Đoản Văn Hệ Liệt Hà Bạng Công Tử

Chương 17

Ngao Tuấn nhanh chóng tìm đến một hộ nuôi cực nhiều dê, tiếp đó quất một con một đuôi. Sau khi đánh ngất tất cả dê, lại âu sầu không biết phải cho bao nhiêu vàng, lẽ nào... vàng phải lớn bằng chừng đó dê?

Bên người xuất hiện rất nhiều miếng vàng lướn bằng đám dê đó, Ngao Tuấn nhìn đông nhìn tây, cuối cùng vẫn không nỡ. Phát hiện xung quanh không có ai, hắn lại thu số vàng đó lại, suy nghĩ hồi lâu mới để lại miếng cục to bằng nắm tay.

Số vàng này hắn phải mò rất lâu trong biển mới tìm được, còn phải tích góp để đúc giường đây, thực sự không nỡ bỏ ra quá nhiều. Thôi thì để miếng nhỏ nhỏ lại đã.

Nếu miếng này không đủ... Ngao Tuấn chợt nhớ lại đủ loại cá đếm không xuể trong vùng biển của mình, không phải con người thường thường ra biển đánh cá ư? Đám cá đó họ có ăn, hắn không nỡ cho vàng, nhưng có thể cho cá mà!

Có điều thân thể mình bây giờ còn chưa khôi phục, đi một chuyến không dễ dàng, dưỡng thương thêm mấy ngày rồi ra biển bắt mấy con cá to bằng đám dê này về là được.

Ngao Tuấn dời ánh mắt nhìn số dê kia, không kìm được nuốt nước miếng, rồi lại nhíu mày ——dê bẩn quá đi mất.

Vẫy vẫy đuôi, tìm túi Càn Khôn nhét dê vào, Ngao Tuấn nhanh chóng trở về tiệm của Kiều Văn, sau đó thả dê ra.

"Tám con dê?" Kiều Văn khiếp sợ đám dê có đực hữu cái có lớn có nhỏ dê phía trước. Đối với bách tính bình thường mà nói, đây có thể là thứ đáng tiền nhất trong nhà, bây giờ bị Ngao Tuấn tận diệt, thật sự không sao chứ?

"Đúng vậy, tám con, hai con... Không, bốn con thưởng cho ngươi, còn lại nấu cho ta, ta muốn ăn thịt dê." Ngao Tuấn sung sướng bày tỏ.

"Lai lịch bọn chúng ổn cả đúng không."

Làm sao ta biết được? Ngao Tuấn hơi không dễ chịu, cơ mà bưng một tấm mặt rắn cũng không ai thấy... Cuối cùng hắn bất chấp, dứt khoát nhe răng doạ Kiều Văn: "Đương nhiên không sao, làm sao, ngươi không tin?"

"Ta làm cho mi ngay đây." Kiều Văn vội vàng đáp lời, lấy lòng cười cười với Ngao Tuấn, lộ ra hai lúm đồng tiền —— kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, y còn chưa lấy vợ, không muốn mất mạng đâu.

Ngao Tuấn nhìn thấy nụ cười này, dùng chóp đuôi gãi gãi đầu mình, cái tên này nhìn thì bình thường thôi, sao cười có cái mà hắn lại đột nhiên muốn gặm một phát vậy nhỉ?

Kỳ cục ghê, rõ ràng hắn không ăn thịt người...

Kiều Văn chưa từng làm thịt dê, nhưng thấy nhiều rồi cũng biết một hai. Y cẩn thận giết chết dê, sau đó lột da, chia thịt... Hơn nửa canh giờ trôi qua mới xong một con.

Tối hôm nay dù không ngủ cũng không làm hết đám này, việc buôn bán ngày mai phải thế nào? Kiều Văn đang phiền muộn, chợt nghe Ngao Tuấn lên tiếng: "Ngươi chậm quá, xem ta đây!"

"Xem mi?" Kiều Văn kinh ngạc nhìn sang, lẽ nào một con rắn còn biết thịt dê hay sao?

Ngao Tuấn phát hiện Kiều Văn tựa hồ có hơi coi thường mình, nhất thời giận dữ: "Ta là rồng! Lợi hại hơn ngươi nhiều!" Hắn vừa nói vừa dùng đuôi cuốn lấy con dao bên cạnh.

Kiều Văn cảm thấy lúc này mình hẳn phải sợ hãi, cố tình y lại không sợ nổi, thấy cảnh này còn rất muốn cười, sau đó y thấy được một màn tuyệt đối không buồn cười.

Bảy con dê còn lại, trong mấy cái chớp mắt của y, đã được chia xong hết!

Con rắn tinh này nếu muốn giết người, e rằng tốc độ sẽ nhanh hơn... Có điều cũng bởi vì như vậy, y càng thêm yên tâm —— nếu rắn tinh thật sự muốn giết mình, vung dao một phát là được, đâu cần phí lời làm chi?

Kiều Văn đột nhiên phát hiện mình không hề sợ.

Dê đã làm thịt, Kiều Văn vừa dùng nồi sắt hầm hai con chuẩn bị cho ngày mai, vừa tìm hai cây gậy, treo hai con khác lên trong sân, làm dê nướng nguyên con.

