Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 345

Editor: Thu Lệ

Hôm nay là sinh nhật của Hàn Thành Trì, mười giờ sáng, Cố Ân Ân hẹn Vương Giai Di đến thẩm mỹ viện SPA toàn thân cùng với mình, sau đó dán mặt nạ, khiến làn da thủy nộn bóng loáng, lại làm một kiểu tóc thật đẹp, trang điểm một khuôn mặt tinh sảo, thuận đường quẹo vào chỗ của Triệu Lỵ chọn một bộ váy đơn giản và xinh đẹp, duyên dáng tới nhà họ Hàn.

Cố Ân Ân tới nhà họ Hàn, mới biết Hàn Thành Trì thấy thời tiết không tốt nên đã đến nhà họ Cố đón cô.

Vương Giai Di nghe nói như thế, mặt lập tức ước ao ghen tị khen Hàn Thành Trì thật là một người bạn trai hoàn mỹ! Đối với cô quả thật quá tốt! Nếu như tương lai cô ta cũng có một người bạn trai đối xử với cô ta tốt bằng một nửa của Hàn Thành Trì, cô ta cũng vừa lòng rồi!

Lúc này tâm trạng của Cố Ân Ân mới hơi bình tĩnh lại, cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã giăng đầy mây đen, khóe môi hơi nhếch lên, nghĩ, thật ra thì trong lòng Thành Trì vẫn có cô.

Vương Giai Di đang ngồi bên cạnh chơi đùa với bức tranh mới ra lò của bà Hàn, không ngừng nháy mắt, thỉnh thoảng lại chu miệng đáng yêu, sau khi chụp xong, cô ta dùng phần mềm chỉnh sửa khiến làn da thêm nhu hòa, sau đó kêu Cố Ân Ân giúp cô ta chọn ra tấm hình đẹp để đăng lên weibo.

Bởi vì Cố Ân Ân mới vừa có nhận thức “Trong lòng Thành Trì vẫn còn có cô”, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, buồn bực phiền não trong lồng ngực tiêu tán theo, nên đặc biệt nhàn hạ thoải mái nhận lấy điện thoại của Vương Giai Di, giúp cô ta chọn hình.

Cố Ân Ân tiện tay đảo hình, không thể không thừa nhận, Vương Giai Di rất ăn ảnh, nếu so với bản thân thì hình của cô ta đẹp hơn nhiều, mỗi ngày bất kể đi đến đâu đều rất thích chụp ảnh, tiếp theo sau khi tỉ mỉ PS(Photoshop), chọn ra những tấm hình đẹp nhất dán vào, phơi hạnh phúc, phơi xa xỉ, phơi hào hoa, rước lấy không ít người ái mộ, vừa mắng vừa có khen, ngược lại có mấy phần khí thế của người phóng khoáng trên weibo.

Cố Ân Ân cảm thấy những hình này đều na ná như nhau, nhưng vẫn nghiêm túc giúp Vương Giai Di chọn hai tấm, khi tay cô trượt hình không cẩn thận lướt qua, sau đó Cố Ân Ân liền thấy bóng dáng của Cố Lan San đang chọn lựa thứ gì đó ở trước quầy CUC-CI trong siêu thị, lực chú ý của Cố Ân Ân lập tức tập trung tinh thần nhìn vào, trong ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh xuống, đang chọn lựa cà vạt...... Chiếc cà vạt này, Cố Ân Ân rất quen thuộc, chính là chiếc cà vạt của Hàn Thành Trì đã hư mấy hôm trước, do “Yêu anh, cô Cố” tặng.

Ngón tay Cố Ân Ân cầm điện thoại di động hơi nắm thật chặt, sau đó tiếp tục lục lọi trong điện thoại, thấy được hai tấm hình, là tấm hình chụp Hàn Thành Trì và Cố Lan San rất nhiều năm trước ở sân chơi, cô nhớ lại, bởi vì lúc đó là cô và Hàn Thành Trì cùng dẫn theo Cố Lan San đi chơi, một tấm hình khác là chụp sau lưng của bức hình ấy, chữ viết này cô biết, là của Cố Lan San, chỉ một câu nhàn nhạt, lại đánh trúng vào trái tim Cố Ân Ân.

Tên của anh, tâm sự của em.

Anh là một thành trì của em.

Mà em, sẽ là một ngọn đèn dầu suy yếu trong thành trì sao?

Nhìn xem, một câu nói thật đẹp bao nhiêu...... Tình cảm sâu đậm bao nhiêu...... Dây dưa mềm mại bao nhiêu chứ......

“Chị họ, chị chọn xong chưa?” Vương Giai Di nhìn Cố Ân Ân cầm điện thoại di động vẫn không lên tiếng, không nhịn được thúc giục hỏi.

Cố Ân Ân lập tức phục hồi lại tinh thần, không biến sắc động ngón tay hai cái, nhàn nhạt cười cười Vương Giai Di, sau đó chỉ hai tấm hình.
Bình Luận (0)
Comment