Đoạt Mộng

Chương 107



"Tay nghề của em không tồi nhỉ." Trần Diệp Khải nói.
"Học theo anh đấy." Dư Hạo nói.
Trước kia Trần Diệp Khải đã từng làm trong một quán cà phê ở New York, anh ấy là nhân viên pha chế ba sao, những kỹ năng pha cà phê mà Dư Hạo học được ở cà phê nhà kính gần như bị đánh gục trong vài giây trước mặt Trần Diệp Khải, y phải theo gót chân học hỏi anh một chút, miễn cưỡng lắm mới không bị Trần Diệp Khải ghét bỏ.
"Người thầy đã tự tay hướng dẫn anh có nói," Trần Diệp Khải nói, "Cà phê cũng giống như hẹn hò yêu đương vậy, mỗi cốc cà phê đều có hương vị đặc trưng riêng của nó, không có hai cốc cà phê nào là giống nhau như đúc."
Dư Hạo có linh cảm rằng có vẻ Trần Diệp Khải đã thay đổi chủ ý của mình rồi, bọn họ gần như đều giương mắt đối diện nhau cùng một lúc.
Dư Hạo gỡ giấy lọc ra, nhẹ nhàng lắc cốc thủy tinh, nói: "Em cảm thấy hôm nay anh đến đây không phải là để dạy em pha cà phê, hay là giúp em đánh dấu trọng điểm thi cuối kỳ."
"Đương nhiên là không rồi." Trần Diệp Khải nói, "Anh không có gì để dạy cho em cả, ngược lại phải mời em dạy cho anh."
Trần Diệp Khải nhận lấy cà phê, Dư Hạo nói: "Anh thích thì cứ nói đi."
Trần Diệp Khải ngẩn ra, nhìn Dư Hạo chăm chú, tiếp đó như hiểu được cái gì, nở nụ cười.
"Không." Trần Diệp Khải nói, "Em hiểu lầm rồi, Dư Hạo.

Có điều việc anh đến đây hôm nay, quả thật là đang nghĩ muốn giải thích vài câu với em, có liên quan đến đứa nhỏ kia...!ừm..."
Dư Hạo với vẻ mặt ù ù cạc cạc, Trần Diệp Khải sờ sờ mũi của mình, uống một hớp cà phê, trầm ngâm nói: "Anh không có hứng thú gì với Âu Khải Hàng, nguyên nhân anh cố gắng thuyết phục để Chu Thăng đưa anh tiến vào mộng cảnh tận thế, việc này có mục đích riêng.

Anh nghĩ việc này cũng không cần phải gạt em...!Dư Hạo, ba của Âu Khải Hàng đã chết."
"Đúng thế." Dư Hạo nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy?"
"Người chết thỉnh thoảng sẽ lại xuất hiện trở lại ở trong giấc mơ của người sống." Trần Diệp Khải nói, "Điều này thì không cần nghi ngờ gì."
Dư Hạo muốn nói lại thôi, y cũng đại khái hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần Diệp Khải, nội dung câu tiếp theo có lẽ là có liên quan đến Long Sinh, y rất muốn khuyên Trần Diệp Khải rằng không nên tiếp tục suy nghĩ những chuyện này, nhưng y vẫn kiềm chế cưỡng ép bản thân lại.

Dù sao Trần Diệp Khải cũng là người vô cùng thông minh, anh cũng không phải người cố chấp điên cuồng hay là bệnh thần kinh, thân là một học viên của ngành tâm lý học, việc y cần phải làm lúc này chính là lắng nghe, không ngại phiền phức mà lắng nghe, chứ không phải đánh gãy lời Trần Diệp Khải rồi chuyên quyền độc đoán đưa ra đề nghị cho anh.
"Đúng vậy." Dư Hạo đáp.
Trần Diệp Khải làm một động tác nhỏ, đồng thời cũng đang tự hỏi: "Anh nghĩ, có lẽ ở trong giấc mộng của Âu Khải Hàng thì chúng ta sẽ phát hiện ra được tình huống giống, người ba quá cố sẽ xuất hiện lại bên trong ấn tượng của em ấy rồi bắt đầu nói chuyện cùng em ấy."
"Quả thật có xuất hiện." Dư Hạo đáp, "Cho nên thì sao?"
Dư Hạo vô cùng kiên nhẫn, y bắt đầu dần dần cảm thấy được rằng, việc Trần Diệp Khải tìm y để nói về chủ đề như này, quả thật anh có sự tin tưởng rất lớn đối với y.
Trần Diệp Khải nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, Dư Hạo bổ sung một câu: "Em cũng từng gặp được bà nội ở trong chính giấc mộng của mình."

