Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 822

Edit: Ngọc Hân

Thịnh Thế trả lời: “Là một cô bé rất quê mùa.”

Cố Lan San nghiêng đầu trừng mắt liếc nhìn Thịnh Thế, mọi người bên cạnh cười ha ha theo, lại có người hỏi Cố Lan San: “Vậy còn cô Cố? Cảm giác lúc ấy của cô với Boss lớn là gì?”

Cố Lan San suy nghĩ một chút đáp lại: “Ghét.”

Thịnh Thế hung hăng trừng mắt liếc nhân viên hỏi câu hỏi gây sự như vậy, lời nói ra mặc dù đầy đe dọa nhưng lại khiến người ta không cảm giác được bị đe dọa: “Cái người này dứt khoát là xoi mói chia rẽ?”

“Đúng vậy, đúng vậy… hỏi câu gì vậy hả, để tôi hỏi tiếp….” Một nhân viên nữ cầm chai bia uống một mạch, sau đó nhìn Thịnh Thế và Cố Lan San nói: “Boss lớn, cô Cố, hai người thấy lúc nào thì đối phương đẹp mắt nhất?”

Cố Lan San suy nghĩ một lát đáp: “Giống như bây giờ cũng rất đẹp mắt.”

Thịnh Thế lại không thèm nghĩ, trả lời: “Không có.”

Cố Lan San nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế, ánh mắt không vui: “Cô ấy đang hỏi chúng ta lúc nào thì đẹp nhất?”

“Anh biết chứ!” Thịnh Thế thoải mái gật đầu.

Cố Lan San cau mày: “Vậy anh nói, không có!”

“Đúng vậy!” Thịnh Thế không chút sợ hãi tiếp tục thừa nhận, sau đó quan sát Cố Lan San từ trên xuống dưới một lần, nói: “Bộ dạng em có khi nào đẹp?”

Phụ nữ đều thích người khác khen mình xinh đẹp, huống chi Thịnh Thế còn là người Cố Lan San yêu, dám nói cô không đẹp. Cố Lan San lập tức dựng lông tơ, giơ tay nhéo lên mặt Thịnh Thế, cả người như mèo con nổi giận, trừng mắt lông mày dựng đứng nhìn về Thịnh Thế, tràn đầy sức mạnh la ầm lên: “Khốn kiếp, lúc nào em xấu xí hả!”

Thịnh Thế giơ tay cầm bàn tay nhỏ bé đang giương nanh múa vuốt của Cố Lan San, nhìn lướt qua từng từng trong đám nhân viên vây xung quanh, thong thả ung dung nhìn cô gái nhỏ nổi giận, nói: “Đây, chính lúc này là đẹp nhất.”

Mọi người nghe Thịnh Thế trả lời, cả đoàn lập tức cười ầm lên.

Cố Lan San liền hiểu ngay mình bị Thịnh Thế trêu chọc, cô hận không thể lập tức bóp chết Thịnh Thế, cô cố gắng muốn thoát tay mình từ trong tay Thịnh Thế ra, đột nhiên người đàn ông thuận thế vây lấy cô kéo vào trong ngực, ôm chặt lấy cô. Cố Lan San lén đưa tay còn lại ra sau thắt lưng Thịnh Thế, không chút lưu tình hung hăng nhéo một cái, Thịnh Thế đau cứng cả người nhưng trên mặt vẫn bộ dạng nho nhã cười nhàn nhạt.

Vào giờ phút này có thể níu Boss lớn tám chuyện, những nhân viên của Thịnh Thế sao có thể bỏ qua cơ hội quý báu thế này, cho nên những người này liền rối rít vắt hết óc suy nghĩ mấy vấn đề hiếm lạ kỳ quái để hỏi.

“Boss lớn, quà sinh nhật anh tặng cô Cố là gì?”

Thịnh Thế nghe thấy câu hỏi này liền cúi đầu nhìn Cố Lan San: “Em mở ra xem đi.”

Lúc này Cố Lan San mới nhớ tới quà Thịnh Thế đưa cho mình, liền cầm hộp quà anh đưa từ tốn mở ra dưới ánh mắt mong chờ của mọi người.

Bên trong là một bức tranh cuốn được gấp lại, Cố Lan San mở ra, là một bức tranh sơn dầu.

Hình ảnh này, mọi người liếc nhìn lại liền nhận ra.

Thịnh Thế vẽ chính là con phố Thập Lý Thịnh Thế kia, còn cả cảnh tượng ngọn đèn dầu trơ trụi đêm khuya.

Bên góc phải phía trên bức tranh có một hàng chữ Triện (một kiểu chữ Hán), Cố Lan San nhìn qua thì phát hiện là câu nói anh đã từng nói với cô.

Dùng hưng thịnh phồn hoa đổi cả đời tàn tạ.

Đây đơn giản chỉ là một bức tranh phong cảnh, chỉ đơn giản có hai hàng chữ, nhưng trong nháy mắt Cố Lan San hiểu được tất cả ý nghĩa của bức tranh này.

Phố kia là “Thịnh Thế,” ngọn đèn dầu này là “Lan San.”
Bình Luận (0)
Comment