[Đoản Văn] Tín Hiệu Bão

Chương 6

03:00 a.m.

Tay trái Hứa Sơ hơi run rẩy cầm kéo đặt vào khe hở giữa cái vòng và mắt cá chân.

Sau khi Hoắc Trường Trì ngủ, anh đợi hai tiếng mới dám bò xuống giường, rón ra rón rén đi vào nhà bếp.

Kéo trong bếp rất sắc, kim loại ớn lạnh khẽ chạm vào làn da trên mắt cá chân. Vòng chân bằng nhựa rất sát da thịt, mũi kéo vừa đưa vào tay trái Hứa Sơ khống chế lực không tốt khiến mũi nhọn sượt qua da có chút dau đớn.

Hứa Sơ nắm chặt kéo vừa định làm lại thì tay trái bị ai đó nắm lấy rồi sau đó bị một sức mạnh lớn kéo lại. Hứa Sơ đau kêu một tiếng bị ép buông lỏng tay ra, anh dãy dụa muốn rút tay về nhưng sức lực đối phương rất lớn.

“Em lại gạt tôi.”

Tiếng Hoắc Trường Trì vang lên rất gần ngay bên tai, hắn bẻ ngoặt hai tay Hứa Sơ ra phía sau.

“Hoắc Trường Trì!” Hứa Sơ bị hắn đè không đứng lên được đành phải cầu hắn, “Anh bình tĩnh một chút!”

Hoắc Trường Trì vẫn không buông anh ra.

Hắn bật đèn chờ Hứa Sơ xuống giường rồi đi theo anh vào phòng bếp. Hắn thấy Hứa Sơ sờ soạng trên giá để dao sau đó lấy ra một cái kéo khom lưng muốn cắt vòng chân, cuối cùng hắn bắt lấy cả người lẫn tang vật.

Hắn kéo Hứa Sơ đi, Hứa Sơ vội nói: “Đến phòng làm việc, em nói toàn bộ cho anh.”

“Em đã không có tin tưởng, không được nói gì hết.” Hoắc Trường Trì nói vậy nhưng cuối cùng vẫn đưa Hứa Sơ đến phòng làm việc.

Hắn để Hứa Sơ ngồi vào chỗ Hoắc Cửu An hay ngồi làm việc, vốn muốn tìm cái gì đó trói anh lại nhưng nghĩ Hứa Sơ ở ngay trong mắt mình mà vẫn còn bị thương tay vẫn là thôi.

“Anh mở tủ lấy cái cúp của Hoắc Cửu An ra đây.” Hứa Sơ nói, “Em kể lại mọi chuyện từ đầu sau đó anh hãy lựa chọn, chọn xem có muốn cắt đứt cái vòng trên tay không.”

Hoắc Trường Trì nhìn Hứa Sơ trong phút chốc, cuối cùng dẫn cả Hứa Sơ theo mình ra phòng khách lấy chìa khóa.

Trở lại trong thư phòng, Hứa Sơ lại ngồi xuống không nói một lời chờ hắn.

Hoắc Trường Trì vừa để ý tình hình của Hứa Sơ vừa kéo thảm trải sàn đem chìa khóa cắm vào lỗ khóa mở giá sách của Hoắc Cửu An. Giá sách chậm rãi chuyển động, Hoắc Trường Trì buông lỏng tay đang muốn lấy cúp trong tủ thì đèn trần đột nhiên chớp tắt mấy lần, cả căn phòng vang lên tiếng còi báo động.

Hoắc Trường Trì biến sắc, hắn bước nhanh về phía Hứa Sơ bắt lấy bàn tay đang giấu sau lưng của anh. Hứa Sơ đã cắt đứt vòng tay, anh dùng lực rất lớn trên cánh tay có vài vết thương vẫn còn đang nhỏ máu.

Hứa Sơ không nhìn thấy nét mặt Hoắc Trường Trì có bao nhiêu đáng sợ, anh tỉnh táo nói với Hoắc Trường Trì: “Anh đi ra ngoài đi, kết thúc hết rồi.”

Tay trái của anh vẫn còn cầm dao gọt bút, máu đỏ vẫn còn bám trên nửa đoạn đầu thanh dao.

Hứa Sơ nhớ lại thói quen của Hoắc Cửu An, cậu luôn để một cái hộp bút dự bị bên dưới ngăn bàn, trong hộp đó luôn để một con dao gọt bút, để cắt đứt một cái vòng nhựa thì cũng coi như đủ dùng. Anh cũng biết mình không có khả năng đi vào phòng bếp lấy dao cắt vòng chân, tất cả hành động của Hứa Sơ đều nhằm mục đích làm nền để đến phòng làm việc.

“Tiểu Sơ, anh rất không nghe lời.” – Giọng nói đã lâu không gặp của Hoắc Cửu An vang lên từ loa bên cạnh máy chiếu, “Cho anh năm phút cuối cùng, hãy quý trọng nó.”

“Anh mau đi ra đi.” Hứa Sơ giục Hoắc Trường Trì, vòng chân của anh đẫ bắt đầu vang lên tiếng tít tít tính giờ. Trong lòng anh thả lỏng, còn có tam trạng trên chọc Hoắc Trường Trì, “Đừng quên em nhé Hoắc ca ca.”

