Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 842

Vừa nghe xong, Thịnh Hoan liền cảm thấy trong lòng khó chịu. Từ khi sinh ra tới giờ, Nhị Thập chưa từng rời khỏi Bắc Kinh. Đây là nhà của anh, anh vẽ đường cho hươu chạy, lật tay làm mây, úp tay làm mưa, nơi này là hang ổ của anh, tính tình anh lại rất kiêu ngạo. Nếu anh rời khỏi Bắc Kinh, ra nước ngoài, liệu anh có thích ứng được không?

Thịnh Hoan nghĩ đi nghĩ lại liền rơi nước mắt, “Nhị Thập, như vậy đáng sao? Em thích con bé, dù sống dù chết cũng phải ở cạnh nó ư? Ngay cả cô gái khác đều không được?”

“Chị cả, em thích cô ấy, đâu phải chị không biết? Lúc trước khi chủ nhiệm lớp, chị đã biết em thích cô ấy rồi, cho đến bây giờ em luôn yêu cô ấy. Nếu buộc em phải rời xa, cả đời em sẽ rất khó chịu. Chị cả, em đã vì cô ấy mà chết hai lần, bây giờ lại không thể ở cùng, em thấy mình thực sự thiệt thòi quá, quá thiệt thòi, càng nghĩ lại càng khó chịu.”

Thịnh Hoan nhịn không được mà lớn tiếng mắng Thịnh Thế, “Em nói đi, rốt cuộc là cái gì đã tạo ra nghiệt ngày hôm nay! Đều là người thân mà phải sinh ly tử biệt! Nhị Thập, chị nói rồi, chị giúp em, chị sẽ giúp em, coi như chị nợ em!”

Nói xong, Thịnh Hoan ngắt điện thoại.

Thịnh Thế nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm âm trầm... Một hồi sau, anh thở dài một hơi chậm rãi.

Nếu đã trả giá bằng sinh mệnh hai lần mà vẫn không đổi được ước nguyện chắp tay cùng cô đến già, anh thà rằng mình chết còn hơn.

Không phải anh không có trách nhiệm, nhà họ Thịnh nhiều con cháu như vậy, bớt đi một Nhị Thập, vẫn còn những người khác chăm sóc những người lớn tuổi.

Cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thời gian như nước chảy qua cầu, sẽ có một ngày, hai người nhận được sự chúc phúc, sau đó anh sẽ đưa Sở Sở trở về.

Tìm một nơi sống hết quãng đời còn lại, bên người mình yêu đến già.

Nếu ngôi nhà ấy đã dung không được tình yêu của anh, vậy thì anh sẽ đổi một ngôi nhà khác.

Chỉ có cô là anh vĩnh viễn không đổi.

...

...

Từ ngày hôm đó, mỗi hôm, bà Thịnh đều đến thăm con. Buổi chiều ngày thứ ba, Thịnh Hoan về nhà để xem náo nhiệt.

Chị cả vừa vào, Thịnh Thế lập tức nhìn cô, ánh mắt chớp chớp. Thịnh Hoan làm như không thấy em trai đang ngồi trên ghế, tiếp tục trò chuyện cùng mẹ.

Ba mẹ con nói chuyện khoảng chừng hai tiếng đồng hồ, bà Thịnh chợt nhận được điện thoại của bạn bè gọi sang chơi mạt chược.

Trước khi đi, Thịnh Hoan lặng lẽ lấy từ trong túi xách ra một món đồ, đặt ở trên ghế sofa.

Thịnh Thế ngầm hiểu, âm thầm đứng dậy.

Mấy ngày nay, tâm trạng của bà Thịnh trở nên tốt hơn trước. Hôm nay được bạn bè mời gọi, bà liền muốn chạy đi chơi mạt chước, nhưng trước đó vẫn lo lắng, trấn an con trai, “Nhị Thập, tối mẹ về sẽ qua thăm con.”

“Mẹ, đêm nay có chuyện gì sao?”

“A..., không có... đợi mẹ xong việc, mẹ quay về với con.”

Thịnh Thế gật đầu, sau đó đột nhiên dang tay, ôm mẹ vào lòng.

Bà Thịnh thấy con trai ôm đột ngột thì có chút thất thần. Ngay sau đó, bà cười vui vẻ, vỗ vỗ lưng anh rồi nói, “Con trai ngốc.”

Trong ký ức của Thịnh Thế, anh chưa từng ôm mẹ, cho dù vui vẻ cũng không thành thật. Bây giờ ôm bà, trong lòng anh biết rõ chuyện gì sắp xảy đến, đột nhiên cảm thấy thương cảm, khổ sở xiết bao.
Bình Luận (0)
Comment