"Ừ..." Trần Diệp Khải nói, "Như vậy thì chúng ta có thể hiểu rằng, vòng Kim Ô có năng lực có thể khiến cho người đã khuất sống lại ở trong thế giới tinh thần của một người khác dưới hình dạng thay đổi không?
Dư Hạo một lúc lâu sau cũng không nói gì cả.
Trần Diệp Khải nói: "Giống như câu Em ấy sống trong trái tim anh, những gì mà bọn anh có là rất nhiều những kỷ niệm ở bên nhau, dựa trên những ký ức này thì hình ảnh về hình tượng của một người với linh hồn không trọn vẹn sẽ được tái hiện..."
Dư Hạo nói: "Thầy Trần, những lời nói kế tiếp của em chỉ là thảo luận, em không nghĩ sẽ nói cái gì như khuyên anh từ bỏ quá khứ cả, trên thực tế nếu loại chuyện như này rơi vào trên người em thì em cũng không có khả năng làm được, mọi người nói thì đơn giản..."
Trần Diệp Khải nở nụ cười, dùng tay ra hiệu, đáp lại: "Anh hiểu ý của em."
Dư Hạo nói: "Nhưng người do tinh thần của chúng ta bắt chước theo ấy, trước sau vãn không phải là cậu ấy thật sự, đương nhiên đối với chúng ta mà nói, có thể tự thôi miên an ủi bản thân lúc nói chuyện, nhưng tốt nhất vẫn là không nên trầm mê.
Bỗng nhiên Trần Diệp Khải lại nói: "Nếu như nói người tồn tại trong trí nhớ của chúng ta chính là người thật thì sao?"
Dư Hạo: "..."
"Đó chỉ là tưởng tượng thôi." Trần Diệp Khải đáp.
Dư Hạo nói: "Anh tin tưởng trên thế giới này có linh hồn sao?"
Trần Diệp Khải nói: "Từ sau khi biết được bí mật này, anh thường hay tưởng tượng rằng, nếu lúc chúng ta còn sống, thông qua vòng Kim Ô để lưu giữ lại hết tất cả những kỷ niệm và ấn tượng cùng với cả những suy nghĩ tự chủ của chúng ta rồi lắp ráp vào trong đấy, liệu từ nay về sau có hoàn toàn tiến nhập vào bên trong thế giới giấc mơ hay không, đạt được cuộc sống bất tử, tiếp tục cuộc sống của bản thân theo phương thức khác?"
Tám giờ sáng, ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng, đột nhiên Dư Hạo lại cảm thấy sau lưng có chút lạnh đến rợn người.
Trần Diệp Khải nói: "Tối hôm qua, ngoài hai phỏng đoán về bộ chuyển đổi ý thức cùng với hệ thống thống trò chơi, anh còn có một phỏng đoán thứ ba, em có muốn nghe thử không"
Dư Hạo nói: "Anh...!Vì sao anh không nói những lời này với Chu Thăng?"
Trần Diệp Khải ngồi trên ghế tựa, hai tay kê ở trên lưng ghế tựa ấy, trong ánh mắt mang theo tư vị không thể giải thích được mà nhìn vào mắt Dư Hạo.
"Chu Thăng sẽ chỉ khiến anh đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, khiến cho anh buông bỏ chuyển hướng thôi." Trần Diệp Khải nhấp một ngụm cà phê, mày nhíu sâu, "Dư Hạo, suy nghĩ của anh chính là em có thể sẽ hiểu được tâm tình của anh."
Nói xong Trần Diệp Khải lại trầm ngâm nói: "Một khi anh suy nghĩ nhiều như vậy, có lẽ Chu Thăng sẽ dựa vào điều này mà đẩy anh về vạch xuất phát, xóa sạch trí nhớ của anh giống như Âu Khải Hàng, khiến cho anh quên đi việc này."
Dư Hạo nghĩ thầm, thì nó đúng là như thế đấy, sự lo lắng của anh không hẳn là vô lý đâu, nhưng mà cho dù anh nói cho em xong, em cũng không thể giúp anh được cái gì.
"Phỏng đoán thứ ba của anh là gì?" Dư Hạo rốt cuộc cũng hỏi.
"Một thiết bị tách cơ thể khỏi sóng điện não." Trần Diệp Khải nói, "Ở giữa các hành tinh, cơ thể vẫn cần được ngủ đông, cũng tức là đi vào trong giấc mơ, mà tinh thần thì vẫn cần phải hoạt động.

