Đoán Thiên Mệnh

Chương 77.8 - Chương 77.78

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng nói của tiểu phượng hoàng làm tôi vô bất ngờ, con bé thế mà lại biết nói chuyện, hơn nữa phát âm còn rất chuẩn cơ. Lúc con bé nở ra, tôi cũng từng nghĩ có khi nó biết nói chuyện, dù gì thì nó đẹp như vậy, không hề giống những loại chim khác. Mấy loài chim khác lúc mới nở thì sao? Xấu xí vô cùng, có loài còn xấu đến mức người ta muốn vứt bỏ. Tiểu phượng hoàng vừa nở ra đã mọc lông đầy người rồi, lại còn biết nói chuyện luôn, vì sao nhỉ? Tôi thật sự ngạc nhiên vì tôi chợt nghĩ đến 1 việc, không biết giờ tiểu phượng hoàng bao nhiêu tuổi, còn chưa đến 1 tuần mà sao lại phát triển đến mức độ này rồi? Lẽ nào dòng phượng hoàng mới nở ra đều là như thế này? Thật kì lạ.

Tôi quay đầu sang nhìn con bé, thật ra lúc bạn của Vương Song Lâm bước vào còn nhìn con bé mấy lần, có điều nó lại làm ra vẻ 1 con chim ngốc nghếch, làm cho đám người Vương Song Lâm ngạc nhiên chút, căn bản không hề nghĩ tới đây là 1 con phượng hoàng mà là 1 chú vẹt thông minh đã được thuần hóa.

“Hừ.” Tiểu phượng hoàng lắc lắc cái đầu nhỏ, đối với tôi như có chút “hận rèn sắt không thành thép”.

Tôi thật sự không nói nên lời… Mọi người đều đang ăn, đột nhiên oán giận gì cơ chứ, không phải là làm người khác mất hứng à? Bỏ đi, tiếp tục yên lặng ăn là tốt rồi. Suy cho cùng thì Vương Song Lâm đã bảo tôi đến đây, chắc chắn không phải để tôi phá đám.

“Hazz.” Tiểu phượng hoàng lại lắc đầu.

Tôi lườm con bé 1 cái, hỏi nó có muốn ăn gì không.

“Thôi bỏ đi, người khác đều ghét bỏ em.” Con bé lại lắc đầu.

Tôi bảo sao có thể như vậy. Tôi sao có thể ghét con bé được. Nói rồi tôi lấy 1 chiếc đùi bồ câu để vào đĩa để con bé có thể bay xuống bàn tự ăn. Thế nhưng con bé cứ ở trên vai tôi không nhúc nhích, nhìn tôi 1 cách kì lạ:

“Có phải anh quên gì rồi không?”

Tôi lắc đầu bảo không. Dù con bé chỉ nói như thế này nhưng tôi cũng đại khái hiểu được ý của nó. Bồ câu là chim, cũng tính là đồng lại của nó. Tôi cho con bé ăn đồng loại của nó….

“Đây là chim, còn em là phượng hoàng, không giống nhau.” Tôi nói.

Tôi thấy ánh mắt con bé càng kì lạ hơn nên nảy ra 1 ý. Tôi cầm ngay chiếc đùi bồ câu đưa vào trong miệng, nói:

“Em xem, ngon quá.”

Tiểu phượng hoàng như trợn tròn 2 mắt nhìn tôi, vô cùng kinh hãi. Tôi có chút xấu hổ, nuốt ực 1 cái rồi bảo không hề ngon như tôi nghĩ. Ý của tôi là muốn nói với con bé rằng tôi sẽ không ăn nó. Tiểu phượng hoàng nhích xa tôi 1 chút:

“Đừng ăn em.”

Tôi cạn lời thật sự. Ăn phượng hoàng hả? Có loại xa xỉ này ư? Tôi đùa rằng con bé còn chẳng đủ nhét kẽ răng tôi, dù sao thì giờ nó cũng chỉ to bằng nắm tay v.

Tiểu phượng hoàng lại nhích ra xa thôi thêm chút nữa.

