Đoạt Mộng

Chương 43



"Đây là cái quái gì vậy?" Dư Hạo lẩm bẩm.
Càng ngày đám quái vật nhìn thấy y càng nhiều, con trước ngã xuống con sau lao ra, tất cả đều đi ra từ trong biển lửa! Đám này lại còn là báo Châu Mỹ! Dư Hạo xoay người lại nhìn, đằng sau là rừng mưa, trước mặt là đám quái vật thối rữa bốc cháy.

Dư Hạo chợt nhận ra mình đã rời khỏi rặng núi, tiến vào trong rừng mưa, y cũng thấy được toàn cảnh nơi đây.
Hai bên mắt của Dư Hạo bị lửa hun đến mức đỏ ửng, chảy cả nước mắt.

Đám báo Châu Mỹ bố cháy hừng hực đang tập kết tại một khoảng đất trống, bày ra tư thế bao vây quanh, Dư Hạo chậm rãi lùi về phía sau, nói: "Easy, easy...."
Báo đen Châu Mỹ dường như rất thống khổ khi cả thân thể bốc cháy mãnh liệt, chợt, Dư Hạo nghe thấy một tiếng huýt gió phía xa xa.
"Chu Thăng?" Dư Hạo cảnh giác quay đầu lại.
Thế nhưng ngay sau đó, đám báo Châu Mỹ như nghe được mệnh lệnh, lao về phía Dư Hạo!
Dư Hạo hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy, chạy như điên vào trong rừng mưa, tay Dư Hạo túm chặt lấy quần áo, vừa chạy vừa gào lên giận dữ: "Trần Diệp Khải! Trong mộng của cái người này sao toàn mấy thứ điên khùng gì đây a a a -----!"
Dư Hạo vừa mới lao vào rừng cây bạch đàn, đàn báo mục rữa đằng sau đã cách y không tới ba mét, lửa bắn ra từ thân thể chúng còn văng vào đầu Dư Hạo, Dư Hạo nhanh chóng lăn một vòng, tránh vào một tùm cây to, sau đó xoay người nhảy lên, chân trước chân sau lao nhanh vào sâu trong rừng.
Trong phút chốc, bốn con báo toàn thân đầy lửa đã nhảy qua đỉnh đầu Dư Hạo, Dư Hạo mượn lực của cây cối xung quanh trở mình lao xuống! Sau đó y nhanh chóng phanh gấp, sau lưng là đám báo còn nhiều hơn lúc trước nhảy vọt lên.
Dư Hạo không còn đường trốn, giơ tay che đầu, bốn con báo Châu Mỹ chặn đường đi của y, nhảy lên không trung ---
Dư Hạo: "...."
"Này ----- ê ê ê ê --------."
(Đoạn này ra là "Nha --- âu âu âu âu --- =)))) không biết có phải anh đang giả làm khỉ không)
Âm thanh lảnh lót của Chu Thăng vang lên, ngay sau đó bốn phía vang lên âm thanh va chạm ầm ầm, đám báo Mỹ đang lăn lộn trên không trung lập tức trúng đạn, Dư Hạo bị một cánh tay rắn chắc ôm lên, bay ra ngoài.
"Túm chặt vào!" Chu Thăng quát.
Tạ ơn trời đất cuối cùng Chu Thăng cũng xuất hiện....!Dư Hạo nói: "Cậu đi đâu thế!"
Tay Chu Thăng bắt lấy cây mây, người hắn mặc quân phục việt dã, cầm theo một cái khiên, hắn bị Dư Hạo gọi tên đến mức ù hết lỗ tai, khổ sở nói: "Đừng gào nữa, điếc mẹ tai rồi....!Nói gì mà nhiều thế! Túm lấy cây nho kia! Đổi tay! Nhấc chân lên!"
