Đoán Thiên Mệnh

Chương 99.1

Nghe thần sông nói vậy tôi bèn liếc cô ta 1 cái. Cô ta nói rằng có người tới, tôi vốn đã có kế hoạch trong lòng cho nên tự nhiên sẽ cẩn thận. Nhưng bây giờ cảnh giác của tôi chắc chắn không cao bằng cô ta, tất nhiên không cảm giác được nhanh như vậy.

Những người tiên vào kia, tôi không đắc tội bọn họ, trên người tôi cũng không có bảo vật gì, bọn họ cũng chẳng cần giết người cướp của. Nên là cứ cẩn thận là được, không cần phải sợ hãi.

"Cô sợ như vậy làm gì? Có phải trong đám người đó có kẻ thù của cô không?" Tôi hỏi.

Dù sao thì cô ta cũng là người tàn nhẫn, làm thần sông nhiều năm như vậy, giết không biết bao nhiêu người, có nhiều kẻ thù cũng là điều bình thường. Cô ta quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi:

"Kẻ thù của ta, đều chết hết rồi! Không một kẻ nào có thể sống!"

"Vậy sao cô còn sợ?" Tôi hỏi lại. Nhưng trong lòng thực sự kinh hãi. Khi cô ta nói lời này, trong mắt đầy sát khí, với thủ đoạn của cô ta hiện tại, tôi tuyệt đối tin tưởng những lời này là sự thật. Kẻ thù của của cô ta, gần như đều chết trong tay cô ta cả, là bị cô ta đuổi cùng giết tận.

"Sợ? Tại sao ta phải sợ?..Không, suýt chút nữa thì ta quên mất, hình như còn một tên thoát được." Cô ta đột nhiên nói.

Lúc nói chuyện với tôi, cô ta nhìn tôi như thể nhìn người chết. Điều này làm tôi có một cảm giác thật khó tả, cũng không phải là sợ hãi, ý cô ta là tôi là một trong những kẻ thù của cô ta, có ta cũng sẽ giết chết tôi. Ngược lại tôi có chút bình tĩnh:

"Vậy sao? Tôi cũng để thoát một tên."

Lúc nói ra câu này, tôi dùng kiếm gỗ đào đâm nhẹ cô ta một cái, cho cô ta biết rõ mạng của cô ta đang nằm trong tay tôi. Thần sông cau mày, liếc nhìn tôi chằm chằm rồi tiếp tục đi về phía trước. Quả nhiên rất nhanh sau đó, đằng trước có một số con mắt khó chịu nhìn thẳng vào tôi và hà bá. Tôi nghe thấy bọn họ nói cái gì mà người phụ nữ mặc đồ đen này là ai? Tại sao lại chưa từng thấy? Không thấy cô ta đi vào, có phải là linh hồn của xác chết gì đấy không?

Tôi vô thức nhìn vào đôi mắt lộ ra của thần sông, phát hiện ánh mắt cô ta có chút ngưng lại những tia sát khí, dường như đã thầm ghi nhớ hết những người xì xào bàn tán về cô ta. Đây là muốn chuẩn bị về sau báo thù ư? Tâm lý muốn trả thù của cô ta quá mạnh rồi. Tôi không nói gì, dùng kiếm gỗ đào chọc chọc vào cô ta, ý bảo cô ta tiếp tục đi. Thần sông quay đầu lại nhìn, ánh mắt ngưng tụ chằm chằm vào tôi, cô ta mới tiếp tục đi.

"Này anh bạn, tôi thấy cậu vào trong, nhưng cô gái này là ai? Tôi không thấy cô ta tiến vào, tại sao toàn thân tối đen, giống như một con quỷ vậy?" Một người đàn ông to lớn đi tới.

Người này là một đạo sĩ, khí trên mặt rất nặng, nói rõ thực lực của anh ta cũng rất mạnh. Tôi không nhìn thấu anh ta được, nhưng xem ngũ quan này, xương gò má cao, hốc mắt trũng sâu, là một người rất tàn ác. Tạm thời mà nói thì tôi không thể đắc tội người như vậy, bởi vì thực lực của tôi không đủ để có thể đắc tội anh ta.

Tôi bảo cô ta vào đây từ mấy ngày trước, lời này lại làm cho đám người này và vài người khác nữa nhìn chăm chăm vào hà bá. Tôi thấy tình hình không ổn lắm bèn hỏi:

"Có chuyện gì sao? Dương Siêu bạn tôi vẫn còn đang đợi."