Hoắc Trường Trì vẫn đứng cạnh anh không hề động đậy, hắn hỏi Hứa Sơ: “Không giải thích một chút sao?”

“Anh đoán không sai, vòng chân và vòng tay đều có hai thiết bị truyền tín hiệu, một là cái là truyền thông tin cho chương trình, một cái khác… là truyền qua lại lẫn nhau, chỉ cần em cắt đứt một trong hai cái thì cái còn lại sẽ tự khởi động.” Hứa Sơ cười cười, “Em quả thật đã không nói thật cho anh, cái này cũng là một phần trong bản thiết kế của em lúc trước. Em cảm thấy có vài người sẽ thà làm “ngọc vỡ” cho nên tiện tay làm thêm một bộ phận có thể cung cấp chương trình tự hủy —— hiện tại, em chính là khối ngọc trong cái lồng của Hoắc Cửu An.”

“Những người từ ngoài tiến vào cũng không có cách nào sao?” Hoắc Trường Trì hỏi.

Hứa Sơ lắc lắc đầu: “Ban đầu em cũng chính là từ ngoài vào, nếu chết cũng chỉ có mình em. Sau đó em nghĩ rồi thêm vào bộ phận kia, chính là đường ống ngầm dưới sàn nhà. Nếu như em đoán không sai thì thứ bên trong chính là xăng, một khi nhà này bị người phá từ ngoài vào chương trình sẽ ngay lập tức khởi động đốt cháy đường ống. Hoắc Cửu An đã sớm bố trí, ngay từ khi bắt đầu chúng ta đã không còn sự lựa chọn nào khác.”

Hoắc Trường Trì cầm mấy tờ khăn giấy đè xuống miệng vết thương trên tay Hứa Sơ, giấy ăn màu trắng nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ, hắn thử thăm dò hỏi: “Nếu hiện tại tôi cắt đứt cái vòng chân của em thì sẽ có hậu quả gì?”

Hứa Sơ nở nụ cười: “Hoặc là bị điện cao thế giật chết, hai là phát nổ.”

“Vậy thì cùng chết.” Hoắc Trường Trì bình tĩnh mà nói, hắn nắm lấy cổ chân Hứa Sơ, tay còn lại thì đoạt lấy dao trong tay anh.

Hứa Sơ không có cách nào bình tĩnh nổi nữa, anh vừa muốn rút chân lại vừa mắng Hoắc Trường Trì: “Anh bị điên à?”

Hoắc Trường Trì vẫn giữ lấy anh không tha: “Em không cho tôi cắt cũng không sao, tôi đụng vào em chúng ta vẫn có thể cùng chết.”

“Em vốn là không muốn sống nữa.” Hứa Sơ dùng cả tay lẫn chân muốn trốn tránh nhưng anh vốn chỉ là một bệnh nhân lại không nhìn thấy gì, chỉ có thể bị Hoắc Trường Trì mạnh mẽ giữ chặt trong tay. Hứa Sơ nói rất nhanh, cũng nói đi nói lại với Hoắc Trường Trì chứng minh mình thật sự muốn chết, cho nên thả hắn ra cũng giống nhau mà thôi “Thật, ngay hôm anh tới đón em, em vốn định kéo đứt vòng tay. Không nghĩ lại lùi qua mấy ngày, hiện tại cũng giống vậy thôi. Em sống thêm được mấy ngày như vậy —— ”

Vòng chân đột nhiên phát ra tiếng kêu sắc nhọn, chỉ còn lại một phút cuối cùng.

Hứa Sơ không nghĩ tới Hoắc Trường Trì sẽ điên như vậy, anh nghe thấy tiếng còi vang lên sợ Hoắc Trường Trì thật sự muốn chết cùng mình liền gấp đến đòi mạng liều mạng cầu khẩn Hoắc Trường Trì mau buông anh ra. Trong đôi mắt mất đi tiêu cự ánh lên một tầng nước, anh khước từ Hoắc Trường Trì tới gần: “Hoắc Trường Trì! Anh điên rồi sao? Trong bệnh viện có nhiều người chết như vậy, anh muốn chết chung với họ sao!”

Lúc này Hoắc Trường Trì vẫn động viên tâm lý Hứa Sơ: “Tôi đáp ứng Hoắc Cửu An đưa em ra ngoài, nếu không được vậy chúng ta cùng chết.”

Đầu Hứa Sơ sắp nổ tung, tiếng máy móc đếm thời gian mỗi lúc một vang đến chói tai. Anh tuyệt vọng giãy dụa muốn chạy trốn khỏi Hoắc Trường Trì, nước mắt cuối cùng cũng rời xuống từ trong đôi mắt chảy dài trên gương mặt vẽ ra một vệt dài khi rơi xuống tay Hoắc Trường Trì vẫn còn ấm áp.

Hoắc Trường Trì hôn lên mắt Hứa Sơ một cái rồi nói với anh: “Đừng hoảng.”

Hoắc Trường Trì cưỡng chế ấn đầu Hứa Sơ để anh dựa lên bờ vai cứng rắn của mình cùng nhau chờ đợi giây phút cuối cùng của sinh mệnh đến.

Sau một tiếng rít dài, còi báo động ngừng.

Chẳng có gì xảy ra cả.

