Đoản Văn Hệ Liệt Hà Bạng Công Tử

Chương 11

Ngao Văn về tới Nhà họ Chu đúng ngày tết Nguyên tiêu, sau đó thấy được một thiếu niên gầy hơn cả lúc trước.

Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi da dẻ trắng nõn, trên mặt còn có nét trẻ con, thoạt nhìn đáng yêu vô vàn, nhưng hấp dẫn người ta nhất tuyệt đối là đôi mắt tròn vo kia.

Đưa tay nhéo mặt thiếu niên, Ngao Văn tiện tay nhét vào miệng y một quả nhỏ: "Học hành thế nào rồi?"

"Thuộc hết rồi!" Chu Nguyên vội trả lời, mấy quyển sách này y đọc nhiều năm cũng không thuộc được, bây giờ chẳng qua chỉ học mấy tháng vậy mà thuộc lòng luôn, thật thần kỳ!

"Hôm nay bắt đầu dạy ngươi viết văn." Ngao Văn khẽ mỉm cười.

Chu Nguyên bị nụ cười nọ làm hoa mắt, không còn cảm thấy người trước mắt đáng sợ nữa.

Tháng hai hàng năm, huyện Hà Thành đều cử hành thi uyện, học sinh thông qua thi huyện có thể tham gia thi phủ tháng tư, nếu thông qua thi phủ có thể tham gia thi viện, nếu thi viện đậu sẽ trở thành tú tài.

Bất kể là thi huyện hay là thi phủ, muốn đậu cũng không khó. Đồng môn của Chu Nguyên trước đây có rất nhiều người đậu, còn Chu Nguyên nhiều lần thi rớt, rớt rồi lại thi.

Năm nay, đương nhiên y cũng muốn đi thử sức.

Chu Phát Tài đã giúp con trai tìm xong người đồng hành và người đề cử, Chu Nguyên chỉ cần quan tâm đến cuộc thi, có điều trong lòng vẫn tránh không được mà thấp thỏm, nghĩ chuyện linh tinh.

Y học rất kém, bỏ ra nhiều công sức mới học xong bộ sách này, gần đây viết văn còn chỉ có thể xem là đúng quy củ, có thể đậu thật ư?

Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Chu Nguyên, Ngao Văn đang ung dung thong thả ăn lạp xưởng Chu Phát Tài làm mùa đông vừa qua đột nhiên nói: "Ngươi yên tâm, nhất định sẽ đậu."

"Thật à?" Chu Nguyên kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên là thật... Tiểu tử, chúng ta đánh cược không? Ta cá là ngươi chắc chắn đậu tú tài, chờ ngươi thi đậu, hãy đồng ý với ta một chuyện." Ngao Văn hơi nheo mắt lại, nhìn về phía Chu Nguyên.

Chu Nguyên đột nhiên có cảm giác bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.

Thi huyện Chu Nguyên qua, vị trí thứ hai từ dưới đếm lên, thi phủ Chu Nguyên cũng qua, miễn cưỡng xếp thứ ba từ dưới lên, cuối cùng thi viện y vậy mà cũng qua!

Mặc dù thi viện y xếp cuối cùng, là phụ sinh không đáng giá nhất, nhưng y đậu tú tài!

Chu Nguyên dẫn theo Tiểu Tứ đứng ở cửa nha môn huyện Hà Thành, vẻ mặt không dám tin.

"Đây không phải là Tiểu Tứ à? Tới đây làm gì? Lẽ nào ngươi đổi chủ nhân rồi?" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Chu Nguyên quay đầu, phát hiện một đồng môn đang đứng sau lưng, người này trước đây hay bắt nạt y, hiện tại lại người vờ không quen biết, chỉ nhìn mỗi Tiểu Tứ.

