Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 739

“Tình yêu chân chính, thật ra thì không phải là cháu yêu Hàn Thành Trì, cháu chỉ là yêu khi trẻ tự mình dệt nên. Nếu như cháu thật sự yêu Hàn Thành Trì, cháu sẽ bởi vì Hàn Thành Trì hôn môi cháu một lần, mà từ bỏ tình cảm đó hay sao?”

Là cha ruột của Cố Lan San, Sở Bằng thật tâm hi vọng Cố Lan San có thể tìm được hạnh phúc.

Tổng thể mà nói, thật ra thì ông rất hài lòng với Thịnh Thế.

Lần trước lúc Tô Kiều Kiều cùng Cố Lan San đồng thời vào cục công an, ông cũng đã cảm thấy, Thịnh Thế rất bao che Cố Lan San.

Anh đem Cố Lan San giao phó cho Thịnh Thế là tuyệt đối yên tâm.

Ông đương nhiên cũng biết rốt cuộc vì cái gì mà Thịnh Thế cùng Cố Lan San lại ly hôn, chỉ là những thứ kia cũng không tính là chuyện lớn.

Chỉ cần Cố Lan San thích, nhất định ông sẽ thỏa mãn mọi điều cô muốn.

Ông thiếu cô nhiều năm tình thương của cha như vậy cho nên ông cố đem hết toàn lực cũng sẽ cố cho cô cả đời hạnh phúc.

Từ lời nói của cô, ông cũng nghe ra ngoài Thịnh Thế yêu cô tận xương tủy, thì người nhăn nhó không chịu thừa nhận tình cảm chính là cô.

Chỉ là, thứ tình yêu này, bản chất là như thế, kẻ trong cuộc u mê.

Ông nghĩ, ông cần phải giúp Thịnh Thế một tay, hù dọa cô bé trì độn hay do dự này một chút.

Sở Bằng nhìn vẻ mặt Cố Lan San, lập tức trở nên nghiêm túc, đặc biệt nói nghiêm túc:

“Không có người nào nguyện ý đợi một người mãi, hiện tại Thịnh Thế hiện tại yêu cháu, nhưng mà nếu như cậu ta mãi hy sinh, mãi không có được hồi báo, nhất định cậu ta sẽ mệt. Chưa kể đến cùng, tâm người ta như tro tàn, trong lúc thương tâm cưới người khác.”

Tay Cố Lan San đang cầm ly rượu khẽ run một cái.

Thịnh Thế cưới người khác.

Sắc mặt nàng có chút trở nên tái nhợt.

Mặt Sở Bằng không có biến hóa gì quá lớn, đáy lòng cũng là âm thầm cười, quả thật còn là một cô bé, chỉ dọa như vậy một cái liền kinh hoảng luống cuống.

Ông biết rõ tại sao Cố Lan San lại biến thành bộ dạng này, nhưng vẫn là cố ý lên tiếng hỏi:

“Thế nào?”

Cố Lan San hồi hồn, lắc đầu một cái,

“Không có việc gì.”

“Ừ.” Sở Bằng bày ra một bộ rất tin tưởng lời Cố Lan San nói, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Thật ra thì cả đời người này, chưa chắc thật sự nhất định phải dựa vào tình yêu mà sống. Dù là hiện tại cậu ta không thương người khác, nhưng mà nếu cậu ta thật sự đợi không nổi nữa rồi, cưới người khác, hai người ở chung một chỗ lâu, liền dần dần có tình cảm. Có lẽ không có tình yêu, nhưng là cũng sẽ biến thành thân tình. Khi đó, thiên hạ thứ nhất trong lòng cậu ta không thể thay thế được sẽ không còn là Cố Lan San cháu, mà là vợ của cậu ta. Dĩ nhiên vợ của cậu ta còn có thể cho sinh con cho cậu ta.”

Kèm theo lời nói của Sở Bằng, trong đầu Cố Lan San vẽ ra từng hình ảnh từng bước từng bước.

Thịnh thế cưới người phụ nữ khác, người kia sinh con cho anh, cả nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận.

Cố Lan San nghĩ đi nghĩ lại, miệng đắng lưỡi khô, bưng ly rượu lên, nhưng ngón tay lại run lợi hại, không cẩn thận liền đổ lên bàn.

Cố Lan San rời nói một câu: “Thật ngại quá.”, liền rút khăn giấy, hốt hoảng lau cái bàn.

“Cháu không sao chớ?” Sở Bằng cũng không nghĩ tới mình sẽ hù dọa Cố Lan San thành bộ dáng này, có chút hối hận quan tâm nói.

Lòng Cố Lan San không yên lắc đầu, sắc mặt chợt tái nhợt, miễn cưỡng cười với Sở Bằng, nói: “Cháu không sao, cháu còn có chút việc khác, cháu đi trước.”

Sau đó cô đứng lên, cũng không đợi Sở Bằng nói tiếp, vội vội vàng vàng chạy ra cửa quán bar.
Bình Luận (0)
Comment