Ngoại trừ cái vòng chân của Hứa Sơ đột nhiên tách ra rồi rơi xuống thảm trải sàn mềm mại. Hứa Sơ vẫn chưa lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn, run rẩy hô hấp.

“Bị dọa rồi đi.” Giọng nói Hoắc Cửu An lại truyền tới mang theo ý cười, “Đến phòng làm việc một chút được không, Tiểu Sơ?”

Yên lặng mấy phút, máy chiếu gắn bên trên bắt đầu hoạt động, trên phông chiếu xuất hiện hình ảnh của Hoắc Cửu An. Cậu điều chỉnh vị trí của máy quay rồi ngồi lên ghế gỗ phía sau bàn làm việc.

“Lại dọa đến anh rồi, xin lỗi.” hắn nói, “Tuy rằng anh không nhìn thấy nhưng em vẫn quay một đoạn video cho anh, hiện tại anh hắn đã kéo đứt cái vòng tay rồi đi haylaf vòng chân? Em đoán, không biết đoán có đúng hay không.”

Hắn cười híp mắt chỉ chỉ vào cổ tay của mình, Hoắc Trường Trì nhìn thấy trên tay Hoắc Cửu An cũng đeo một cái vòng giống hệt Hứa Sơ.

“Thực ra em cũng đeo một cái vòng tay.” hắn nói, “Đáng tiếc anh không nhìn thấy, tay của chúng ta đeo vòng tình nhân. Khi anh cắt vòn tay hoặc hoặc vòng chân, sẽ có tín hiệu truyền tới vòng tay của em, hệ thống cũng sẽ truyền đến đây một luồng điện cao thế cho nên lúc này em đã không còn trên thế giới này nữa.

“Đây chính là quà em tặng cho anh. Em đã ký đơn xin hiến giác mạc, sẽ có người tới đón anh và khi đó giác mạc của em cũng tặng cho anh. Anh khi ấy có thể nhìn thấy em, em cxung có thể cuốn lấy anh mãi mãi.”

Hứa Sơ sắc mặt trắng bệch nắm thật chặt ống tay áo của Hoắc Trường Trì.

“Em để lại cho anh rất nhiều thứ hay ho, trong máy tính còn lưu lại ghi chép của anh hồi đại học. Đúng vậy, chính là cái mà anh bán lấy tiền đó. Ghi chép của anh rất hay, nếu để mất thì rất đáng tiếc.” Hoắc Trường Trì điều khiển chuột, “Em thích nhất một đoạn chương trình ngắn anh viết trong CS đại cương trang bảy mươi tám, vòng lặp cứ qua một lúc nhất định trên màn hình sẽ hiện ra dòng chữ “anh yêu em”, chơi rất vui.”

Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi vỗ vỗ đầu, buồn rầu nói: “Đúng rồi, thực ra đối tượng tình một đêm hôm ấy của anh chính là anh trai em. Nói anh ấy đã chết cxung là em lừa anh bởi vì em rất ghenm tị với anh ấy. Anh ấy cái gì cũng có.”

Hoắc Trường Trì nhìn Hứa Sơ, Hứa Sơ vẫn lắng nghe, tay cầm lấy vạt áo của mình quấn thành một cuộn.

“Em cũng không biết phải nói thêm gì nữa. Cứ như vậy đi, bye bye, Tiểu Sơ, đàn anh, em yêu anh.” Hoắc Cửu An nói, “Em quá ích kỷ, xin lỗi.”

Day 5.

04:12 a.m.

Cửa mở.

Day 775.

10:30 a.m.

Hoắc Cửu An dùng gần hết số tiền mẹ để lại cho mình mua lại căn nhà ngay tầng trên nhà hắn. Bởi vì Hứa Sơ muốn đến Hồng Kông làm việc, hắn muốn để Hứa Sơ vào ở làm hàng xóm của mình.

Day 765.

3:00 p.m.

Hứa Sơ không đồng ý.

Day 329.

4:50 p.m.

Hứa Sơ bị mù.

Day 302.

2:50 p.m.

Hoắc Cửu An đợi Hứa Sơ ở dưới lầu, chuẩn bị đưa anh đi khám bệnh.

Dọc theo đường đi Hứa Sơ không nói lời nào ngồi tựa lưng vào ghế ngồi mở mắt suy nghĩ mọi chuyện, tay Hoắc Cửu An lắc lắc lúc ẩn lúc hiện trước mặt Hứa Sơ anh cũng không phát hiện.

Day 301.

9:50 a.m.

Hoắc Cửu An nhận được cúp của một giải thưởng thiết kế lớn, so với cái lần trước lại càng to hơn, đẹp hơn.

Trong buổi lễ trao giải hắn đột nhiên nghĩ, có thể thiết kế cho Hứa Sơ một căn nhà không có góc nhọn, nếu như vậy Hứa Sơ có lẽ sẽ đồng ý làm hàng xóm của hắn.

Day 214.

10:00 a.m.

Phòng ở trang trí rất đơn giản cũng rất mềm. Hoắc Cửu An xây tường bao quanh bốn phía, hắn cũng không biết vì sao mình muốn làm như vậy.

Mà nếu như vậy một người mù vào ở cũng không bao giờ bỏ trốn được.

Day 196.