"Ngươi mới đổi chủ ấy! Thiếu gia nhà ta thi đỗ tú tài rồi!" Tiểu Tứ đắc ý nhìn về phía người kia, thiếu gia nhà cậu học hành chậm chạp, cậu ở chung nên lâu dần cũng biết chữ, vừa nãy trên bảng không nhìn thấy tên người nọ!

"Với dáng vẻ như heo của thiếu gia nhà ngươi mà thi đỗ tú tài á? Ngươi thổi lủng cả da trâu rồi kìa!" Đồng môn của Chu Nguyên cười nhạo, vừa cười vừa xem danh sách dán trên bảng, không ngờ rằng thật sự thấy được tên Chu Nguyên ở dưới cùng.

Miệng gã há thật to, có thể nhét nguyên một quả trứng gà. Hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần: "Ngay cả tứ thư ngũ kinh Chu Nguyên còn không thuộc thì làm sao có khả năng đậu tú tài? Đừng nói y gian lận đấy nhé?"

Lời này vừa thốt lên, xung quanh lập tức yên lặng, gian lận trong khoa cử là tội lớn, còn có thể mắc tội liên đới, mọi người nghe vậy hận không thể lẩn ra xa.

"Ta không có." Chu Nguyên nghiêm túc lắc đầu, y thật sự không gian lận, chẳng qua có vài đề thi viện Ngao Văn từng ngườing rồi mà thôi...

"Ngươi là Chu Nguyên?" Vị đồng môn kia ngạc nhiên, tên mập vậy mà biến thành thiếu niên rồi! Đừng nói có người mạo danh thi hộ à nha? Nhưng mà giọng đúng là Chu Nguyên.

"Chu Nguyên này đúng là không gian lận." Một nam nhân trung niên mặc quan phục chậm rãi bước ra từ nha phủ: "Văn chương viết không có một chút ý mới, gian lận viết ra bài văn như vậy cũng thật mất thể diện, nếu không phải nhìn chữ viết không tệ lắm thì cơ hội đứng cuối cũng không có."

Chu Nguyên xấu hổ cúi đầu, đồng môn vẫn còn muốn nói gì đó, chỉ là gã còn chưa mở miệng thì đột nhiên ngã về phía trước, còn đập đầu vào đùi vị quan nọ.

"..." Đồng môn méo mặt: "Đại nhân, ta thật sự không cố ý..." Đang yên đang lành sao gã lại trượt chân cơ chứ?

Tên Chu Nguyên xếp cuối cùng, ngoại trừ làm cho đồng môn khiếp sợ, cũng chẳng gây nổi bao nhiêu bọt nước, nhìn thành tích chả ai muốn kết giao với y, chính y cũng không biết luồn cúi. Vậy nên trong lúc những tú tài khác đi lại xung quanh tìm quan hệ, y ngồi xe lừa về thôn Hà Tây, sau đó chào đón y là tiếng pháo vang trời.

Chu Phát Tài sướng phát khóc!

Ông trông mong mười mấy năm, lúc cho rằng đã không còn hi vọng, con trai ông lại có tiền đồ!

"Mẹ bọn nhỏ ơi, còn có các lão tổ tông, nhất định là mọi người phù hộ, Viên Viên nó mới tiến bộ thế này!" Sau khi kích động đốt rất nhiều bánh pháo, Chu Phát Tài nhanh chóng cầm tiền giấy đi viếng mồ mả.

Ngao Văn im lặng nhìn tất cả mọi chuyện, mãi đến khi Chu Nguyên đi tới trước mặt hắn: "Tiên sinh, đại ân đại đức học sinh không cách nào báo đáp."

Bộ dáng trẻ con người làm người lớn có chút thú vị, Ngao Văn nheo mắt: "Ngươi muốn báo ân nói một câu là được, còn nhớ cá cược giữa chúng ta không?"

"Hả?"

"Nếu ngươi thi đậu tú tài, là ta thắng, cho ta cắn một miếng đi." Ngao Văn đột nhiên nói.
Bình Luận (0)
Comment