Lúc này mọi người hầu như đã ăn xong hết rồi, tôi chỉ đành dừng lại không nói nữa. Vừa nãy mọi người nói gì tôi cũng không để tâm nghe mấy nên dù tôi khá tò mò về Động Lục Thiên nhưng Vương Song Lâm không nói nhiều, tôi càng không tiện hỏi. Mọi người chuẩn bị rời đi, tôi và Dương Siêu vẫn ở lại. Khi mọi người đã đi hết rồi, Vương Song Lâm bắt đầu hỏi tôi rằng tôi nhìn thấy gì ở ông lão vừa rồi. Tôi liền nói ra những điều khi nãy thấy, mệnh ông ấy sắp tận rồi. Nghe tôi nói xong, không chỉ Dương Siêu ngạc nhiên mà biểu cảm của Vương Song Lâm cũng thay đổi, lo lắng hỏi tôi:

“Liệu cậu có nhìn nhầm không?”

Tôi lắc đầu nói không, lúc chưa ăn mật cá thì có khả năng lắm, nhưng giờ khẳng định là không nhầm được. Mật cá giúp tôi nhìn ra khá nhiều, huống chi là tôi còn cẩn thận xem lại mấy lần, không thể nhìn nhầm được. Hơn nữa tôi cũng nhìn ra lí do vì sao ông ấy sắp chết. Nguyên nhân chủ yếu là do chính bản thân ông ấy, xem như là nhân quả tuần hoàn, cơ thể ông ấy có bệnh, là 1 loại ung thư, ông ấy biết điều này, nhưng đã muộn rồi, đã là giai đoạn cuối, không có cách nào cứu chữa nữa. Vương Song Lâm nghe xong im lặng hồi lâu mới nói:

“Thật sự không cứu được nữa à?”

Tôi lắc đầu nói về cơ bản thì không thể, trừ phi có thuốc tiên, mà người phàm trần chúng ta tìm đâu ra thuốc tiên chứ?! Quá viển vông rồi!

“Vậy ta sẽ gọi điện nói cho ông ấy, để ông ấy chuẩn bị chút.” Vương Song Lâm nói rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi thì tôi ngăn lại.

“Chuyện này, không cần nói cho ông ấy đâu, việc này vốn không có căn cứ, chỉ làm ông ấy lo lắng thêm thôi.”

Tốt hơn hết là để người bệnh không biết gì cả, vui vẻ vượt qua khoảng thời gian này là tốt nhất, biết trước không hề tốt chút nào. Vương Song Lâm nhìn tôi 1 cái:

“Trẻ như vậy mà không nóng vội, không thiếu kiên nhẫn, quả không tồi.”

Lời khen này làm tôi có chút xấu hổ… Vương Song Lâm lại lo lắng nói tiếp:

“Có điều bệnh ung thư cũng có thể chữa được. Ví dụ như nghiền vảy rồng thành bột rồi pha nước uống, nửa tháng là khỏi, nhưng không tìm được rồng… Vậy thì vẫn còn cách, vảy của Huyền Vũ (thần rùa Huyền Vũ), máu của kì lần hay mật phượng hoàng đều có thể…”

Khi nghe được những lời này, tôi vô thức nhìn tiểu phượng hoàng đang đậu trên vai, túi mật của con bé thật sự có thể chữa khỏi ung thư ư? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này đó.

Có lẽ tiểu phượng hoàng thấy ánh mắt tôi có vẻ không mấy thiện cảm nên dùng chiếc mỏ nhỏ mổ tôi mấy cái, hơi đau nhưng tôi vẫn chịu được. Tôi đưa tay ra túm lấy chân con bé, nó liều mạng đập cánh, sau đó lại ngừng lại, chắc vì thấy đau không chịu nổi.

Dương Siêu cũng nhìn tiểu phượng hoàng 1 cái rồi đổi chủ đề:

“Những chữ ở lưng Lý Dịch có rốt cuộc là gì vậy?”

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, đây là thông tin liên quan đến thân thế của tôi nên phải lắng nghe kĩ. Tôi thả tiểu phượng hoàng ra cho nó bay qua bay lại.