6:50 p.m.

Hoắc Cửu An suy nghĩ rất nhiều chuyện có thể xảy ra nhưng Hứa Sơ ngay cả làm bạn bè với hắn cũng không muốn.

Trên đường về nhà có đi qua cửa hàng tiện lợi mua bữa sáng cho ngày thứ hai hắn nhìn thấy một con côn trùng bay về nơi có ánh đèn, Hoắc Cửu An nghĩ ra một ý tưởng rất thú vị trong đầu. Đầu óc của hắn hưng phấn chuyển động, hắn đã không thể chờ đợi được mà muốn nhìn thấy biểu hiện khi biết chuyện của Hứa Sơ.

Day 187.

11:50 a.m.

Lấy cớ lần cuối cùng đưa Hứa Sơ đi khám bệnh, Hoắc Cửu An cuối cùng cũng nhốt được Hứa Sơ vào trong nhà.

Gian phòng thiết kế chỉ là một mô hình phỏng theo, mạch điện bên dưới cũng để trang trí.

Hoắc Cửu An đeo cho Hứa Sơ vòng tay và vòng chân có chức năng giật điện, hắn nói với Hứa Sơ vòng tay và vòng chân đều có chương trình tự hủy để tránh phát sinh hậu quả đáng tiếc tốt nhất là không nên làm đứt chúng.

Thật ra cái gì cũng không có, chỉ là dùng máy quay điều khiển từ xa cùng với chương trình cài đặt từ trước đó lừa gạt một người mù.

11:00 p.m.

Hoắc Cửu An lần đầu tiên ngủ cùng với Hứa Sơ. Hứa Sơ nhìn qua có vẻ không vui lắm, anh nằm ở mép giường cuộn người lại.

Hoắc Cửu An nói: “Em sẽ không làm gì anh hết.”

Hứa Sơ châm chọc hắn: “Nói cứ như cậu sẽ thật sự làm gì được tôi vậy.”

Hoắc Cửu An ngậm miệng.

Day 156.

8:20 a.m.

Khi đang ăn sáng Hứa Sơ đột nhiên hỏi Hoắc Cửu An cuộc sống dằn vặt lẫn nhau này đến bao giờ mới kết thúc.

Hoắc Cửu An nói: “Đến một ngày khi anh tha thứ cho em.”

“Chẳng lẽ không phải vì cậu nhốt tôi vào đây, tôi mới không có cách nào tha thứ cho cậu?” Hứa Sơ không rõ hỏi.

Hoắc Cửu An giải thích cho chính mình: “Không phải, nếu không nhốt anh lại anh sẽ rời khỏi em.”

Hứa Sơ lười cùng hắn cãi nhau.

Day 51.

02:50 a.m.

Hứa Sơ càng ngày càng trầm mặc có khi cả một ngày cũng không nói một câu.

Hoắc Cửu An nghĩ: Mình phải nhanh chóng hoàn thành mọi việc.

Day 45.

11:50 p.m.

Cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ thiết kế.

Hoắc Cửu An thừa dịp Hứa Sơ ngủ quay một đoạn video, cũng đeo vòng tay giống y hệt của Hứa Sơ bắt đầu chờ đợi Hứa Sơ phát hiện chuyện bất ngờ mình chuẩn bị cho anh.

Day 15.

2:50 p.m.

Cô nhân viên hậu cần của công ty gọi điện cho Hoắc Cửu An nói: “Quản lý Hoắc, công ty tài trợ một hoạt động chạy ma ra tông nhưng bộ phận các anh chưa có ai tham gia, tôi có thể báo tên anh được không?”

Hoắc Cửu An hỏi thời gian, ngày hôm ấy hắn không có việc liền nói đồng ý.

Day 0.

09:30 a.m.

Chạy hai ki lô mét, cô gái làm tình nguyện viên nhìn thấy Hoắc Cửu An liền cổ vũ cho hắn.

09:47 a.m.

Tim Hoắc Cửu An co giật, ngã trên đường nhựa. Hắn dùng hết sức lực toàn thân mới có thể cố gắng ngẩng đầu lên, từ trong đau đớn hắn nhìn thấy nhân viên y tế đang chạy như điên về phía mình.

10:27 a.m.

Bệnh viện chỉ có thể liên lạc với Hoắc Trường Trì.

Một mình Hứa Sơ ở nhà, hắn không tìm được ai có thể đưa anh đi chẳng lẽ hắn phải nhờ vả Hoắc Trường Trì?

3:30p.m.

Hoắc Trường Trì đến, âu phục giày da, phong trần mệt mỏi giống như vừa thoát khỏi một việc quan trọng để chạy tới. Hắn cách cửa kính của phòng ICU nhìn Hoắc Cửu An.

Hoắc Cửu An bảo Hoắc Trường Trì đi tìm Hứa Sơ, Hoắc Trường Trì cũng đồng ý.

Hắn vốn muốn nói cho Hoắc Trường Trì vào nhà rồi thì kéo cái vòng chân của Hứa Sơ trực tiếp đưa Hứa Sơ ra nhưng đến thời khắc cuối cùng lại cđổi ý chỉ bảo Hoắc Trường Trì đến công ty hắn láy bản vẽ, còn lại cái gì cũng không nói.

