cô muốn xem gì ạ?"

"Cậu...biết... gì?" Cô ấy nói ngắt quãng, như thể bị nói lắp, thậm chí tôi còn nghĩ rằng cô ấy vừa mới tập nói. Suy nghĩ này khiến tôi phải nhìn lại cô ấy một lần nữa:

"Xem mệnh bao gồm xem tướng mặt, chỉ tay, xem tiết khí, còn có xem chữ, xem quẻ, mẹ tôi bói rất tài, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa biết." Tôi nói sự thật, không muốn nói dối cô ấy.

Cô ấy còn muốn xem hay không thì tùy thuộc vào cô ấy. Tất nhiên, khi nói điều này, tôi đã bắt đầu chú ý đến khuôn mặt của cô ấy. Có điều tôi không thể nhìn thấu được khuôn mặt ấy. Mỗi người đều có cuộc sống khác nhau, người thì giàu có, người lại nghèo khổ, cũng có người rất bình thường, người giàu sang thì khí chất sẽ che đi bộ mặt thật, chúng tôi hay gọi là tướng phú quý. Nhưng khuôn mặt này tôi thật sự không nhìn ra điều gì, có lẽ mẹ tôi mới nhìn ra được.

Tôi nói như vậy, cô ấy liền nhìn tôi:

"Tay... giúp..." Nói vẫn còn lắp ba lắp bắp như mới học nói.

Tôi nói có thể, bảo cô ấy duỗi tay ra. Cô ấy đưa tay ra, nói: "Cái này...coi như...tiền công.." Tôi nghĩ là 10 tệ thôi cũng được. Nhưng khi cô ấy mở lòng bàn tay của mình ra, tôi lại thấy có một vật gì đó to bằng ngón tay, giống như một cánh tay, tuy không được chạm khắc tinh xảo nhưng lại có một loại cảm giác sống động như thật.

Nhưng đó là một cánh tay bị gãy, giống như ai đó đã làm gãy nó... Đây chẳng phải là cánh tay trái của con ấn Thần Núi sao....

Người phụ nữ này đột nhiên lấy ra cánh tay trái bị gãy của con ấn Thần Núi khiến tôi vô cùng sửng sốt. Làm sao cô ấy có thể có cái này? Hôm qua tôi hỏi mẹ, bà ấy nói là con ấn Thần Núi không phải do Thần Núi lấy đi. Nghĩa là Thần Núi tức giận giết chết Trương Trường Sinh nhưng không hề tìm thấy con ấn. Điều này thì tôi tin mẹ, vì bà ấy rất ít nói chuyện, một khi đã nói thì chắc chắn là nói thật rồi.

Vậy thì ai đã lấy nó?

Chẳng lẽ... tôi đột nhiên nghĩ ra 1 chuyện. Sở dĩ Thần Núi không lấy được con ấn Thần Núi có lẽ là do Trương Trường Sinh tùy tiện tìm được một người để bán đi, cho nên Thần Núi đã chậm một bước. Nhưng người phụ nữ này đã lấy được nó, tại sao cô ấy lại cho tôi cánh tay bị gãy này? Còn nói là thù lao? Điều này khiến tôi thấy lạ quá. Lời giải thích duy nhất chỉ có thể là do cô ấy có được con ấn Thần Núi và cũng biết thứ này tượng trưng cho điều gì. Tôi xua tay và nói không cần. Tôi chẳng muốn tự rước họa vào thân. Mẹ tôi đã nói là Thần Núi sẽ không giết tôi, tôi cũng tin lời mẹ. Nhưng nếu tôi tự mình tìm đường chết thì làm gì có ai đảm bảo điều đó.