Một lúc sau, Dư Hạo theo bản năng đưa tay ra, túm lấy một cây mây cứng cỏi, Chu Thăng ở trên không trung nhét một khẩu súng vào phía sau eo, bật lên, nhảy lên đầu gối Dư Hạo, nhảy cao hơn một chút, sau đó thuận tay quay lại ôm Dư Hạo lên, kêu to: "Buông tay! Nhảy!"
Dư Hạo: "...."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đấy không biết Dư Hạo đã lướt qua bao nhiêu cái cây, nghe theo hiệu lệnh của Chu Thăng, hành động của y được thực hiện như phản xạ có điều kiện, hai người thả cây mây ra, nhảy lên cành cây, rồi lại từ cành cây nhảy ra tiếp, một lần nữa lao ra ngoài.
Trong rừng mưa nhiệt đới rậm rạp xuất hiện một vách đá trống, hai người nương theo độ đàn hồi của cành cây mà nhảy lên vách đá, trên vách đá có một chiếc xe việt dã vẫn còn đang nổ máy đỗ ở đó, Chu Thăng nói: "Lên xe!" Nói xong thì ôm lấy Dư Hạo, kéo y lên xe, hắn ngồi ghế lái, vào số, đạp ga, sau đó xoay người.
Dư Hạo ngồi ở ghế sau vừa ngoảnh người lại đã thấy hai con báo Mỹ toàn thân lửa cháy hừng hực đang lao tới, nói thì chậm nhưng xảy ra thì lại rất nhanh, Chu Thăng đột nhiên lùi lại, xe việt dã đâm vào hai con báo đang đuổi theo, đẩy chúng nó ra ngoài, rơi xuống vách núi, lốp xe trượt nhanh, như mũi tên bắn đi vào bên trong rừng mưa.
"Ra phía trước đi." Chu Thăng nói.
Dư Hạo bò lên ghế phụ của xe việt dã, thắt dây an toàn xong, y không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn, tốc độ của mấy con báo Mỹ không kém gì tốc độ của xe việt dã, hơn chục con lao về phía trước, dồn dập xông đến, Chu Thăng giơ cái khiên ra đỡ đòn, đẩy báo Mỹ vừa nhảy lên xe ra khỏi.
"Cầm súng lên!" Chu Thăng tăng tốc, "Ghế sau có súng lục!"
Dư Hạo: "Tôi không biết dùng súng...."
Chu Thăng: "Thế cậu lái xe!"
Dư Hạo: "Xe tôi cũng không biết lái..."
Chu Thăng: "...."
Chu Thăng chỉ đành vừa lái xe vừa quay đầu nổ súng, tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc, Dư Hạo cầm lấy súng, quay ra đằng sau bắn bừa, mấy viên đạn bay loạn xạ, Chu Thăng nhanh chóng nói: "Thôi thôi thôi! Cậu đừng động vào nữa! Nhìn đường đi!"
Bằng những cú va chạm của Chu Thăng, chỉ một hai viên đạn là có thể giải quyết một con báo Mỹ, Dư Hạo lớn tiếng nói: "Có cây! Rẽ trái đi----!"
Chu Thăng nhanh chóng đánh vô lăng, hai người hét lên, xe việt dã lao vào thân cây, đám báo Mỹ lao đến, há cái mồm to như chậu máu nhảy về phía Dư Hạo, Dư Hạo nhanh chóng rút súng nhắm thẳng vào đầu nó bắn một phát.
Trong tiếng nổ lớn, hắc ín màu đen văng tứ tung trong xe, đâu đâu cũng có, Dư Hạo nói: "Tôi bắn trúng rồi!"
"Cứ như vậy!" Chu Thăng nói, "Coi như đây là game bắn súng đi!"
Chu Thăng lại quay xe, lái xe việt dã đi trên con đường lầy lội trong rừng, đám báo Mỹ cuối cùng cũng không đuổi theo nữa.