Hắn nghĩ, nếu như mình làm tất cả chỉ đổi lại một kết cục thảm thương buồn cười đến cỡ này, vậy thì đừng nói gì cả cái gì cũng không quản để xem Hoắc Trường Trì và Hứa Sơ có thể ra khỏi nơi đó hay không —— Dù sao, Hoắc Cửu An trước giờ vẫn luôn là một người ích kỷ.

Day 5.

04:30 a.m.

Hoắc Trường Trì đỡ Hứa Sơ tiến vào thang máy, sắc mặt Hứa Sơ vẫn trắng bệch đắm chìm trong video của Hoắc Cửu An chưa phục hồi tinh thần. Tâm trạng của Hoắc Trường Trì cũng hết sức phức tạp.

Còn chưa xuống đến tầng một đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

Hứa Sơ chú ý tới tiếng động ngày càng đến gần, anh ngẩng đầu lên hỏi Hoắc Trường Trì: “Nhân vật lớn, không phải là đến tìm anh đó chứ?”

Hoắc Trường Trì nói không biết.

Cửa thang máy mở ra, hắn đỡ Hứa Sơ đi ra ngoài, tầng dưới cùng không có điều hòa, cửa sổ nhỏ của chốt an ninh đóng chặt, cả tầng dưới cùng chỉ có một ngọn đèn tối tăm chiếu sáng.

Không khí se lạnh xông đến, Hứa Sơ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát trong gió.

“Trời đã tạnh mưa rồi?” Hứa Sơ nghe thấy vị ẩm ướt của bão trong không khí, hơi ẩm hòa với nhiệt độ của tháng tám. Không có máy điều hoà nhưng trong không gian tràn ngập hương vị tinh khiết của khí trời.

Anh không nhìn thấy gì nhưng trái tim đã vọt lên đến cổ họng, đập ầm ầm, bất cứ chỗ nào cũng có thể cảm nhận được sự di chuyển của khí trời.

Hoắc Trường Trì dẫn anh đi tới cửa, đẩy cửa ra, gió dính nhớp thỏi lên người Hứa Sơ mang theo một làn mưa bụi.

“Mau dừng lại.” Hoắc Trường Trì nhìn về phương xa, bầu trời phía đông xám xịt sau cơn mưa đang dần hiện lên những tia sáng vàng lấp lóa, có mặt trời đang đội mây đi lên.

Tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần, cuối cùng từ trên đường lớn mấy chiếc xe dừng ở cửa tòa nhà Hải Xương. Cảnh sát và mấy cấp dưới của Hoắc Trường Trì tất cả đều chạy xuống ngoài ý muốn nhìn thấy người mất tích đang đứng ở dưới lầu dùng vẻ mặt không thay đổi nhìn họ, trong tay còn dắt theo một người đàn ông trẻ tuổi.

Trợ lý đặc biệt của hắn tiến lên trước nhất, một người đàn ông cao hơn mét tám xuýt thì bật khóc: “Hoắc tiên sinh…”

Hoắc Trường Trì khẽ gật đầu với trợ lý.

Trợ lý hít sâu một hơi, giống như mọi lần bắt đầu báo cáo tình huống sau đó lấy ra một đống giấy tờ từ trong túi đưa cho Hoắc Trường Trì: “Thời tiết quá nóng, Hoắc lão tiên sinh làm chủ đã cho hỏa táng thi thể của tiểu Hoắc tiên sinh, tro cốt tạm thời đặt ở chỗ ở của Hoắc lão tiên sinh. Đây là tài liệu về công trình thứ ba trong năm nay…”

“Trợ lý Lâm…” Hoắc Trường Trì đưa tay nhận giấy tờ rồi đánh gãy lời trợ lý, “Giác mạc của Hoắc Cửu An đâu?”

Trợ lý đột nhiên ngẩn người nói: “À, cái đó, tuy rằn ngài ấy chủ động hiến tặng nhưng bởi vì không liên lạc được với Hứa tiên sinh là người nhận mà thời gian bảo quản giác mạc quá ngắn, cũng là Hoắc lão tiên sinh làm chủ nói không nên lãng phí đã chuyển đi cho người sau đang đợi cấy ghép.”

Hoắc Trường Trì cảm thấy bàn tay đang siết chặt của Hứa Sơ thả lỏng một chút, cũng một lần nữa nắm chặt tay anh.

“Nhưng…” Trợ lý còn nói, “Tôi thông qua một con đường biết một tin, ngài ấy chỉ định Hứa tiên sinh vốn là người xếp hàng đợi hiến tặng nên rất nhanh vẫn sẽ chuyển đến anh ấy.”

Hoắc Trường Trì gật gật đầu, lôi kéo Hứa Sơ định lên xe.

“Hoắc tiên sinh… Tài liệu…” Trợ lý khiếp sợ nhìn Hoắc Trường Trì đẩy ra tài liệu trong tay mình. Hắn vốn là cho là tìm được Hoắc Trường Trì, chuyện thứ nhất chính là đưa giấy tờ khẩn cấp cho Boss xử lý lại không nghĩ tới hôm nay Boss đổi tính dẫn thanh niên kia đi trước.

Ra tới bên ngoài trên mặt Hứa Sơ có một giọt nước rơi trúng.