Dương Siêu trong hội đạo sĩ có lẽ sẽ có danh tiếng. Dù sao anh ta cũng đã lăn lộn lâu như vậy rồi. Quả nhiên vị đạo hán này kinh ngạc, sát khí trong mắt thu lại một chút.

"Thì ra là bạn của Dương Siêu, được rồi, các người có thể đi rồi."

Tôi nhẹ nhàng thở thào, lấy Dương Siêu ra quả nhiên là có tác dụng. Hà bá liếc nhìn mấy người bọn họ, nhưng ánh mắt quá đáng sợ, làm cho bọn họ chau mày vài cái. Người vừa rồi lại mở miệng:

"Cô, sao tôi lại có cảm giác như đã gặp nhau ở đâu rồi?"

Tôi nghe thấy câu này liền biết ngay là anh ta đang nói dối. Hà bá có lẽ không bao giờ hiện thân trước mặt mấy người này, nói cách khác, anh ta đang nói những lời khách sáo.

"Cậu cũng có tư cách gặp ta?" Hà bá lạnh lùng nói một câu, tiếp tục đi về phía trước.

Tôi thấy bàng hoàng, câu hỏi này của cô ta, rõ ràng là để chọc giận người đàn ông này. Tôi thấy sát khí trong mắt anh ta lóe lên. Nguy rồi, hà bá này đã chọc giận anh ta. Bây giờ là muốn kéo tôi xuống nước ư? Muốn nhân cơ hội chạy thoát thân? Tôi có chút tức giận, quay đầu nói với đàn ông này:

"Các vị cứ tiếp tục, tôi bắt cô ta, chuẩn bị đi gặp Dương Siêu."

"Tên nhát gan Dương Siêu kia mà có tư cách gặp ta sao?" Hà bá lạnh lùng nói.

Tôi dùng kiếm gỗ đào đâm nhẹ vào cổ cô ta, cô ta lại nhìn chằm chằm tôi. Tôi vội vàng nói với mấy người này, cô gái này có vấn đề, các người đừng để ý. Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, lúc này mà trở mặt thật sự quá nguy hiểm. Dù sao bọn họ cũng không bị thương, bây giờ tôi làm sao có thể đối phó nổi? Chỉ có thể ra ngoài càng sớm càng tốt.

"Được rồi, tôi thấy cô ta có vẻ là bệnh nhân tâm thần, cũng lười so đo với cô ta. Người anh em, cậu cứ tiếp tục." Đại hán mang theo mấy người nữa tiếp tục đi vào bên trong, tôi lập tức thở phào.

Nhưng trong mắt thần sông tràn đầy sát ý, khả năng đây là lần đầu tiên có người can đảm dám đứng trước mặt cô ta nói cô ta là bệnh nhân tâm thần. Tôi đẩy cô ta một cái bảo cô ta đi tiếp:

"Đừng có để liên lụy đến tôi, đi mau!"

"Làm sao ta có thể bị loại người như cậu bắt được?" Hà bá lạnh lùng nói, quay người đi.

Tôi hiểu ý của cô ta, cô ta là đang nói tôi nhát như chuột. Tôi không phản bác, tôi không sợ bất kỳ kẻ nào, người khác động thủ với tôi, tôi cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi không phản kháng. Nhưng nếu tôi muốn sống thì sẽ phải đối diện với những thứ này. Nhất thời cúi đầu không nói gì, tôi không có thực lực như cô ta, nhưng cũng không phải kẻ "nhát như chuột".

Tiếp đó chúng tôi tiếp tục gặp một số người kiểu không chờ được mà tiến vào, một số người mặt không cảm xúc nhìn chúng tôi, mà cũng có một số người nổi lên ác ý, thậm chí có hai người trực tiếp bắt chúng tôi giao ra thứ đồ tìm được ở bên trong.

Tôi chỉ biết im lặng, bên trong động Lục Thiên này chính là một cái mộ, cũng không phải bảo tàng, tìm bảo vật ở chỗ nào chứ? Gặp phải tình huống này phải cứng rắn, bí mật dựa theo lời bọn họ nói ra để tính toán, cầm kiếm gỗ đào đâm một người bị thương, sau đó kéo hà bá chạy ra ngoài. Cô ta một chút sức lực cũng không có, lúc đi ra tay đều phải vịn vào tường.