Cho nên em có thể coi nó như cơ quan lưu trữ ý thức, hoặc gọi là hộp linh hồn, hoặc là cơ quan linh hồn nào đó."
Dư Hạo lập tức nói: "Không cần nói tiếp nữa đâu, nghe có chút kinh khủng."
Trần Diệp Khải hơi hơi nhướng mày, nói: "Em là người duy nhất nhận biết được Long Sinh chân thực trong giấc mơ của anh, anh nghĩ em có thể phán đoán được..."
Dư Hạo vô cùng sửng sốt cùng chấn động, y không nhịn được đứng lên, đi lại ở bên cạnh bàn vài bước để bình ổn lại tâm trạng: "Đó là hoài niệm của anh đối với Long Sinh, chính vì thế nên mới xây dựng lên ấn tượng chân thực..."
"Đúng thế." Trần Diệp Khải nói, "Cho nên anh vẫn luôn tìm kiếm nó, liệu có chuyện gì hay không, anh cũng không biết Long Sinh đã làm như vậy, nhưng em ấy cũng bày ra cho em thấy, đây là cách duy nhất để chứng minh em ấy là linh hồn mà không phải do trí nhớ căn cứ theo.

Giống như việc em biết bơi lội ở trong giấc mộng của anh..."
"Đừng nói nữa!" Tóc gáy của Dư Hạo đều đã dựng hết lên rồi đây này, "Thầy Trần!"
Trên mặt Trần Diệp Khải mang theo ý cười, trong mắt anh có chút bi thương, nói: "Không cần sợ, em ấy là người yêu của anh mà."
Dư Hạo cũng tưởng tượng, nếu như việc này là thật thì Long Sinh đối với y chính là hồn ma, đối với Trần Diệp Khải thì đó lại là người yêu.
"Làm sao anh lại nghĩ ra được chuyện kỳ quái như vậy cơ chứ?" Dư Hạo nói.
"Anh đã thảo luận rất lâu cùng với đàn em của mình." Trần Diệp Khải nói, "Dù sao thì một nền văn minh cũng phải đi thuyền bên trong vũ trụ bao la khoảng mấy trăm năm, thậm chí là hàng ngàn năm thì mới có thể tìm được một hành tinh khác có sự sống.

Mà tồn tại của vòng Kim Ô, chứng minh được phi thuyền của những người này nhất định được cấu thành nên bởi vật chất, vật chất không có khả năng vượt qua được vận tốc ánh sáng, thậm chí còn không thể đạt tới được vận tốc ánh sáng, đây là kỹ thuật cao nhất...."
"...Không phải nó rất hợp lý khi có một suy đoán táo bạo về việc tách ý thức khỏi cơ thể hay sao?"
Dư Hạo làm ra một động tác vô nghĩa, Trần Diệp Khải lại nói: "Anh không muốn nhắc đến phỏng đoán này của mình với Chu Thăng, chắc là em có thể hiểu được."
Dư Hạo nói: "Giữa bọn em không có bí mật."
Trần Diệp Khải gật đầu, nói: "Vậy thì tùy em."
Dư Hạo nghĩ thầm, nhưng mà bây giờ anh lại ném cái vấn đề nan giải này cho em, thật sự đáng giận mà.
"Vậy anh muốn em làm gì cho anh?" Dư Hạo nói, "Chứng minh Long Sinh trong trí nhớ của anh là thật sao?"
Trần Diệp Khải buông tay, đáp: "Anh cũng không biết anh đang muốn cái gì nữa." Nói xong lại cười lên: "Theo một ý nghĩa nào đó thì cứ coi như anh là một người cô đơn đang giải thích với đại thiên sứ đi.

Nếu thế giới này có sự thật, như vậy thì anh nghĩ sẽ có một ngày nó tự lộ ra được chân tướng thôi.

Đi thôi, đi học đi chứ?"
Dư Hạo ăn xong bữa sáng mà Trần Diệp Khải mang đến, từ đầu đến cuối vẫn suy nghĩ về chuyện này, ý tứ của Trần Diệp Khải chỉ là nói nói một chút mà thôi, mà anh cũng không muốn vì thế mà bị Chu Thăng loại bỏ trí nhớ.