Dư Hạo vẫn còn đang sợ hãi, đối diện với Chu Thăng, Chu Thăng một lúc lại liếc qua kính chiếu hậu xem đã an toàn chưa, xe việt dã đi qua một dòng suối, đối diện con đường lầy lội là một nơi đầy nham thạch, va va đập đập tung tóe.
"Có ổn không?" Dư Hạo nói,
"Tạm thời là an toàn rồi." Chu Thăng nói, "Kỳ lạ, chúng vẫn chưa chết, tại sao không đuổi nữa?"
Toàn thân Dư Hạo mất đi năng lượng, ngồi phịch ở ghế phụ, Chu Thăng lúc này mới hỏi: "Nãy cậu đi đâu thế?"
Dư Hạo kiệt sức vẫy vẫy tay.
Chu Thăng: "Không ở trong cảng tránh gió hả?"
Dư Hạo xua tay.
Chu Thăng: "Aura của cậu đâu?"
Dư Hạo dùng hết sức lục cuối cùng, nổi giận gầm lên một tiếng: "Ngậm ---- mồm --- vào!!!"
Dư Hạo cật lực vươn mình, tóm lấy Chu Thăng lắc mạnh, Chu Thăng hét lớn: "Đừng lắc nữa! Ngã xuống bây giờ!"
Xe việt dã xiêu xiêu vẹo vẹo lao nhanh, Dư Hạo thả tay đang nắm ở cổ áo Chu Thăng ra, nghĩ thầm, hắn mặc quân phục việt dã như này thật đẹp trai....!lại còn đội cả mũ Beret.
"Quần áo ở đâu ra vậy?" Dư Hạo hỏi.
Chu Thăng cầm lấy cái kính râm đeo lên, đáp: "Nhặt trên đường đi đấy, đẹp trai nhở?"
Dư Hạo: "Trời âm u thế này cậu đeo kính râm cho ai xem đấy?"
Chu Thăng vừa vào thế giới này thì mới phát hiện mình bị truyền tống tới một nơi khó hiểu, khu đất trống trong rừng mưa, hắn chạy khắp nơi tìm Dư Hạo, trong lúc vô ý phát hiện ra một tòa nhà ba tầng trống không.

Ngôi nhà khá là cổ xưa, giống như một cái nhà nghỉ nhỏ không có chủ.

Trước cửa nhà nghỉ này là một chiếc xe việt dã đang đỗ, hắn lượn lờ trong nhà nghỉ, mỗi phòng đều có cách trang trí giống nhau y như đúc, trên bàn đặt một cây súng lục, vì thế hắn thu thập lại mấy cây súng, sau đó đi đến quầy lễ tân để tìm túi đựng đồ, rồi tìm được một bộ quân phục việt dã, tiện tay mặc vào.
"Này." Chu Thăng ra hiệu cho Dư Hạo nhìn cái túi vải vứt phía sau xe, bên trong là một đống súng giống nhau y như đúc.
Dư Hạo: "Vậy làm sao cậu biết tôi ở trong rừng mưa?"
Chu Thăng: "Tôi lái xe đi loanh quanh hai vòng, phát hiện cái núi này giống như cái nơi mà chúng ta đi du lịch đợt trước...."
Dư Hạo: "À!"
Chu Thăng lập tức nghi ngờ, nếu Dư Hạo không phải là chủ nhân cảng tránh gió của Trần Diệp Khải, vậy chắc là ở trên núi Thiên Thanh, thậm chí, cảng tránh gió vốn dĩ đã ở núi Thiên Thanh.
"Vì thế nên cậu lái xe đến đây." Dư Hạo nói, "Sau đó tìm thấy tôi ở chân núi Thiên Thanh."
"Không sai." Chu Thăng nói, "Còn may chán đấy, chỉ thiếu tí nữa, lần sau cậu đừng đi loạn nữa, ở yên tại chỗ chờ tôi đến."
Dư Hạo không dám nói cho Chu Thăng trước khi y gặp đám báo Mỹ còn gặp phải cái cầu treo xoay 360 độ kia, cái đấy còn khủng bố hơn, đỡ cho hắn phải mất xông suy nghĩ, y chỉ "Ừ" một tiếng.

Sau đó nhớ tới sau lưng mình còn có vết thương do bị mấy con báo Mỹ làm nên, trong nháy mắt y phát hiện ra thứ gì đó.
"Kỳ quái." Dư Hạo lẩm bẩm nói.
"Làm sao?" Chu Thăng giảm tốc xe lại, nghiêng đầu nhìn Dư Hạo.