Anh đứng lại, đưa tay hứng những giọt nước mưa, Hứa Sơ nghiêng đầu nói với Hoắc Trường Trì: “Trời đang mưa.”

Hoắc Trường Trì giúp anh mở cửa muốn để anh ngồi vào, Hứa Sơ không quá tình nguyện, nói: “Bên ngoài thật tốt.”

Hoắc Trường Trì nghe Hứa Sơ nói như vậy liền đứng bên cạnh anh. Hắn đứng trong phút chốc mãi đến khi gió lớn đùng đùng đùng đùng đánh vào trên mui xe, Hứa Sơ duỗi tay sờ soạng tìm Hoắc Trường Trì, Hoắc Trường Trì nắm lấy tay anh dẫn anh tiến vào trong xe.

“Khong phải mọi người nói hôm nay sẽ tạnh mưa sa?” Hứa Sơ ngồi trên ghế, trong xe ô tô nhiệt độ vừa phải, hôm qua anh ngủ nhiều còn cho là mình tinh thần sung mãn có thể chạy ma ra tông cũng được.

Theo lý bây giờ hẳn là phải đến đồn cảnh sát nhưng Hoắc Trường Trì lại để trợ lý đi đại diện còn mình thì gọi tài xế đưa đi bệnh viện bởi vì người Hứa Sơ rất nóng.

“Sắp tạnh.” Hoắc Trường Trì nói, “Mặt trời mọc.”

Sáng sớm năm giờ, khi mặt trời nhô lên khiến mây bị ánh nắng chiếu vào sáng rọi, thế giới bỗng chốc trắng xóa.

“Em không nhìn thấy.” Hứa Sơ không tin, “Em chỉ nghe được tiếng mưa rơi.”

“Không được cãi lại tôi.” Hoắc Trường Trì ôm lấy Hứa Sơ để cho anh dựa vào người mình, “Ngủ một giấc.”

“Biết Hoắc Cửu An để giác mạc cho người khác em dĩ nhiên là thở phào nhẹ nhõm.” Hứa Sơ dùng tóc tai cọ cọ Hoắc Trường Trì, nói với hắn “Em không muốn nhận đồ của cậu ấy, mọi thứ đều không muốn.”

Hoắc Trường Trì trầm tư chốc lát mới nói: “Tôi là anh trai của Hoắc Cửu An.”

Hứa Sơ nghe xong cười đến thở dốc, tay chống người Hoắc Trường Trì nhổm dậy ngồi thẳng lên mới nói: “Đúng, anh là Hoắc ca ca vậy làm sao bây giờ?”

Hoắc Trường Trì không thèm nói với snh nữa.

Hứa Sơ chờ đợi lại hỏi: “Sao anh biết còng tay sẽ không giật?”

“Tôi không biết.” Hoắc Trường Trì nói thật, “Bây giờ nghĩ lại một chút, là do quá kích động.”

Hứa Sơ ở ngay trước mặt hắn cắt đứt vòng tay nói muốn chết. Khi Hoắc Trường Trì nắm lấy Hứa Sơ cái gì cũng không nghĩ, hắn rõ ràng biết lý trí của mình đã bị Hứa Sơ hút hết, nhưng cũng cảm thấy nếu cứ như vậy rồi có thể đi tiếp cùng anh cũng không phải là không thể.

Là quá kích động, may mà không đến mức phải hối hận.

Đến bệnh viện, Hoắc Trường Trì giúp Hứa Sơ xuống xe đi ra ngoài.

Mặt trời bắt đầu lên cao chiếu lên người Hứa Sơ, Hứa Sơ cảm giác được sự ấm áp nên rất vui vẻ, vừa định nói mình rất khỏe liền bị đẩy mạnh đến khoa ngoại khám tay.

Day 12.

09:00 a.m.

Vận may của Hứa Sơ rất tốt, rất nhanh anh sẽ có thể làm phẫu thuật cấy ghép giác mạc. Hoắc Trường Trì đẩy hết công việc đi để ở bên Hứa Sơ.

Phẫu thuật vẫn làm ở bệnh viện Nhân An, cửa phòng giải phẫu vừa đóng Hoắc Trường Trì rất lo lắng đứng chờ ở trong hành lang không khác gì những người nhà bệnh nhân khác, đều là bộ dáng lo lắng cho người thân yêu.

Phẫu thuật so với trong tưởng tượng thì nhanh rất nhiều, hắn đi ra ngoài hút hai điếu thuốc rồi trở lại chờ giây lát Hứa Sơ liền đi ra.

Phẫu thuật rất thành công nhưng đôi mắt Hứa Sơ bị băng gạc dày che lại. Tóc anh quá dài, đầu tiên là đội mũ giải phẫu sau đó hộ lý tìm cái dây buộc tóc mái lên để lộ ra vầng trán trơn bóng. Hứa Sơ sờ sờ đầu, oán giận mình nhất định nhìn ngốc muốn chết.

Hoắc Trường Trì đồng ý chờ anh xuất viện, tháo băng liền dẫn anh đi cắt tóc.

Day 41.

10:30 p.m.

Băng gạc của Hứa Sơ đã có thể lấy xuống nhưng anh vẫn bị che mắt.