“Đừng bay ra ngoài.” Tôi nói.

Con bé nhìn tôi một cái rồi tiếp tục bay, dường như không thèm để tai lời nói của tôi, nhưng nó cũng không bay ra ngoài dù cửa sổ đang mở.

Vương Song Lâm im lặng 1 lúc rồi nói:

“Lúc nãy ta đề cập đến Động Lục Thiên, cậu chắc là nghe rồi đúng không?”

Tôi tò mò quá, Động Lục Thiên kia thì có liên quan gì đến mấy chữ sau lưng tôi chứ?! Dương Siêu cũng tò mò không kém tôi. Vương Song Lâm ngừng lại 1 chút rồi nói tiếp:

“Ta nói cho cậu biết điều này, những chữ sau lưng cậu ta vẫn chưa tra ra rốt cuộc là gì, nhưng chỗ Động Lục Thiên này, có người vào rồi, còn chụp 1 tấm ảnh. Cậu xem trước đi.”

Ông ấy nói rồi lấy 1 tấm ảnh ra đưa tôi, nhìn có vẻ là chụp đã lâu rồi, ảnh còn ngả vàng nhiều chỗ. Tôi vừa nhìn vào đã bị sốc 1 chút. Đây là chụp 1 bức tường, bên trên có rất nhiều chữ mơ hồ không rõ. Hơn nữa còn có chút giống với những chữ sau lưng tôi. Những chữ này như được khắc từng chút, từng chút lên tường vậy.

“Đưa ta xem xem.” Dương Siêu nói rồi cầm lấy tấm ảnh, xem xong liền đi ra phía sau, kéo áo tôi lên nhìn, sau đó nghiêm túc ngồi xuống:

“Đúng là có chú giống, lão Vương, vậy mối quan hệ giữa Động Lục Thiên và Lý Dịch là gì?”

Tôi cũng cảm thấy chắc chắn có liên quan, nếu không thì sao có chuyện trùng hợp như thế được.

“Mối quan hệ rất lớn.”

“Vậy giờ chúng ta đi xem luôn đi.” Dương Siêu đứng lên, tôi cũng vậy, không chờ nổi nữa.

Có điều Vương Song Lâm lắc đầu:

“18 năm trước Động Lục Thiên là 1 hang động, nhưng giờ đã khác rồi, nó đã bị ngập nước từ lâu…”

Bị ngập nước ư? Tôi ngạc nhiên, lập tức nói vẫn có thể qua đó, lặn vào.

Vương Song Lâm chưa kịp nói gì thì Dương Siêu đã lắc đầu nói:

“Không đơn giản như cậu nghĩ đâu, động Lục Thiên vốn gần sông Trường Giang, đột nhiên lại bị ngập thì chỉ có thể là do sắp đặt của thần sông Trường Giang. Dù sao thì sông núi cũng có thần sông thần núi quản lí ranh giới nghiêm ngặt. Đột nhiên bị ngập thì chỉ có 1 lí do như vậy.”

“Ý anh là thần sông Trường Giang cố tình làm ngập động Lục Thiên ư?” Tôi kinh ngạc, sao có thể như vậy được chứ. Theo như lời Dương Siêu thì sông núi đều có ranh giới không thể vượt qua mà thần sông Trường Giang lại xâm chiếm qua ranh giới, thế mà thần núi cũng đồng ý ư? Hay là làm vậy để che đậy thứ gì?

“Đúng vậy, hơn nữa tình hình trong động cũng không mấy khả quan, bị ngập lâu như vậy rồi. Giờ động Lục Thiên chỉ là 1 cái động chết, bên trong có rất nhiều xác chết. Nghe nói đó là nơi thu thập xác chết từ sông Trường Giang, ít cũng cả ngàn xác chết. Không một ai dám đi vào, vì vậy rất phức tạp…” Dương Siêu nghiêm mặt nói.