Dư Hạo biết rằng Chu Thăng luôn có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được đối với vòng Kim Ô, đó chính là nỗi sợ hãi được sinh ra đối với một năng lực mà chính hắn không thể kiểm soát được.

Bây giờ vất vả mái mới có thể tạm thời xua tan đi ý niệm trong đầu, giờ nhắc lại chuyện xưa thì có khi chỉ gây ra phiền não, y cũng không dám chắc là mình có thể nói chuyện với Chu Thăng một cách yên ổn hay không.
Nhưng suy cho cùng thì đây vẫn chỉ là phỏng đoán của Trần Diệp Khải, sự việc của Âu Khải Hàng cuối cùng cũng đến hồi kết, cậu ấy đã hoàn toàn quên mất Trần Diệp Khải.


Trong lúc đó Hoàng Đình cũng gọi điện đến cho bọn họ để xác định sự việc, bất kể như nào thì Âu Khải Hàng cũng không thể nhớ được hết mọi chuyện.
"Anh định xóa trí nhớ của Khải Khải sao?" Dư Hạo hỏi riêng Chu Thăng.
Chu Thăng nói: "Tạm thời thì không, làm sao à?"
Dư Hạo lắc đầu, cúi người buộc dây giày ngay tại khu vực thi đấu bóng rổ của ba người.
Chu Thăng nói: "Bà xã à, gần đây em có tâm sự hả."
Dư Hạo nói: "Nếu em có làm chuyện gì ngu ngốc ở trên sân, anh nhất định phải xóa sạch trí nhớ của em đi đấy..."
Chu Thăng dở khóc dở cười nói: "Anh không bao giờ nghĩ đến việc dùng nó trước mặt em, chỉ vì anh không muốn em nghĩ rằng anh có thể xóa trí nhớ của em bất cứ lúc nào, chúng ta cũng không phải là chưa từng cãi nhau, anh có làm cái trò kiểu này à?"
Phó Lập Quần đi đến, nói: "Các bé cưng ơi, chuẩn bị tốt chưa? Cố lên! Lên nào!"
Ba người phối hợp chụm tay với nhau, bên ngoài vang lên tiếng thổi còi, tiến vào sân thi đấu, một tháng trôi qua, trận thi đấu bóng rổ của ba người cũng bắt đầu rồi.
Ánh sáng đèn chói mắt khiến Dư Hạo có hơi chóng mặt, cảm giác khi đặt chân lên trên sân thi đấu cũng cực kỳ lạ lẫm, Chu Thăng lại nói: "Đừng căng thẳng! Có bọn anh đây rồi!"
Dư Hạo di chuyển bóng, chuyền đến cho Phó Lập Quần, "Bịch! Bịch!" Âm thanh quả bóng rổ đập xuống mặt đất giống như tiếng trống nặng nề gõ từng nhịp vào trái tim y, bốn phía trên khán phòng đều vang lên náo động hẳn lên, Phó Lập Quần nhanh chóng xuất sắc đưa tay tiếp nhận bóng, sau đó úp rổ!
Dư Hạo trợn tròn mắt, điểm số đầu tiên do Phó Lập Quần giành được đã khiến cho toàn bộ sân đấu đều điên cuồng hoan hô.

Trước đó, bọn họ đã lập ra sẵn chiến thuật rồi luyện tập, thi đấu với các bạn cùng lớp, bọn họ luôn chơi với nhau kiểu chơi đùa, mãi cho đến tận khi ra sân đấu, Dư Hạo mới nhận ra, dường như đội của bọn họ có thực lực rất mạnh!
Chu Thăng xoay người một cái, rất tự nhiên nhanh chóng cướp được bóng, nói với Dư Hạo: "Còn căng thẳng không?"
Dư Hạo đeo băng trán, trên trán y đều là mồ hôi, đội đối phương biết được y chính là mắt xích yếu nhất trong đội ngũ của bọn họ, nên từ đầu đến cuối vẫn không hề đem y để vào trong mắt, chỉ lo chặn Phó Lập Quần.