"Không cần? Cậu sẽ...hối hận..." Cô ấy nói một cách đứt quãng, nói xong liền cất cánh tay bị gãy của con ấn Thần Núi đi, không cho tôi một cơ hội để nghĩ lại, tựa hồ như biết rằng tôi thực sự sẽ hối hận. Điều này khiến tôi có chút do dự, thế nhưng cô ấy dứt khoát cất đi, tôi có hối hận cũng vô ích. Tôi hỏi cô ấy có muốn tiếp tục xem không? Dù sao thì xem chỉ tay cũng chỉ 10 tệ, không hề đắt. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, có chút không phối hợp. Đột nhiên bị nhìn như vậy làm tôi nổi hết cả da gà. Tôi không muốn xem cho cô ấy nữa, vì vậy tôi đã bảo cô ấy hãy quay lại vào ngày mai.

"Ngày mai? Ngày mai...tôi có lẽ...không đến được…" Cô ta lắc đầu, lại tiếp tục nhìn tôi:

"Lý Dịch?" Tôi có chút ngạc nhiên, sao cô ấy lại biết tên tôi?

"Tôi và mẹ cậu...gọi là...nhưng mà...quen biết..." cô ấy nói ngắt quãng.

Tôi cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng tôi chưa từng nghe mẹ tôi nhắc đến cô ấy, tôi thấy bà ấy có rất ít bạn bè. Bởi vì ngoài lý do ít nói, điều quan trọng hơn cả là bà ấy làm nội trợ, có thể nói ngoài việc phải đi ra ngoài vào ngày mùng 3 hàng tháng thì bà ấy không ra ngoài nhiều. Tôi nghĩ nếu tham gia thử thách ở trên mạng là phải ở trong phòng, không được phép làm gì, thử thách không ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn mẹ tôi sẽ nhận được giải thưởng. Chỉ có tháng này là ngoại lệ. Từ khi tôi có thể nhớ thì đây là chính là lần đầu tiên. Tôi chợt lo lắng cho mẹ, không biết bây giờ mẹ thế nào rồi...

Tôi thở dài hỏi cô ấy có muốn xem tiếp không. Và nói với cô ấy rằng tuy quen biết mẹ tôi, nhưng theo quy tắc thì vẫn phải trả tiền, 10 tệ cũng không nhiều. Tôi nói ra lời này, cô ấy liếc tôi một cái, từ trong túi áo rộng thùng thình lấy ra một tờ tiền nhàu nát, là 10 tệ. Tôi nhận lấy và cô ấy đưa tay ra. Tôi nhìn chỉ tay, hỏi cô ấy muốn hỏi gì? Xét cho cùng, xem chỉ tay có thể cho chúng ta biết nhiều thứ về tương lai, đường sự nghiệp, đường hôn nhân, đường sinh mệnh,... những đường này ẩn chứa rất nhiều điều. Cô muốn hỏi về điều gì? Tất nhiên, tôi chủ yếu xem chỉ tay, nhưng mà "nam nữ khác nhau", phụ nữ phải nhìn tay trái.

Nghe tôi nói, cô ấy duỗi tay ra, cũng không nói gì cả. Tôi vô thức liếc nhìn, trong lòng đột nhiên dâng lên 1 nỗi sợ hãi, lưng tôi đổ mồ hôi ướt đẫm. Chỉ tay của cô ấy cũng giống người thôi, có vân tay vô cùng rõ nét, cũng có các đường tình cảm, sự nghiệp, đường sinh mệnh, tôi vừa nhìn là biết. Nhưng đây mới là điểm quan trọng. Đường sinh mệnh của cô ấy rất dài, dường như vượt quá tuổi thọ của con người, cũng có nghĩa là cô ấy không phải con người! Không phải người, vậy thì cô ấy là gì?!! Tôi nhìn khuôn mặt cực kì không hài hòa của cô ấy, lẽ nào là 1 yêu ma? Nếu không thì sao chỉ tay của cô ấy lại như vậy?

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cô ấy nói quen mẹ tôi nên có lẽ sẽ không làm gì tôi đâu. Tôi quyết định nhìn lại lần nữa, mồ hôi lạnh lại túa ra như tắm.

“Nhanh lên, gì thế? Tôi, không, trả, cậu, tiền ư?” Cô ấy cau mày rồi “hừ” 1 cái.