Dư Hạo: "Cậu nhìn lưng tôi xem."
Khi Dư Hạo từ trên núi xuống y luôn ở trần, y nghiêng vai xoay lưng, để Chu Thăng xem, lẩm bẩm: "Sao lại không còn?"
Chu Thăng: "....."
Lưng Dư Hạo trắng nõn, gầy nhưng mà cực kỳ gợi cảm, khóe miệng Chu Thăng giật giật, nói: "Ê, mặc quần áo vào ngay! Định dùng sắc đẹp dụ dỗ tôi đấy à?"
Dư Hạo lấy tay sờ sờ lưng, vết thương thực sự đã không còn.
"Tôi bị con báo...!tôi không cẩn thận sượt qua nên bị thương." Dư Hạo nói, "Thế mà nó đã lành rồi!"
Chu Thăng đạp cần ga, dừng xe, ngón tay sờ soạng dưới vai Dư Hạo, nói: "Chỗ nào? Sượt kiểu gì?"
Nhất thời Dư Hạo có chút không được tự nhiên, Chu Thăng cũng không được tự nhiên lắm, động tác này vô cùng ám muội, trong trí nhớ của Dư Hạo, Chu Thăng chưa từng có những cử động thân mật như vậy.
"Trước tiên cứ mặc quần áo vào đi đã." Chu Thăng lấy lại tinh thần nói, sau đó cầm lấy áo của Dư Hạo rồi giũ ra, Dư Hạo nhét tay vào ống tay áo, áo sơ mi đã bẩn đến độ không dám nhìn thẳng.
"Vết thương sẽ tự động lành...."
Dư Hạo mở nắp của ghế trước trong xe việt dã, tìm được một cái dao Thụy Sĩ, vung ra, Chu Thăng nhanh chóng cản lại: "Đừng!"
Dư Hạo chỉ cắt nhẹ ngón tay một cái, máu chảy ra, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
"Cậu nhìn đi?"
"Kể cả như vậy cũng không được cắt tay mình!" Chu Thăng tức giận nói, ngay sau đó giật lấy dao, tịch thu.
"Thế nên trong ấn tượng của anh ấy, tôi có thể tự lành hả?"
"Ò." Chu Thăng bất mãn đáp, "Khải Khải cho rằng dù cho cậu có bị thương đến như nào cũng có thể tự tốt lên được."
Dư Hạo dường như hiểu ra cái gì, Chu Thăng lại nói: "Tới nơi rồi, xuống xe nhìn một chút đi."
Chu Thăng với Dư Hạo cùng nhau xuống xe, đóng lại cửa, Dư Hạo nhìn thằng về tòa nhà ba tầng, một ngôi nhà ẩn giấu trong rừng cây, nói: "Đây là chỗ nào thế."
"Thế giới ý thức của anh ấy quá lớn." Chu Thăng nói, "Trên đường lái xe đi tìm cậu, vô tình nhìn thấy phía xa còn có một pho tượng thượng vàng hạ cám (hỗn tạp, tạp nham) kỳ quái, cả những bức tranh trên cành cây."
Dư Hạo nói: "Có lẽ do Khải Khải đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng anh ấy đâu?"
Chu Thăng nói: "Hiện tại không cần vội vã tìm người, tính theo thời gian ở hiện tại, anh ấy cũng sắp dậy rồi, trước tiên cậu giúp tôi xem những thứ khác đi."
Hai người tới trước tòa nhà kia, có một tấm thẻ được đặt bên ngoài tòa nhà.
Chu Thăng: "Nó ghi gì? Dịch chút đi."
"Comenzó a Final.

Đây là tiếng Tây Ban Nha." May thay học kỳ này Dư Hạo chọn học tiếng Tây Ban Nha, cũng có thể nhận ra.
Chu Thăng: "Final có nghĩa là cuối cùng hả?"
Dư Hạo: "Final trong tiếng Anh với tiếng Tây Ban Nha cũng giống nhau, ngôi nhà này có tên là bắt đầu và kết thúc."
Chu Thăng với Dư Hạo đi qua quầy tiếp tân của nhà nghỉ.