Khi nghe Dương Siêu nói câu này, tôi đã rất ngạc nhiên, động Lục Thiên không có liên quan đến thân thế của tôi không những bị ngập chìm mà còn trở thành một nơi cấm địa đối với những người nhặt xác, tôi muốn biết thân thế của mình, biết những chữ sau lưng tôi rốt cuộc có ý gì, nhất định phải vào trong mới được, vậy tôi nên làm sao để vào đây?

Tôi lập tức thấy đau đầu, tôi không phải là người thu nhặt xác, nhưng ngay cả đối với những người ăn cơm trên mặt nước này mà cũng bị coi là cấm địa thì có thể tưởng tượng nó nguy hiểm như thế nào rồi.

Nhưng không dễ gì mới có được tin này, muốn tôi rút lui ư? Vậy thì tôi không làm được rồi, bắt buộc phải nghĩ cách.

"Lão Vương, ông xem thử như thế nào? Gần đây có ai vào động Lục Thiên không?" Dương Siêu hỏi.

"Ai dám vào đấy? Vào đấy sẽ chết! Cậu cũng biết đó, động Lục Thiên toàn bộ đều bị nước nhấn chìm, quá nhiều thi thể bị cuốn vào trong đó, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng những oán hận kinh người cũng làm cho người khác không dám rồi. Vả lại, chỉ một người xuống nước không làm được gì, đi thành nhóm cũng không thế, chỉ là góp thêm xác chết vào đó thôi." Vương Song Lâm lắc đầu.

Đột nhiên mắt Dương Siêu như lóe lên.

Tôi còn chưa nói gì, Vương Song Lâm đã liếc nhìn tôi mấy cái rồi nói:

"Ở nơi này, nếu không có đạo hạnh của thầy xem mệnh cấp bốn, cứ như vậy mà vào chắc chắn sẽ chết không toàn thây. Cậu còn trẻ, còn nhiều thời gian, phải thận trọng."

Tôi chợt cười khổ, một thầy cấp bốn? Chuyện này với tôi quá xa vời, bây giờ tôi có thể cố gắng đột phá đến cấp 2, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai nhưng hiện tại tôi rất cấp bách muốn biết mọi thứ.

Khi chúng tôi đang im lặng, Dương Siêu đột nhiên nói:

"Lão Vương, để Thần sông Trường Giang rút hết nước bên trong động Lục Thiên, ông nói xem có được hay không?"

Trong lòng tôi vang lên 1 tiếng, ý anh ấy là nước rút đi thì xác chết bên trong chắc chắn không làm gì được. Đi vào cẩn thận một chút chắc sẽ không có vấn đề gì lớn, làm vậy có được không?

Vương Song Lâm lắc đầu:

"E rằng không được. Thần sông Trường Giang mà mang ấn thủy qua đó, chắc chắn là có lí do của người ta. Làm sao có thể chỉ vì một câu nói của ta mà để người ta rút nước được? Còn nữa, biện pháp mà cậu nói, trước đây đã từng có người làm, đến sửa chữa đồ gì đó, phải rút nước ở đồng, dùng máy bơm nước bơm ra, nhưng sau vài tháng mà vẫn không được, bơm không cạn mà ngày càng nhiều nước hơn, người đó chỉ có thể bó tay. Rõ ràng nếu không có sự đồng ý của thần sông thì không thể nhìn thấy động lục thiên mười tám năm chìm trong biển nước... Nhưng mà, nếu nói như vậy, nó gợi cho ta nhớ đến một thứ giống như vậy."

Ông ấy chợt nghĩ ra điều gì đó.

Tôi và Dương Siêu nhìn nhau, đồng thanh hỏi:

"Thứ gì?"

“Phân Thủy Kiếm!” Vương Song Lâm nói.

Trong lòng tôi ngạc nhiên, Dương Siêu còn ngạc nhiên hơn:

"Cái mà ông nói có phải là khi vua Đại Vũ trị thủy, thanh kiếm Phân Thủy đã được chôn dưới đáy sông?"