Tôi tập trung tinh thần cao độ, cô ấy biết mẹ tôi thì sẽ biết bố tôi chứ nhỉ. Tôi không dám hỏi, tôi sợ lỡ tôi kích động cô ấy thì cô ấy sẽ trở mặt ngay.

“Tôi giúp người khác xem đồ vật, nhưng đồ này tôi phải xem trong bao lâu, cậu nói cho tôi biết đi.” Cô ấy bỗng nói.

“ Xem đồ vật? Xem đồ vật gì cơ chứ”, tôi vô thức hỏi.

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, tôi nổi hết cả da gà nên chỉ có thể quay sang tiếp tục nhìn lòng bàn tay cô ấy, nhìn đường sự nghiêp. Đường sự nghiệp của cô ấy phân nhánh rất ít, cũng có nghĩa là đời cô ấy chẳng có sự nghiệp gì cả. Sự nghiệp người bình thường sẽ có rất nhiều nhánh, có người còn có tận 10 nhánh, tức là họ sẽ thay đổi những 10 công việc, khá “chịu khó”. Còn cô ấy, căn bản có thể nói là “thất nghiệp”

Có điều cô ấy nói giúp người xem đồ vật, vậy tôi cứ xem cho kĩ. Tôi đúng là đã nhìn thấy đường sự nghiệp của cô ấy có phân ra 1 nhánh. Nhưng nhánh này vừa hay hợp với 3 nhánh khác tạo thành thế “quan tài”. Thế “Quan tài” trong giới chúng tôi tượng trưng cho cõi âm, cái chết. Giờ tôi có thể giúp cô ấy xem xét mọi thứ: Hài cốt người chết, tiền bạc, thậm chí có thể xem được cả xác chết.

***Chú thích từ baidu về thế quan tai, mọi người có thể nhập từ khóa “棺材纹” lên gg để tìm hiểu thêm nha: Mô hình quan tài đề cập đến mô hình lưới hình chữ nhật kéo dài theo đường chéo từ dây cứu sinh đến cuối ngón tay út ở mép trong của quan tài. Sách cổ ghi lại rằng khi loại hoa văn này xuất hiện có nghĩa là sắp có đại họa, người sắp chết sẽ vào quan tài nên gọi là “hoa văn quan tài”. Dưới góc độ sinh lý học, việc xuất hiện hình quan tài trên lòng bàn tay là điềm dữ.

Để giải mã bí ẩn của mô hình quan tài, một số lượng lớn các cuộc điều tra đã phát hiện ra rằng khi bị đau bụng cấp tính như viêm ruột thừa cấp tính, chửa ngoài tử cung, tắc ruột, viêm phúc mạc cấp tính và các triệu chứng khác, các mô hình quan tài như vậy có thể xuất hiện trên bàn tay. Những căn bệnh cấp tính về bụng này được người xưa gần như không thể chữa khỏi, và chúng cũng là những căn bệnh có tỷ lệ mắc và tử vong cao vào thời cổ đại. Người xưa quan sát thấy loại hoa văn này có liên quan mật thiết đến cái chết, không tìm ra nguyên nhân nên đặt tên là “hoa văn quan tài” để cảnh báo nguy hiểm.

Điều này làm tôi bối rối quá, rốt cuộc cô ấy muốn giúp người khác nhìn cái gì?

“Cậu…rốt cuộc…được hay không?” Cô ấy sốt ruột hỏi tôi.

Vừa rồi khi cô ấy nói, tôi phát hiện ra răng của cô ấy thật sự rất sắc, quả nhiên cô ấy không phải là người, tôi vội vàng nói sắp xong rồi.

“Khoảng bao lâu nữa?” Cô ấy cau mày.

Tôi vốn không muốn nói cho cô ấy, nhưng thế quan tài chỗ đường sự nghiệp của cô ấy rõ ràng đang dần thay đổi, độ lớn cũng thay đổi theo, cho thấy kết cấu hình quan tài này dường như sắp biến mất. Tôi đành nói cho cô ấy, cô ấy vội thu tay lại:

“Câu…có…thể…biết… tôi nhìn thấy…xác chết?”