Buổi tối ngày Hứa Sơ có thể tháo băng Hoắc Trường Trì nói muốn đưa anh đến một nơi.

Hứa Sơ được hắn dắt lên xe, ngồi rất lâu, sau đó ngửi được mùi vị tanh nồng của nước biển.

“Làm gì, anh muốn cùng em nhảy xuống biển hả?” Hứa Sơ đùa giỡn.

Hoắc Trường Trì mặc kệ anh đoán mò, mạnh mẽ kéo tay anh đi về phía trước.

Cảm gisc khi đi trên cát đá khác xa sự chân thật khi bước trên sàn xi măng, Hứa Sơ đi có chút do dự Hoắc Trường Trì đơn giản liền bế anh lên.

“Hoắc Trường Trì!” Hứa Sơ gọi hắn, đã rất lâu anh không bị hắn đơn giản mà thô bạo ôm lên như vậy. Anh không thể nhìn thấy, cũng không dám dùng sức giãy dụa, còn phải vòng hai tay ôm lấy hắn.

Hoắc Trường Trì đi trong phút chốc, lên cầu thang, rồi lại đi xuống, vững vàng ôm Hứa Sơ.

Hứa Sơ đã quen cũng không tức giận, vỗ vỗ vai hắn: “Khổ cho anh rồi Hoắc ca ca.”

Một lát sau, Hoắc Trường Trì mới thả anh xuống một nơi mềm mại, Hứa Sơ lén lút lấy tay sờ sờ, hình như là ghế sô pha bằng da.

Sau khi Hoắc Trường Trì để anh xuống liền hạ lệnh cưỡng chế không cho lộn xộn, sau đó đi ra ngoài nhỏ giọng dặn dò người khsc vài câu, Hứa Sơ chỉ nghe cái gì “có thể” cùng vài từ ngữ mơ hồ.

Sau đó Hoắc Trường Trì ngồi xuống cạnh Hứa Sơ. Hắn mở TV, dự báo thời tiết đang điểm lại hậu quả sau cơn bão tháng trước và dự báo thời tiết sắp tới.

“Hoắc ca ca, sao hôm nay anh cứ thần thần bí bí.” Hứa Sơ tò mò muốn chết liền tới gần hỏi hắn.

Hứa Sơ đã cắt tóc, tóc mái ngắn ngủi mềm mại phủ lên lông mày, trên mắt vẫn phủ băng vải, chóp mũi theo động tác ngẩng đầu mà để lộ, đôi môi nhếch lên không còn nét nghiêm nghị lạnh lùng ban đầu.

Khi Hứa Sơ muốn lấy lòng một người, anh có thể thu lại hết những gai nhọn của mình để biến thành một đứa nhỏ đáng yêu đầy tò mò.

“Em sẽ biết ngay thôi.” Hoắc Trường Trì có ý định “treo” khẩu vị của ai đó, hắn rót cho mình nửa ly champagne nhưng lại rót cho Hứa Sơ hơn nửa cốc nước khoáng rồi đưa choa Hứa Sơ bảo anh cầm. Cả hai cùng chạm cốc, “Trước tiên chúc mừng một chút.”

Hứa Sơ bĩu môi uống một hớp nước, buông xuống cốc.

Đột nhiên, anh cảm giác sàn nhà dưới chân chấn động, Hứa Sơ cảnh giác nắm lấy cánh tay Hoắc Trường Trì hỏi hắn: “Động đất?”

Giọng nói Hoắc Trường Trì mang theo ý cười, hắn vỗ vỗ bàn tay đang căng thẳng của người kia động viên nói: “Không phải.”

Cái tin tức gì cũng hỏi không ra.

Hứa Sơ hứng thú dựa vào ghế sa lông xem TV chiếu phim tám giờ, Hoắc Trường Trì cũng cùng anh xem tiếp.

Hoắc Trường Trì rất kiên nhẫn với Hứa Sơ, hắn rất quý trọng khoảng thời gian quý giá có thể nhìn Hứa Sơ như lúc này, có nhìn cũng sẽ không bị phát hiện.

Sau này không còn cơ hội lừa người kia đèn đã tắt nữa.

Xem xong một tập phim “Sư cô đại chiến bà nội” (chém đấy), sàn nhà dưới chân lại chấn động.

Hoắc Trường Trì đứng lên: “Đến rồi.”

Hắn đưa tay kéo Hứa Sơ dẫn anh đi về phía trước.

“Phía trước có cầu thang.” Hoắc Trường Trì để tay Hứa Sơ đặt trên tay vịn, dẫn anh chậm rãi đi lên bậc cầu thang.

Mùi gió biển phảng phất trên mặt Hứa Sơ, trong lòng anh có một ý ghĩ, chỉ còn chờ Hoắc Trường Trì vì anh mà nói ra.

Cuối cùng dừng lại trên boong thuyền, tay Hoắc Trường Trì đặt lên băng vải trên mẳt Hứa Sơ, dừng một chút mới giúp anh tháo xuống.

“Hứa Sơ, mở mắt ra.” Hắn nói.

Hứa Sơ chậm rãi mở mắt ra, cảnh vật trước mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng.