Đây là một nhà nghỉ điển hình ở Nam Mỹ, chiếc quạt nhỏ trước quầy lễ tân tầng một vẫn đang quay, tuy rằng thế giới ý thức không có điện, nhưng tất cả những quy luật đều được hình thành bởi nhận thức của chủ nhân nó ở hiện tại, Dư Hạo cũng không còn lấy làm lạ.
"Cậu có thấy NPC không?"
"Không thấy." Chu Thăng nói, "Chẳng thấy NPC nào, trong mộng này, không có NPC, đây là điểm kỳ lạ nhất."
Dư Hạo: "Có khi nào bị bọn quái vật kéo đi không?"
Chu Thăng buông tay, nói: "Không có dấu vết đánh nhau, khả năng này không lớn, lên lầu xem."
Lên đến tầng hai, Dư Hạo đẩy cửa phòng ra, trong phòng chỉ dán poster của mấy bộ phim đã ngưng chiếu, bên trong phòng còn có một cái giường bừa bãi, một cái bàn, một cái tủ sách, ngoài ra không hề có thứ gì khác, Chu Thăng chỉ chỉ vào cái bàn: "Tôi tìm được súng ở chỗ này."
Dư Hạo luôn cảm thấy có một loại khí tức nào đó mang theo điềm xấu ở đây.
"Điều này ẩn dụ cho cái gì?" Dư Hạo nói.
"Nhìn mặt đất, trên bàn." Chu Thăng đáp.
Mặt đất hơi bẩn, nhưng khu vực trước tủ sách với trên bàn lại cực kỳ sạch sẽ.
Dư Hạo nói: "Tôi không hiểu."
Chu Thăng đáp: "Chú ý những cảnh và đồ vật trong mộng, chúng với hiện thực có một mối liên hệ chặt chẽ.

Khải Khải muốn chúng ta đến chỗ này, cậu phải nghĩ kỹ, những đồ vật chúng ta nhìn thấy mang ý nghĩa gì."
Dư Hạo: "Đến cậu còn không đoán ra được, tôi làm sao có thể hiểu chứ?"
"Cũng chưa chắc." Chu Thăng thuận miệng nói, "Cậu hiểu anh ấy hơn tôi nhiều.

Cậu đi đến nhà anh ấy rồi, đây là ký túc xá của anh ấy à?"

"Không phải." Dư Hạo nằm xuống giường, nói, "Chắc chắn anh ấy đã từng ở trong nhà nghỉ này."
Chu Thăng: "Đây là thế giới ý thức của anh ấy, chỉ có duy nhất một kiến trúc hiện đại là tòa nhà này.