"Lý Dịch!" Tôi nghe thấy tiếng Dương Siêu và Diệp Thanh, vội vàng nhìn sang, phát hiện hai người bọn họ đang ngồi thuyền đợi tôi ở cửa vào. Cao Cửu Nhật bị thương kia cũng đã trên đó, tôi thở phào, về phần thi thể anh em của Trần Hâm cũng ở trên thuyền.

Dương Siêu chèo thuyền qua, ba người họ nhìn chằm chằm vào hà bá. Tôi dùng kiếm gỗ đào chọc chọc cô ta, cô ta mới tự mình đi lên. Dương Siêu nhìn tôi thật sâu, hỏi tôi đây là ai, tôi chỉ xuống mặt nước. Dương Siêu, Diệp Thanh, còn có Cao Cửu Nhật hiểu ra được, lập tức lộ ra vẻ kinh sợ.

Ba người họ nhìn nhau, không ai lên tiếng. Ai nấy đều nhận ra rằng, không phải tôi chế ngự được cô ta, mà là cô ta bị thương nặng nên tôi có cơ hội.

Bây giờ tôi phải nghĩ biện pháp để moi được được đầu rồng đang ở đâu từ miệng cô ta, sau đó quay lại tìm bán long lần nữa để hỏi thân thế của mình.

Dương siêu chèo thuyền ra ngoài. Lúc đi ra, Thủy thi trong nước vẫn luôn hung hăng nhìn chằm chằm vào thần sông, giống như muốn cô ta băm thành tám mảnh. Nhưng trong mắt hà bá một chút sợ hãi cũng không có, rất bình tĩnh.

Tôi sửng sốt, cô ta đã thành thế này rồi, tại sao tố chất tâm lý vẫn mạnh như vậy? Tôi nghĩ người như vậy thì cho dù đến lúc chết cũng tuyệt đối không chịu xin người ta tha mạng. Người phụ nữ như vậy, cho ta cảm giác quá kinh sợ!

Trên bờ, Trần Hâm sau khi nhìn thấy chúng tôi lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, quả nhiên ông ta không để ý tới thi thể em của mình trên thuyền, trực tiếp hỏi Cao Cửu Nhật bị thương, hai người nhỏ giọng nói gì đó. Cao Cửu Nhật lấy từ trong túi ra một thứ, có vẻ như là vảy rồng, coi như trao đổi.

Chắc là khi anh ấy bị kéo vào lại may mắn túm được từ trên người nó. Trần Hâm thấy chỉ là một mảnh vảy rồng, lộ ra vẻ thất vọng, nhưng cũng gấp gáp cầm lấy, cất đi. Hai người họ nói chuyện cả nửa ngày, chắc là đang thương lượng những chuyện khác. Một lúc lâu sau Trần Hâm mới đi tới đây, sai người khiêng thi thể của em ông ta đi, sau đó chuyển khoản cho chúng tôi 35 vạn còn lại.

Ông ta làm việc cũng rất dứt khoát. Tôi xem tướng mạo ông ta có những ánh sáng khác xuất hiện, xem ra vừa rồi ông ta và Cao Cửu Nhật có một giao dịch khác. Về phần đó là giao dịch gì, chắc chắn là tôi không biết được rồi. Ông ta nói với chúng tôi vài câu đơn giản, sau đó liền rời đi.

Cao Cửu Nhật tới đây nói lời cảm ơn, mời chúng tôi đi ăn cơm. Chúng tôi lắc đầu, không cần phải như vậy. Cao Cửu Nhật bị thương, cần phải chữa thương, làm sao có thời gian ăn cơm? Chúng tôi từ chối một cách nhã nhặn, anh ta cũng không nói nhiều, lấy ra tiền mặt từ trong túi, khoảng 30 vạn, đưa cho chúng tôi mỗi người 10 vạn, xem như tiền công chúng tôi cứu anh ta. Đương nhiên chúng tôi lắc đầu từ chối, vốn dĩ cứu anh ta cũng không phải vì tiền. Cao Cửu Nhật cứ kiên trì, chúng tôi chỉ đành cầm lấy. Cao Cửu Nhật nói sau khi thương thế lành lại sẽ tới tìm chúng tôi, sau đó bèn rời đi chữa thương.