Phó Lập Quần thực hiện một vài động tác bằng hai tay, Chu Thăng cùng Dư Hạo đều tự bảo vệ vị trí, Dư Hạo chuẩn bị sẵn sàng, Chu Thăng đột nhiên chuyền bóng đến, Dư Hạo đứng ở đường ba điểm ném bóng vào rổ, chính giữa!
Thực lực quá chênh lệch, đội bên đối phương cũng là nghiệp dư nên căn bản không đủ sức chơi với bọn họ, Chu Thăng chạy đến đập tay tán thưởng với Dư Hạo, mỗi người xoay người một cái, một tay Phó Lập Quần chỉ chỉ mặt đất rồi lại chỉ về phía bảng rổ, ý là uy hiếp đã được giải trừ, cứ tha hồ chơi đi.
Dư Hạo bị Chu Thăng với Phó Lập Quần lôi kéo trong tiếng hò reo của toàn sân đấu, cuối cùng dùng điểm số cao đàn áp được đối thủ, đối phương lần lượt đi lên bắt tay, chấm dứt.
Dư Hạo: "..."
"Chị dâu đâu?" Chu Thăng thay quần dài ở bên trong phòng nghỉ, hỏi.
"Cô ấy chờ đến top 16 thì mới đi xem." Phó Lập Quần thay tất, Dư Hạo vẫn đang thở hổn hển, vấn đề lớn nhất lúc này của y chính là thể lực không so được với Chu Thăng cùng Phó Lập Quần, Chu Thăng sờ sờ đầu của y, hôn lên trán y, nói: "Bà xã của anh chỉ chạy ít hơn vài bước thôi, vì vậy em đừng có hăng hái quá."
Dư Hạo vung tay tát nước lên mặt mình.

Phó Lập Quần sau khi chơi một trận bóng rổ cùng với Chu Thăng thì mọi người đều như nhau không có việc gì cả, tất cả cùng nhau quay về ôn tập, chuẩn bị cho kỳ kiểm tra cuối kỳ.
Lẽ ra trận đấu bóng rổ của ba người họ sẽ bắt đầu vào kỳ nghỉ đông, nhưng không hiểu sao ban tổ chức lại đẩy thời gian thi đấu lên trước, tổng cộng có sáu trận trước khi đến vòng bán kết, cứ cách ba ngày là có một trận, Dư Hạo còn phải tập trung ôn tập cho kiểm tra cuối kỳ.

Khi vào đêm, Chu Thăng sử dụng máy tính của Dư Hạo để lướt web tra cứu, Phó Lập Quần đảm nhiệm các bài của lớp học chung, Dư Hạo sửa sang sắp xếp lại ghi chép môn thống kê của Chu Thăng.
Trên bàn ăn có ánh đèn vàng ấm áp, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có âm thanh click chuột của Chu Thăng cùng với âm thanh học thuộc nhỏ giọng của Phó Lập Quần.
Dư Hạo ngẩng đầu lên khỏi bản ghi chép, liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Phó Lập Quần: "?"
Chu Thăng thoáng nhìn Dư Hạo, hỏi "Đói bụng sao? Làm bữa khuya cho em nhé?"
Dư Hạo lắc đầu, nở nụ cười.
"Anh đang xem cái gì?" Dư Hạo thất thần, liếc mắt sang nhìn Chu Thăng.
"Chuẩn bị cho chuyến đi Australia vào Tết âm lịch." Chu Thăng nói, "Đánh xong trận đấu bóng rổ thì sẽ đưa em đi làm hộ chiếu.

Bên phía chị dâu có nói gì không?"
Phó Lập Quần dang hai tay ra, từ chối cho ý kiến.
Dư Hạo nhìn Chu Thăng, lại nhìn Phó Lập Quần.
Chu Thăng cùng Phó Lập Quần hoài nghi nhìn Dư Họa, Chu Thăng nói: "Rốt cuộc thì em muốn nói gì?"
Dư Hạo nói: "Em nghĩ, nếu về sau chúng ta vẫn có thể ở cùng một chỗ với nhau như này thì thật tuyệt."
Chu Thăng: "Đòe mòe! Em muốn chơi 3P à?"
Lập tức Phó Lập Quần kêu lên: "Đừng có buồn nôn nữa được không, thiếu phu nhân! Cậu đang lôi kéo điểm thù hận cho tôi đấy à?"
Dư Hạo nở nụ cười, có đôi khi y cảm thấy Chu Thăng là một người yêu giống như bạn thân, mà lại cũng là một người bạn thân giống người yêu, có rất nhiều thói quen họ có với nhau đều được lưu giữ lại.