Dư Hạo, tôi cảm thấy căn phòng này có ấn tượng rất sâu đậm trong nhận thức của anh ấy."
Dư Hạo suy nghĩ một chút, nói: "Tuy rằng phòng trong nhà nghỉ đều được bài trí giống nhau nhưng không phải kiểu giống nhau như đúc thế này, hơn nữa ngay cả vị trí khăn trải giường hay là chỗ lộn xộn trên giường đều giống hệt nhau, súng cũng để ở một vị trí."
"Ừ." Chu Thăng ý vị thâm trường nói, "Cho nên anh ấy đã ở trong căn phòng này."
Dư Hạo thật sự rất đau đầu, nếu đây là ở thế giới hiện thực thì còn có thể dựa vào logic để nói, nhưng đây là thế giới ý thức, tâm ý của chủ nhân càng trở nên khó đoán.
Chu Thăng nói: "Tôi không hiểu anh ấy giống cậu...."
"Anh ấy đã đi đến thác nước Iguazu." Dư Hạo nói, "Cũng đã từng đến Nam Mỹ, cái này thì tôi biết."
"Ồ?" Chu Thăng hỏi, "Anh ấy nói với cậu à?"
Dư Hạo tức khắc hơi ngơ ngác, nghĩ nghĩ, y vẫn chưa nói bí mật của Trần Diệp Khải cho nói cho Chu Thăng biết, đang do dự có định nói hay không thì lại bị Chu Thăng bắt được điểm quan trọng nhất.
"Một mình anh ấy đi à?"
Dư Hạo không lên tiếng, Chu Thăng lập tức vỗ tay bộp một cái, nói: "Hiểu rồi."
"Cậu hiểu cái gì cơ?" Dư Hạo dở khóc dở cười nói.
Chu Thăng nói: "Bộ quần áo này, là anh ấy cho cậu mượn nhỉ?"
Dư Hạo "ừ" một tiếng, ngón tay Chu Thăng vuốt vuốt áo Dư Hạo, nói: "Đây không phải là quần áo mới, không to như cỡ quần áo của anh ấy, cũng chẳng phải phong cách của anh ấy luôn."
"Tôi chỉ vô ý chọn phải bộ này thôi." Dư Hạo nói, "Vậy nó liên quan gì đến cái nhà nghỉ này?"
Chu Thăng nói: "Nơi này đối với anh ấy, là nơi khắc sâu trong tâm khảm, anh ấy đi đến thác nước Iguazu với bạn trai đúng chứ? Lúc đi du lịch Nam Mỹ, bọn họ ở trong quán trọ này."
Dư Hạo: "...."
"Liên hệ với cây súng để ở chỗ này." Chu Thăng nói, "Cậu nghĩ xem, xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện đấy đâu!" Dư Hạo buộc miệng nói, "Cậu cảm thấy anh ấy giết bạn trai mình ở chỗ này á? Tôi không tin! Không có chuyện này đâu!"
Chu Thăng bất lực nói: "Cậu dở đấy à! Ai lại nghĩ theo hướng đấy?"
Dư Hạo: "...."
Chu Thăng nói: "Ngẫm lại đoạn ghi âm đi, đoạn ghi âm ý! Ghi âm của Lâm Tầm!"
Chút chốc, như có một tia chớp xuyên qua biển suy nghĩ hỗn loạn của Dư Hạo..
"....! Chính là em ấy.

Vào thời điểm nhìn thấy em ấy, tôi chỉ có một suy nghĩ, lần thứ hai tôi ở trong luân hồi, lại có thể nhìn thấy một đứa trẻ giống Long Sinh đến như vậy..."
"Long sinh tự sát ở đây!" Dư Hạo nhanh chóng ngồi dậy.
Chu Thăng bình tĩnh đáp: "Đúng rồi, hơn nữa, còn dùng cây súng này."
Chu Thăng cũng nằm lên giường, Dư Hạo lẩm bẩm nói: "Chẳng trách...!Tôi hiểu rồi."
Dư Hạo nhớ đến cái ngày sau hôm y đốt than, khi đi về học viện đã thấy Trần Diệp Khải đang tra tư liệu về can thiệp khủng hoảng....!và trên tấm hình kia, là một thiếu niên mang nét u buồn chụp ở thác nước Iguazu, thiếu niên ấy tên là "Long Sinh"
Trần Diệp Khải với Long Sinh đã từng yêu nhau, bọn họ cùng nhau đến thác nước Iguazu, còn đi đến châu Nam Mỹ với Trung Mỹ, cũng đã từng ở nhà nghỉ này.
"Nhưng mới được một nửa chuyến đi." Dư Hạo nói, "Tại sao lại...!tự sát? Anh ấy không nhận ra sao?"
"Nơi này không phải có tên là bắt đầu và kết thúc ư?" Chu Thăng nói, "Là do trong thế giới ý thức, nhà nghỉ này được đặt tên như vậy, vừa là bắt đầu cũng vừa là kết thúc.

Tình cảm của họ bắt đầu ở đây, cuối cùng Long Sinh cũng về đây, tự sát."
Dư Hạo: "...."
[26/6/2021].


Bình Luận (0)
Comment