Lần này kiếm được 50 vạn, tôi vô cùng vui vẻ. Nhưng quan trọng nhất là phải tìm được đầu rồng. Tôi đưa thần sông lên xe của Dương Siêu, lập tức hỏi cô ta:

"Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, đầu rồng rốt cuộc là ở đâu?"

"Cậu muốn biết đến như vậy sao? Được, ta có thể nói cho cậu biết. Đầu rồng ở trong động phủ của ta, cậu dám đi lấy ư?" Hà bá lạnh lùng nói.

Nghe thần sông nói như vậy, tôi bèn nhìn chằm chằm cô ta! Cô ta nói rằng đầu rồng đang ở trong Động phủ của cô ta, điều này là thật hay giả vậy? Nếu đó là sự thật, vậy tôi sẽ phải đến chỗ của cô ta lấy đầu rồng sao? Vậy tôi còn có thể quay lại không? Nếu nó là giả, vậy chắc chắn ý của cô ta là muốn tôi tự chui đầu vào lưới.

Dương Siêu đang lái xe cũng nhìn cô ta qua kính chiếu hậu, Diệp Thanh cũng nhìn cô ta chằm chằm.

“Không dám đúng không?” Thần sông lạnh lùng nói, tôi nghe ra được giọng điệu chế giễu của cô ta.

Tôi không tức giận, cô ta đang dùng cách nói khích tôi! Với thực lực của tôi, việc trở lại Động phủ quen thuộc với cô ta, chắc chắn là một đi không trở lại, dù có khích tướng thế nào cũng vô dụng, tôi phải cẩn thận cân nhắc.

"Đầu rồng ở trong Động phủ của cô? Tại sao lại để đầu rồng vào trong động của cô?" Diệp Thanh cảnh giác hỏi giúp tôi.

“Chuyện của ta, cô có tư cách gì để biết?” Thần sông hỏi ngược lại.

Diệp Thanh cau mày, nhìn tôi nói thẳng:

"Đừng tin lời cô ta, cô ta chỉ muốn cậu vào Động phủ của cô ta thôi. Trong đó nhất định là có thuốc khôi phục vết thương, nếu cậu đi cùng cô ta sẽ rất nguy hiểm."

Tôi gật đầu, Thần sông này tâm địa ác độc, đây nhất định là có ý tứ khác, nhưng nếu cô ta không nói dối, đầu rồng thật sự ở trong Động phủ của cô ta, vậy phải làm sao đây? Tôi muốn đầu rồng, muốn biết được thân thế của tôi thì phải vào hang bắt hổ thôi. Tôi nhìn chằm chằm cô ta rồi rơi vào trầm tư.

"Có sự khác biệt?" Thần sông đột nhiên nói.

"Ý gì vậy? Có gì khác biệt?" Diệp Thanh hỏi.

"Cô tưởng rằng nó đối xử với ta như thế, ta sẽ để cho nó sống tiếp sao? Cô nghĩ rằng ta sẽ làm vậy sap? Nhưng có khác biệt, cùng ta trở về Động phủ, ít nhất cũng có thể chết thoải mái một chút." Trong mắt Thần sông bắn ra tia sát khí.

Thể loại này bị tôi lấy kiếm gỗ đào dí vào cổ, lúc nào cũng có thể tùy tiện lấy mạng cô ta, vậy mà cô ta còn dám nói muốn giết tôi một cách trắng trợn như vậy, nói thẳng ra như vậy. Sự dũng cảm của cô ta rốt cuộc ở đâu mà có vậy??

"Ý của cô là đầu rồng thực sự ở trong Động phủ của cô?" Tôi nhìn chằm chằm cô ta, vậy thì tôi thực sự chỉ có thể cùng cô ta quay lại Động phủ?

“Cậu, ta thật sự không thèm gạt cậu.” Thần sông nói.

Điều này khiến tôi không hài lòng, nhưng cô ta thực sự có quyền nói ra điều đó.

Dương Siêu im lặng một lúc sau mới nói:

“Chắc cô ta không nói dối đâu, đầu rồng đang ở trong Động phủ của cô ta.”

Lời nói của Dương Siêu khiến lòng tôi chìm xuống, vẻ mặt Diệp Thanh biến sắc.

Sông Thần liếc nhìn Dương Siêu, ánh mắt híp lại:

"Xem ra, mười ba năm trước lúc cậu tới sông Trường Giang làm chuyện đó. Khi đó ta định giết cậu, có điều cậu nhanh trí nên chạy nhanh, ta để cậu chạy thoát. Bây giờ cũng không tệ, ít nhất cậu vẫn biết là ta không thèm nói dối.”