Khi đánh trận đấu bóng rổ, Chu Thăng lại hôn cậu một cái ở ngay trong phòng thay đồ, đội ngũ đối thủ lại không có nửa điểm nghi ngờ về mối quan hệ của hai người họ, ngược lại nói "Quan hệ của các cậu tốt thật", tuy rằng chơi thua nhưng họ lại cũng học theo Chu Thăng, mấy người cùng đội tự hôn nhau vài phát.
Mà Phó Lập Quần cũng kiếm được rất nhiều hào quang, lần nào hắn cũng đạt gần 70% điểm, mới đầu Dư Hạo còn sợ mình sùng bái Phó Lập Quần quá sẽ khiến cho Chu Thăng ghen.

Sau đó, khi chơi đến trận thứ ba y rõ ràng phát hiện ra được, ánh mắt Chu Thăng nhìn Phó Lập Quần cũng có sự tán thưởng trong đấy, ba người thường thường hiểu ý cười, Dư Hạo liền không để ý đến vấn đề này nữa.

"Đội ngày hôm nay có vẻ hơi mạnh." Phó Lập Quần đập tay rồi bắt đầu nói, "Thiếu gia có xem trận đấu của bọn họ tuần trước không?"
Chu Thăng: "Không xem, hôm đó tao đi dạy gia sư, tùy tiện đánh thôi, ngay lập tức có thể vào vòng bán kết."
Có một đội ngũ đã rút lui khỏi trận thi đấu, trung tuần tháng một, "đội Thiếu gia" của Phó Lập Quần đã bắt đầu cạnh tranh top 16.
Bên ngoài thông báo hai đội bắt đầu vào sân, Dư Hạo ngay lập tức há hốc mồm nhìn.
Đội đối thủ là Hoàng Đình, Trần Diệp Khải cùng với Âu, Khải, Hàng!
Trần Diệp Khải thì lại mười phần bình tĩnh, ngoắc tay với bọn họ, nói: "Đến đây? Đánh một trận ra trò!"
Dư Hạo: "!!!"
Mỗi lần thi đấu xong Dư Hạo đều thúc giục mọi người về ôn tập bài vở, căn bản không thèm để ý đến đối thủ, khi Phó Lập Quần nhìn đối thủ của mình, tên đăng ký trên đó đều là tên đội, "Nhóm sao Venus", căn bản thì hắn không thể nào nghĩ đến ba cái người này!
Chu Thăng cũng bình tĩnh nhanh chóng, nói: "Chiến thuật tâm lý đi!"
Dư Hạo: "Cái...!cái gì mà chiến thuật tâm lý cơ?"
Hai bên tiến lên đập tay với nhau, Phó Lập Quần đập tay cùng với Hoàng Đình.
Phó Lập Quần nói với Hoàng Đình: "Cảnh sát Hoàng, giày của anh là hàng pha ke."
Hoàng Đình: "..."
Chu Thăng đập tay cùng Trần Diệp Khải, Chu Thăng nói: "Thầy Trần, kiểu tóc ngày hôm nay của anh giống như một bé thụ nhỏ nhắn khiến người ta yêu mến đấy."
Trần Diệp Khải mắng một câu thô tục, nói: "Chu Thăng, em cứ chờ đấy, con mẹ nó ngày hôm nay anh sẽ cho em biết ai mới là thụ."
Dư Hạo đập tay cùng với Âu Khải Hàng: "Làm sao em lại không bỏ thời gian ra để học tập?"
"Được tuyển thẳng." Âu Khải Hàng cười đến mức rực rỡ.
Dư Hạo: "Tuyển thẳng sao so được với tự mình đi thi?"
Âu Khải Hàng: "Được tuyển thẳng vào Thanh Hoa."
Dư Hạo: "..."
Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu, đột nhiên Dư Hạo cảm thấy đã đụng phải kình địch, Trần Diệp Khải nhìn chòng chọc Chu Thăng, Hoàng Đình phòng thủ Phó Lập Quần, Âu Khải Hàng phụ trách nhìn chằm chằm vào Dư Hạo.