Anh ta nói vậy, tôi có chút ấn tượng, tôi từng nghe qua chuyện này rồi. Khi Đại Vũ trị thủy, lũ tràn về, ông ấy cho người đặt một thanh kiếm Phân Thủy dưới đáy sông, từ đó nước sông rút đi, tất cả đều yên bình vô sự.

Thanh kiếm Phân Thủy có thể phân chia nước, vậy nên nếu đặt nó vào trong động thiên lục, thực ra cũng không tệ, có thể để nước tự chảy ra, nhưng đi đâu để tìm thanh kiếm chia nước thần kỳ này?

Lẽ nào lúc đầu vua Đại Vũ trị thủy, lấy kiếm Phân Thủy ở dưới đáy sông ra? Tôi nói như vậy, Vương Song Lâm cũng không nói gì, còn Dương Siêu thì lắc đầu:

"Chuyện này nhất định không được, một nơi quan trọng như vậy, sẽ có người canh giữ."

Tôi hiểu ý anh ta, nếu kiếm phân thủy tùy tiện bị lấy ra, như vậy sẽ có một trận lụt khác? Chuyện này tuyệt đối không được để xảy ra.

Sau đó tôi hỏi Vương Song Lâm, kiếm Phân Thủy ngoài chỗ đó ra, còn nơi nào có nữa không?

"Cái này ta không rõ, nhưng nếu muốn nước trong động thiên lục được rút khô cạn, ngoài việc thần sông đồng ý rút nước đi, cũng chỉ có thể tìm được những ngoại lực này, kiếm Phân Thủy là một trong số đó..." Vương Song Lâm lắc đầu.

Tôi im lặng một lúc, tôi có thể tìm được thứ như thế này ở đâu? Ba người chúng tôi đều không nói chuyện. Sau khi trầm mặc im lặng, Vương Song Lâm yêu cầu tôi thận trọng một chút, đừng làm bừa, tôi gật đầu, ông ấy còn nói rằng sẽ tiếp tục giúp tôi kiểm tra những chữ sau lưng.

Tất nhiên tôi phải nói cảm ơn rồi, Vương Song Lâm rời đi, tôi cũng không muốn ở lại lâu hơn nữa. Dương Siêu nói:

"Dù sao cũng có thời gian, hay là đi đến động thiên lục xem thử? Chỉ cách có mười tiếng lái xe."

Tôi lưỡng lự rồi gật đầu, tôi rất muốn xem, nếu không xem thử, thì làm sao tìm được cách? Tôi bắt buộc phải đi vào nơi này! Dương Siêu đứng lên, tôi vẫy tay với Tiểu Phượng Hoàng:

"Đừng nhìn nữa, đi thôi."

Tiểu Phượng Hoàng đứng trên cửa sổ một mình, nghe tôi gọi nó liền quay lại nhìn tôi rồi bay tới đứng trên vai tôi.

Chúng tôi đi thẳng ra ngoài, Dương Siêu lái xe, lái xe qua đêm, đến năm sáu giờ sáng, tôi xuống xe, Tiểu Phượng Hoàng đã ngủ trên vai tôi, mở cửa xe đi xuống, đi được một hồi là đã có thể thấy động lục thiên. Nhưng sự thật là chỉ có thể nhìn từ xa, một ngọn núi ngập nước, nước ở nơi này thật sự rất sâu, hơn nữa còn chảy xiết, tùy tiện xông vào như vậy, thật sự không phải chuyện đùa.

"Tôi nghe nói ở nơi này, mỗi năm có hàng chục người chết, cộng thêm những xác chết đã thối rữa ở đây. Mười tám năm rồi, chắc chắn có gần hai nghìn xác chết bên trong." Dương Siêu xúc động nói, tôi hiện tại rất bất lực, căn bản không có cách nào ra tay.

Dù manh mối về thân thể tôi đang ở trước mắt, tôi cũng không biết làm sao mới có thể vào trong. Những người khác đã thử rút hết nước bên trong nhưng không có cách nào.