Dương Siêu nghe xong liền sửng sốt một chút:

"Cô, cô… "

Vẻ mặt này như thể Dương Siêu chưa từng ngờ tới Thần sông lại biết việc anh ta làm. Đương nhiên, lúc này tôi và Diệp Thanh cũng không biết Thần sông nói "chuyện đó" là chuyện nào, hai chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.

Dương Siêu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với tôi:

"Cô ta không có nói dối anh, đầu rồng thật sự đang ở trong động phủ của cô ta."

Điều này khiến tôi bất lực, vậy tôi phải làm sao đây? Tôi im lặng, Dương Siêu cũng không nói gì, ý tứ của thần sông quá rõ ràng rồi, cô ta nói với tôi rằng, tôi muốn đầu rồng thì đơn giản thôi, đưa cô ta về động phủ, tự chủ động chui vào miệng cọp. Thần sông không nói nữa, cô ta nhắm mắt lại, tôi có thể thấy trên trán cô ta đều là mồ hôi, sắc mặt rất nhợt nhạt, máu trên ngực cô ta đang dần đông lại.

"Cô ta bị thương nặng, hôn mê rồi." Dương Siêu nói.

"Gan của cô ta sao lại lớn như vậy? Không sợ chúng ta đâm chết sao?" Diệp Thanh lẩm bẩm.

"Cô không biết tính tình của cô ta sao? Cho dù cô đâm cô ta từng nhát từng nhát, cô ta cũng chỉ cau mày một chút. Cũng có thể coi như cô thắng, thần sông là người như vậy, trừ phi có người làm cho cô ta sợ hãi, cô ta mới cảnh giác, nhưng ở nhân gian, cô ta thực sự không sợ ai cả. Dù sao thì Thần sông Trường Giang là một trong bốn vị thần lớn nhất trong số các vị thần ở nhân gian. Với thân phận như thế này, cô ta sẽ không sợ chúng ta. Cô nói xem, cô ta còn sợ chúng ta nhân cơ hội đâm cô ta sao??" Dương Siêu nói.

Bốn vị thần? Nói như vậy, người kia chắc là thần sông Hoàng Hà, còn hai vị kia là thần núi hoặc là thần gì đó khác. Diệp Thanh thiếu chút nữa cầm lấy kiếm gỗ đào từ tay tôi, đâm thẳng vào cô ta. Tình hình vô cùng nguy hiểm, kiếm gỗ đào sắc bén chỉ dừng lại ở cách đó vài milimet, tôi vô cùng sửng sốt, tưởng rằng Diệp Thanh sẽ trực tiếp đâm chết cô ta. Nhưng nguy hiểm như vậy, lông mi của thần sông thậm chí còn không động đâyj, hoàn toàn bất tỉnh rồi, tôi thấy cũng hết cách, người như vậy, đối phó với cô ta rất khó, nghĩ tới cũng biết rồi.

Diệp Thanh trả lại thanh kiếm gỗ đào cho tôi.

“Lý Dịch, có thể nói cậu thật sự may mắn, mới có thể bắt được cô ta.” Dương Siêu có hơi bất ngờ chậm nhịp.

Có vẻ như anh ta quá tò mò về việc một tân binh như tôi lại có thể bắt được cô ta.

Tôi nói ngắn gọn, Dương Siêu và Diệp Thanh nhìn nhau, Dương Siêu ngạc nhiên:

“Có lẽ không phải bán long làm cô ta bị thương, không, có lẽ là bán long làm cô ta bị thương thật, nhưng không làm cô ta bị thương nặng như vậy chứ? Có thể cô ta gặp phải thứ gì đó trong động Lục Thiên, hoặc vết thương cũ tái phát, hoặc lý do khác nữa. Suy cho cùng thì 1 bán long không đầu có thể tấn công và làm thần sông bị thương là điều chưa từng có, còn làm cô ta bị thương nặng, điều này là không thể, cô ta chắc chắn không yếu như vậy… Lý Dịch, cậu thật sự đã tìm được thời cơ tốt rồi, nếu không thì đừng nói là cậu, cả ba người chúng ta hợp sức, với tình hình trọng thương này của cô ta, cũng không thể khống chế được cô ta."

Dương Siêu đang chậm rãi phân tích, giọng điệu nghiêm trọng.