Nhìn thấy xác chết? Xác chết của ai? Tôi nổi hết cả da gà, lẽ nào cô ấy là người giữ mộ? Giống như những con rắn chúng ta thường nhìn thấy ngoài nghĩa địa? Thần rắn sao? Nhưng hình như không phải, răng của cô ất rất sắc, nhưng không phải sắc nhọn như răng rắn, kiểu “7 lên 8 xuống” ( răng mà người Việt mình hay gọi 9630 ấy v ). Tôi thật sự không dám nhìn cô ấy, nhưng khi tôi nhìn sang tờ tiền 10 tệ cô ấy đưa, tôi lại toát mồ hôi lạnh, bởi vì đây không phải là tiền mà chỉ là 1 nhúm lông. Thật sự, thật sự đối với tôi hơi quá đáng rồi đó. Tôi mong cô ta rời đi càng sớm càng tốt. Nhưng đúng lúc ấy, có người chạy vào, hóa ra là trưởng thôn. Tôi vội vàng đứng dậy hỏi ông ấy có chuyện gì vậy. Ông ấy nhìn sang người phụ nữ cạnh tôi mấy lần, khả năng là do cô ấy ăn mặc quái dị, cảm thấy người phụ nữ này như ăn xin vậy,

“Mẹ con đâu?” Ông ấy hỏi.

Tôi nói mẹ đi ra ngoài rôi, trưởng thôn vội nói:

“Vậy buổi tối nhớ đóng cửa cẩn thận, không có chuyện gì thì đừng chạy lung tung. Trong thôn xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện gì rồi ạ?” Tôi rùng mình, chuyện gì vậy?

“Xác của Trương Trường Sinh bị người ta đào lên lấy đi mất rồi.” Giọng của trưởng thôn không giấu được sự sợ hãi.

Tôi nghe vậy cũng thấy sợ, không phải Trương Trường Sinh đã được chôn rồi sao, sao người ta lại đào lên?! Chỗ chúng tôi đều coi trọng người đã khuất, làm sao lại có kẻ làm nên loại chuyện này.

“Lý Dịch, chuyện ta bảo con nhờ mẹ con chuyển lời sao rồi? Mẹ con đã chuyển chưa?” Trưởng thôn hạ giọng.

Ông ấy nói vậy là có ý gì? Ông ấy cảm thấy đây là do thần núi làm ư? Tôi nói đã bảo mẹ rồi thì trưởng thôn thở dài:

“Không có cách nào rồi, thần núi tức giận, không ai có thể cản được. Con nhớ buổi tối phải đóng chặt cửa, nghe thấy tiếng động gì cũng không được mở cửa, nhớ chưa?”

Tôi gật đầu, trưởng thôn bèn chạy đi bắc loa nói với người ở các làng khác chuyện này, có một vài người già không nghe rõ nên ông ấy phải chạy từ nhà này sang nhà khác để nói cho rõ ràng.

Tôi nhìn ra bóng tối đen như mực ngoài cửa, cảm thấy không bình thường chút nào, thần núi cần xác Trương Trường Sinh làm gì? Vốn dĩ sự xuất hiện của người phụ nữ vốn không là người này làm cho tôi sợ lắm rồi, giờ tôi không biết diễn tả tâm trạng của mình ra sao. Tôi quay đầu ra hiệu cho cô ấy mau đi đi, tôi phải đóng cửa rồi.

“Lúc nãy… tôi…chưa…nói…xong…cậu biết…tôi…nhìn thấy…thi thể…của ai…không?” Cô ấy bỗng nhìn tôi chằm chằm.

Đôi mắt này quá “tự tin” như thể tôi nhất định muốn biết, nếu tôi biết đó là xác của ai, tôi nhất định sẽ kinh ngạc vậy...

- Hết chương 5+6-
Bình Luận (0)
Comment