Tôi hỏi có cách nào để gặp thần sông của Trường Giang không, Dương Siêu lắc đầu nói:

"Cô ấy không phải thần sông bình thường, dù sao sông Trường Giang và sông Hoàng Hà đều là long mạch sinh hoạt của Trung Quốc. Thần sông của hai con sông này về địa vị so với các vị thần trên trời cách quá xa, cho nên không thể muốn gặp là gặp được.”

Tôi hỏi anh ấy đã gặp chưa? Dương Siêu lắc đầu:

"Chưa, sông Trường Giang lớn cỡ nào cậu cũng biết rồi đó. Tìm được cô ấy ở con sông lớn như vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể. Trừ khi cô ấy chủ động xuất hiện gặp anh, nếu không cơ hội gặp được cô ấy căn bản là không thể có được."

Tôi hiểu điều này có nghĩa là gì, nhưng hiện tại tôi đang đi đến Động Sáu Ngày, ngoài Thần sông ra, tôi phải tìm những thứ khác, hai phương pháp này đều không dễ làm.

Tôi cảm thấy gặp rắc rối ngay lập tức, cứ thấy mặt trời mọc rồi mới chuẩn bị về, phải nghĩ cách giải quyết thấu đáo, hoặc có thể hỏi Ninh Vũ Hi, cũng là thần sông, xem cô ấy nói gì, sau lưng cô ấy cũng có chữ. Cô ấy cũng sẽ có hứng thú đối với động lục thiên này.

“Vậy quay về trước rồi nghĩ cách.” Dương Siêu nói xong, tôi gật đầu, nhưng khi tôi định quay lại, Tiểu Phượng Hoàng đang đứng trên vai tôi đột nhiên sải cánh bay về phía động lục thiên

Tôi bị sốc nặng, vội vàng kêu con bé quay lại, tôi không lo nó bỏ trốn mà chỉ lo nó bay đến lục thiên sẽ gặp chuyện. Cũng may, Tiểu Phượng hoàng chỉ quay quanh ngọn núi ngập nước vài vòng, rồi lại bay về đứng trên vai tôi, không nói một lời. Tôi hỏi nó nhìn thấy gì, nhưng nó không nói gì, 1 lúc sau nó mới nói:

"Nước này có vấn đề, thần sông nhất định sẽ đến xử lý."

Dương Siêu kinh ngạc:

"Nó, nó có thể nói chuyện sao?"

Rốt cuộc anh ấy cũng biết, Tiểu Phượng Hoàng mới mấy ngày tuổi!

"Đúng vậy, ta có thể nói chuyện, mấy người các ngươi ngốc chết đi được. Nếu ta không nói, các người sẽ bóp chết ta." Tiểu Phượng Hoàng nói.

Dương Siêu và tôi nhìn nhau, cả hai đều cạn lời….

Nhưng những gì nó nói đã khiến tôi phấn khởi quá, thần sông nhất định sẽ xử lý, vậy ý của Tiểu Phượng Hoàng là thần sông sắp xuất hiện?

Dương Siêu cũng vậy:

"Nước sông có vấn đề gì?"

"Vấn đề rất lớn, nơi này không nên bị nước nhấn chìm vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến bố cục cảnh quan của Trung Hoa. Đây là do thần sông cố tình làm như vậy, nếu chuyện này bị bề trên phát hiện, thì vấn đề sẽ lớn." Tiểu Phượng Hoàng nói.

"Bị bề trên phát hiện? Không phải là chìm mười tám năm rồi sao?" Tôi nhịn không được hỏi, lâu như vậy không bị phát hiện, có nghĩa là vấn đề không lớn.

"Là mười tám năm, bộ anh không biết một năm ở trần gian bằng một ngày ở trên trời sao? Mười tám năm, trên trời mới chỉ có mười tám ngày. Nói vậy, thần sông làm thế cũng chỉ mới che giấu trên trời mười tám ngày thôi. Thần tiên không phải ngày nào cũng hạ phàm nên hiện tại chưa phát hiện ra vấn đề.” Tiểu Phượng Hoàng nói.

Tôi nhất thời ngạc nhiên, con bé mới mấy ngày tuổi, sao có thể hiểu được mấy điều này??
Bình Luận (0)
Comment