Thịt dê nướng sẽ co lại, không nhiều nước như thịt luộc có thể ăn kèm bánh màn thầu hoặc nấu chung với mì. Cho nên tuy rằng trong thực đơn phương pháp nướng dê, Kiều Văn cũng chuyên môn pha một ít nước sốt thịt nướng, nhưng y chưa bao giờ làm cho khách.. Đọc truyện hay tại || TRU MTRUYEN. CO M ||

Thế nhưng bây giờ, y không thể không làm, trong nhà chỉ có một cái nồi, không thể làm gì khác ngoài hầm thịt.

Hai con dê gác ở trên lửa, chỉ cần xoay quanh đã khiến tay Kiều Văn rụng rời, còn phải quét nước tương rồi chú ý nồi canh hầm, bận đến nỗi chân không chạm đất. Kết quả mới quay người đi có chút xíu, một con dê nướng đã biến mất, bên cạnh còn có một con rắn trừng hai mắt màu hổ phách vô tội nhìn y, chóp đuôi dựng thẳng tắp. Bị y nhìn chằm chằm, chóp đuôi còn đưa ra đằng trước gãi gãi cái đầu trơn bóng, tựa hồ có hơi ảo não.

Kiều Văn bất lực, nhưng không tiện trách tội. Y hít sâu một hơi, cầm dao xẻo một miếng từ chân dê đã nướng đến bóng loáng toả sáng, nước tương đặc biệt gác lên nướng tiếp. Sau đó rắc ít bột tư song thảo ông nội trồng trong sân, nghe nói là được nhập từ tây bắc phối hợp với thịt nướng. Xong xuôi mới đưa cho con rắn kia: "Ăn chậm thôi."

Vừa nuốt hết một con dê không lâu, mặt Ngao Tuấn nóng lên, cắn xuống một miếng, hai con mắt sáng lấp lánh.

Những năm tháng trước đây quả đúng là uổng công sống! Trên đời này, tại sao lại có món ngon đến thế! Trong bất chợt, Ngao Tuấn hận không thể nhả con dê mình vừa nuốt ra để Kiều Văn nướng lại —— nó chả có mùi vị gì sất!

Tối đó, quả nhiên Kiều Văn không rảnh lo đi ngủ.

Tám con dê có năm con hoặc nướng hoặc nấu, cuối cùng chỉ còn một con và một nồi canh nội tạng hầm lúc sáng sớm để buôn bán. May mắn là, chừng đó cũng đủ rồi.

Tối hôm qua mệt bở hơi tai, Kiều Văn uống một chén trà đậm mới miễn cưỡng lên tinh thần. Để che giấu điều này, y cố gắng treo lên nụ cười xán lạn.

Khách cũ tới tiệm ăn canh ăn mì đều biết chuyện Kiều Văn đã trả hết nợ, chỉ cho rằng y vui vẻ vì chuyện này, cũng dồn dập chúc mừng. Kiều Văn gật đầu đáp lại những lời chúc đó, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi, nhưng nghĩ tới tám con dê tối qua lại chột dạ không thôi.

Trong thị trấn có người mất nhiều dê như vậy, chắc chắn sẽ để lộ tiếng gió. Đến lúc đó y cũng chẳng biết làm sao, nếu rắn tinh thật sự ăn trộm... Y giữ da dê lại lén lút trả về, sau đó từ từ trả tiền. Cũng không thể để họ gặp ấm ức, dù cuộc sống sau này có thể sẽ khổ cực hơn.

Về phần rắn tinh... Tuy rằng sức ăn của nó hơi lớn chút, nhưng để nó đi săn, hẳn là có thể nuôi sống chính nó...

Nghĩ tới đây, Kiều Văn âm thầm hỏi thăm, kết quả còn không đợi y hỏi, đã có một người quen đi từ ngoài vào: "Ông chủ Tiểu Kiều à, nói cho cậu một chuyện ngạc nhiên lắm nhé!"

"Chuyện gì vậy?" Kiều Văn tò mò hỏi.

"Cậu biết Tống gia trang Tống Tam Cẩu ở phía bắc thị trấn không? Cái tên què cậu mua dê đợt trước ấy, tối qua, tám con dê nhà gã biến mất hết luôn!"

"Gì cơ?" Tim Kiều Văn chợt nhảy lên.

"Kết quả là lúc vợ Tống Tam Cẩu đang khóc lóc, đột nhiên nhặt được một khối vàng to bằng nắm tay trong chuồng dê!"

"Gì?!" Tim Kiều Văn lại nhảy thêm cái nữa.

"Dê biến mất không thấy hình bóng, ngay cả sợi lông cũng không còn. Hiện tại mọi người đang đồn rằng tổ tiên Tống Tam Cẩu làm chuyện tốt, được thần tiên ưu ái, cho nên thần tiên trên trời hạ phàm mua dê nhà gã. Giờ gã đang mua dê con khắp nơi, định nuôi mười tám con dâng cho thần tiên!"
Bình Luận (0)
Comment