Giống như khi vẫn còn chưa mù, khi thức giấc anh luôn nhìn thấy một màu đen sau đó là phản xạ của ánh trăng vào ánh sao trên mặt biển. Màu lam đậm bao phủ trong đêm, có mấy vạn ngôi sao giống như những viên kim cương láp lánh lúc sáng lúc tối, xa xa là vầng trang lưỡi liềm treo giữa trời phát ra ánh sáng dìu dịu.

Anh liền quay đầu nhìn về phía bên trái, một vị nam sĩ cao lớn anh tuấn cũng đang nhìn anh.

“Đến đây, cùng tôi nói…” Hoắc Trường Trì nói với Hứa Sơ, là giọng nói mà Hứa Sơ quen biết, “Hello World.”

Hứa Sơ bị hắn chọc cười.

“Hứa Sơ, tôi không biết khi người mù lại một lần nữa nhìn thấy thế giới sẽ cảm thấy như thế nào…” Hoắc Trường Trì chậm rãi nói, “Nhưng tôi hi vọng em có thể tận mắt một lần nữa nhìn thấy thế giới này đẹp bao nhiêu.”

Viền mắt Hứa Sơ có chút ướt át, anh gật gật đầu với Hoắc Trường Trì. Anh biết Hoắc Trường Trì vẫn luôn để ý đến câu nói cuối cùng của mình trong phòng 1603, khi đó anh nói mình không muốn sống nữa.

“Em biết.” Hứa Sơ nói, cố nén không rơi lệ, đã sắp ba mươi còn khóc nhè cũng quá ngốc rồi.

“Em không biết…” Hoắc Trường Trì uy nghiêm nói, “Còn có tôi, tôi cũng rất tốt.”

Hứa Sơ nháy mắt mấy cái dùng đôi mắt hổ phách nhìn Hoắc Trường Trì, không nói lời nào giống như có thể đi sâu vào trong tâm trí của Hoắc Trường Trì.

“Tôi không biết nói mấy lời này.” Hoắc Trường Trì có vẻ hơi eo hẹp, hắn dừng lại một phút chốc rồi quỳ một chân xuống đất, từ trong túi âu phục lấy ra một cái hộp nhung vừa phải mở ra trước mắt Hứa Sơ. Trong hộp là một cái nhẫn đơn giản, “Hứa Sơ, em có đồng ý ở cùng với tôi không?”

Hứa Sơ cuối cùng vẫn khóc.

Anh gần ba mươi tuổi nhưng vẫn không hạnh phúc, cùng cha mẹ cách ly, bạn thân phản bội, bị giam trong một căn phòng chật hẹp kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay nhưng có một người vô cùng tốt xuất hiện cứu anh ra. Mà trong ngày anh tìm lại ánh sáng, người này lại tung ra cho anh một cành ô liu, một đầu gối quỳ xuống dùng ánh mắt đầy trân trọng hỏi anh có đồng ý ở cùng với hắn không.

“Được.” Hứa Sơ lung tung lau nước mắt, vươn tay cầm lấy nhẫn hỏi Hoắc Trường Trì: “Em phải đeo vào ngón nào?”

Hoắc Trường Trì đứng lên, có chút khẩn trương nói: “Tôi đặt theo kích thước ngón đeo nhẫn của em.”

“Đó là chỗ đeo nhẫn kết hôn đúng không?” Hứa Sơ khôi phục lại như cũ liền ranh mãnh trêu chọc hắn, “Hoắc ca ca, anh muốn kết hôn với em?”

Hoắc Trường Trì không phản đối, hắn ôm chầm vai Hứa Sơ, nhẹ nhàng hôn lên trán của anh.

Bọn họ đã làm qua chuyện “qus phận” nhưng Hứa Sơ vẫn cảm thấy nụ hôn này so với cầm tay mối tình đầu còn làm người khác mặt đỏ tim đập hơn.

“Ngươi đồng ý không?” Hoắc Trường Trì hỏi.

Hứa Sơ liếc hắn một cái: “Anh nghĩ hay lắm.”

Hoắc Trường Trì trầm thấp mà nở nụ cười, Hứa Sơ tựa đầu vào vai hắn chùi sách nước mắt trên mặt, rồi ngẩng đầu nhìn sao trên trời.

Sau bão bầu trời rất trong, màn đêm mênh mông bao lấy họ không tìm được một áng mây.

Gió biển thổi lên người Hứa Sơ, cũng thổi lên du thuyền màu trắng đang phiêu đãng trên biển.

Hứa Sơ đã từng lạnh lùng từ chối Hoắc Cửu An, cũng từng cho rằng một khi thương tổn hình thành liền vĩnh viễn không thể tiêu tan.

Có thể đến bây giờ anh mới hiểu vết thương có thể bị thứ khác che lên, cho dù còn vãn còn ở nơi đó nhưng cũng có thể trở nên khó phát hiện, không còn khiến người ta lại thấy đau đớn nữa.

Hoắc Trường Trì là cơn bão của anh, đến vừa gấp vừa nhanh thôi bay mọi tổn thương cắm rễ dẫn dắt anh nhìn thấy một thế giới tốt đẹp hơn.

Hứa Sơ nhìn cảnh đêm trước mắt, anh hé môi nhẹ nhàng học theo Hoắc Trường Trì nói: Hello World.

Hết Day 5.

Hoàn chính văn
Bình Luận (0)
Comment