Tôi lặng người, tôi cũng biết mình may mắn, dù sao cô ta cũng là thần sông, tôi trước mặt cô ta cũng chỉ là đứa bé chưa lớn.

"Còn nữa, bán long mà cậu nhắc tới, ta cứ có cảm giác nó không thành thật cho lắm. Nó nói nó làm thần sông bị thương nặng, ta thấy không đúng lắm, cũng không có khả năng. Cậu vẫn là nên cẩn thận với con rồng này một chút." Dương Siêu nói.

Tôi ngạc nhiên, anh ta tiếp tục nói:

"Ta chỉ muốn cậu chú ý một chút, cậu muốn biết thân phận của mình, vẫn thực sự phải làm theo những gì nó nói, lấy được đầu rồng mới được."

Tôi gật đầu, con rồng đó có vấn đề? Tôi cũng có cảm giác như vậy, khả năng là do nó bị thần sông chặt đầu rồng, lại muốn gấp gáp lấy lại đầu, nên Dương Siêu mới có cảm giác này.

"Lý Dịch, cậu phải nhớ những lời Dương Siêu đã nói đó. Anh ấy cảm giác sự việc còn chính xác hơn chúng ta. Dù sao thì anh ấy cũng đã “vào đời” quá lâu rồi." Diệp Thanh nói.

Tôi "ừm" một tiếng, "Vậy bây giờ phải làm sao đây?"

Tôi đang nghĩ, nếu tôi là một đoán mệnh sư cấp bốn, cấp năm, vậy việc tôi nắm giữ sinh mệnh của cô ta trong lúc cô ta bị thương nặng trở về động phủ cũng không cần lo lắng. Nhưng hiện tại tôi không phải, chỉ mới là đoán mệnh sư cấp 1 nên tôi không muốn chết. Vì vậy việc tôi có thể làm là bắt buộc xử lý thật cẩn thận, tính kế lâu dài, làm sao để cùng cô ta đến động phủ ở sông Trường Giang.

Tóm lại, mức độ nguy hiểm này quá lớn. Không cẩn thận thì có thể chết bất cứ lúc nào!

Dương Siêu do dự một hồi rồi nói:

"Theo kinh nghiệm của ta, vết thương này của thần sông có thể kéo dài mười ngày nửa tháng. Nói cách khác, cậu có hai con đường. Thứ nhất là trong lúc này, trực tiếp đánh thức cô ta, chúng ta không dừng lại ở nơi nào hết, đi thẳng về Động phủ của cô ta, sau khi đến Động phủ rồi thì giết chết cô ta! Như vậy sẽ an toàn hơn!”

“Còn cách thứ hai thì sao?” Tôi hỏi, cách này của anh ta thì có thể. Đầu rồng ở động phủ, vậy thì tôi chỉ cần tới cửa động của cô ta là nhất định có thể tìm được, cho dù là tìm mười ngày nửa tháng, thậm chí một năm hai năm cũng được, dù sao tôi cũng có thời gian, ít nhất sau khi giết cô ta, tôi sẽ không chết.

Khi tôi hỏi như vậy, Diệp Thanh cũng nhìn cô ta.

"Cách thứ hai, rủi ro tương đối lớn hơn, nhưng cũng an toàn hơn. Chính là trong vòng mười ngày, tốt nhất cậu nên đột phá lên cấp 2, thêm nữa là cùng cô ta đến động phủ trong năm sáu ngày còn lại." Dương Siêu nói.

Tôi cười khổ, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, làm sao tôi có thể trở thành đoán mệnh sư cấp hai? Đây là một bài toán khó! Có điều sau khi trở thành đoán mệnh sư cấp hai, tôi có sinh mệnh của cô ta, lại còn có thể đồng quy vô tận với cô ta. Điều này sẽ cảnh cáo cô ta không được làm loạn!

Tôi do dự một lát rồi nói cách hai tốt hơn, quả thực là an toàn hơn một chút, đợi tôi trở thành thầy bói cấp hai, chỉ cần cô ta đưa tôi về động phủ, khi đến cửa động, tôi sẽ giết cô ta.

"Cô ta sẽ để cho cậu giết một cách thuận lợi như vậy sao? Tôi không nghĩ là có thể." Diệp Thanh đột nhiên nói.

Dương Siêu và tôi nhìn nhau, tôi gật đầu nói: "Có thể!" 
Bình Luận (0)
Comment