Dư Hạo chơi qua mấy trận đấu, đã sớm không còn căng thẳng như ở vòng loại, ngay khi hai bên tách ra, trên khán đài liền vang lên tiếng hoan hô!
Âm thanh vỗ tay ồn ào này khiến Dư Hạo nhớ tới trận đấu trên sân đấu trường La Mã cổ đại của Chu Thăng, một trận nối tiếp một trận, bóng rổ va chạm phát ra âm thanh "bịch bịch", Âu Khải Hàng đứng sừng sững, mỉm cười nhìn Dư Hạo.
"Em có nhớ những chuyện xảy ra sau đó không?" Dư Hạo nói chuyện cùng Âu Khải Hàng.
"Không nhớ." Âu Khải Hàng chặn bóng, Dư Hạo linh hoạt nghiêng người, trên khán phòng lại vang lên tiếng hét chói tai, Dư Hạo xuất sắc di chuyển bóng rồi ném sang cho Chu Thăng, Chu Thăng tiếp được bóng, lướt qua Trần Diệp Khải, Âu Khải Hàng lại nói: "Giống như một giấc mơ dài, khi tỉnh giấc thì không thể nhớ được bất cứ điều gì."
Dư Hạo: "Cuộc sống trên đời này, không thể quá cố chấp."
"Em là ai? Em đang ở đâu?" Âu Khải Hàng cười đáng yêu một cái, Dư Hạo nhân cơ hội xoay người, chắn trước người Âu Khải Hàng, ngực Âu Khải Hàng ở ngay phía sau lưng y, nói, "Ôm một cái chứ?"
"Biến!" Dư Hạo nói, "Cẩn thận không Chu Thăng đập chết đấy!"
Chu Thăng phối hợp cùng với Phó Lập Quần, chỉ thiếu chút nữa là đạt được điểm, nhưng lại bị Trần Diệp Khải đoạt được bóng, Trần Diệp Khải nhanh chóng chuyền bóng qua cho Âu Khải Hàng thì lại bị Dư Hạo nhân cơ hội chặn đứng lại, Dư Hạo nhảy lên làm một động tác giả, tránh bị Âu Khải Hàng đoạt bóng, ba điểm, ghi bàn.
Trần Diệp Khải làm thủ thế, đổi vị trí cùng với Âu Khải Hàng, một tay Trần Diệp Khải chọc chọc đầu Âu Khải Hàng phê phán, Âu Khải Hàng đi sang phòng thủ Chu Thăng, Trần Diệp Khải phòng thủ Dư Hạo, hai người đổi vị trí cho nhau.
"Em không ngờ anh lại tiếp xúc với em ấy." Dư Hạo bắt đầu di chuyển, Trần Diệp Khải thì theo sát Dư Hạo như hình với bóng, một lúc thì Dư Hạo chắn phía trước, lúc sau Trần Diệp Khải lại chắn phía trước.
"Quên hết chuyện đêm mưa hôm đó cũng không có vấn đề gì cả." Trần Diệp Khải nói, "Bạn bè ít quá, kết bạn thêm cũng tốt, sao nào, em ghen tị à?"
Dư Hạo nở nụ cười, thấy Phó Lập Quần chuyền bóng đến, lại bị Trần Diệp Khải đoạt mất rồi, Trần Diệp Khải chuyền bóng cho Hoàng Đình, Hoàng Đình lướt qua Dư Hạo rồi đẩy bóng sang cho Âu Khải Hàng, Âu Khải Hàng ba bước lên rổ ngay lập tức.
"Mấy đứa đều đang bận hẹn hò yêu đương." Trần Diệp Khải nói, "Không ai chơi với anh cả."
"Cẩn thận lại chiêu đào hoa đấy." Dư Hạo nói.
Trần Diệp Khải: "Bạn nhỏ kia có nói hết cho anh về tình yêu của cậu ta đối với em đấy, muốn nghe thử không?"
Dư Hạo: "............................"
Dư Hạo khi nghe thấy như thế thì liền bùng nổ, bóng lại cũng bị Trần Diệp Khải đoạt mất, Chu Thăng nói: "Đừng để bị anh ấy công kích tinh thần!"
May mắn Phó Lập Quần nhanh tay lẹ mắt, chặn đứng được Trần Diệp Khải, Dư Hạo phẫn nộ nhìn thoáng qua Trần Diệp Khải, quyết định không thèm nói chuyện cùng với anh nữa.

Sáu người đều dốc toàn lực, Dư Hạo cảm thấy trận đấu này thực sự quá khó khăn, Hoàng Đình, Trần Diệp Khải cùng với Âu Khải Hàng phối hợp với nhau thậm chí còn ăn ý hơn cả ba người bọn y, còn hay dùng động tác giả để lừa bọn họ, quả thực là coi ba người như khỉ mà đùa giỡn..


Bình Luận (0)
Comment