Đoạt Mộng

Chương 97



Cảnh tượng bên trong vòng Kim Ô cực kỳ yên tĩnh, ánh nắng tái nhợt soi sáng phế tích mang theo một chút cảm giác hoang vu.

Chu Thăng nhìn quanh một lát không thấy có gì nguy hiểm, thậm chí ở gần đấy còn có cả hình ảnh vòng đu quay mà họ từng ngồi trước đấy.

"Vào xem xem?" Chu Thăng nói, "Chờ dưới vòng đu quay này nhé?"
Dư Hạo hơi nghi ngờ không đáp lại, chủ nhân mộng cảnh là người mà y quen ngoài hiện thực, hơn nữa còn mơ thấy y, vì thế vòng Kim Ô mới có thể hiện ra cảnh này trước mặt y.

Dư Hạo với Chu Thăng liếc nhau, Dư Hạo gật gật đầu, Chu Thăng nói: "Nhìn qua cũng chưa thấy có gì nguy hiểm, còn có mặt trời, giờ tách ra đã, em đứng đây chờ anh, để anh gọi rồng ra."
Dư Hạo cùng Chu Thăng bước lên một bước, cả hai cùng nhảy vào trong vòng Kim Ô.

Ánh sáng mạnh lấp lóe, Dư Hạo đứng bên trong một công viên bỏ hoang, một cơn gió thổi qua, cách đó không xa là vòng đu quay mà trước đây Chu Thăng đã tỏ tình với y.

Xung quanh là mấy tờ quảng cáo với thùng giấy bay loạn xạ, ánh sáng mặt trời âm u lạnh lẽo chiếu xuống.

Nơi này chẳng khác nào vùng đất hoang ở trong mấy phim khoa học viễn tưởng, không có nổi một bóng người.

"Lại là công viên này?" Dư Hạo lẩm bẩm.

Mới đầu Dư Hạo còn nghi ngờ phải chăng là Sầm San hay Phó Lập Quần gì đó, cũng có thể là bạn bè bên khoa thể dục đã đến công viên này chơi với họ.

"Chu Thăng ——!"
Đột nhiên, Dư Hạo nghe thấy xung quanh có một âm thanh nhỏ nhỏ vang lên.

"Chu Thăng?"
Dư Hạo đi ngang qua nhà ăn của công viên nhìn thấy bên trong có một bóng người, lẽ nào là NPC? Y tới gần thêm một chút, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn vào trong.

Bàn ghế và đồ ăn trong nhà hàng bị xô đổ đang nằm ngổn ngang trên sàn.

Hình chiếu bên trong cửa sổ sát đất, Dư Hạo rõ ràng nhìn thấy sau lưng mình, một con quái vật xiêu xiêu vẹo vẹo, quần áo tả tơi, đầu cũng đã thối rữa, nó đang nhăm nhăm nhìn thẳng vào y.

Nháy mắt, Dư Hạo sởn cả tóc gáy, ngay sau đó, con tang thi này gào lên mấy tiếng rồi lao về phía y! Dư Hạo suýt chút nữa thì không kịp phản ứng, bản năng mà y trau dồi qua vô số trải nghiệm trong mộng cảnh đã trỗi dậy và giúp y nhảy sang bên cạnh để né con quái vật kia, con tang thi mục rữa "bộp" một cái, nhào người vào cửa sổ sát đất, đầu vỡ tung, não bắn tung tóe!
Dư Hạo: "......"
Dư Hạo mở to hai mắt, dòng máu đang chảy như đang ngưng lại, toàn thân phát lạnh, suýt tí nữa thì hét to, sau đó y ngã lộn nhào rồi lại cố gắng đứng dậy, chạy về phía hẻm nhỏ gần nhà ăn để trốn.

Trong phút chốc hình như lại có tiếng quái vật gào rống, ngay sau đó lại có mấy con quái vật thối rữa từ bên trong nhảy ra, Dư Hạo không nhịn nổi nữa hét to: "Chu Thăng!"
Hai con, ba con, Dư Hạo xoay người vung cái chổi lau nhà lên, xông thẳng vào đám quái vật rồi đâm cho chúng lăn lông lốc, khoảnh khắc con quái vật lao đến trước mặt y, hình dáng của nó cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Đây là giấc mơ của ai thế! Tại sao lại có cả tang thi thế này!" Dư Hạo phát điên gào lên.

Hồi trước từng có một thời gian Phó Lập Quần rất hay xem mấy phim hành động Mỹ, trong đó mấy cái xác chết biết đi, Dư Hạo ngồi xem cùng Phó Lập Quần, không chỉ một lần nhìn thấy mấy cái thứ này, quả thực y như đúc.

Y không muốn nghĩ đến việc nếu mình bị nó cắn thì sẽ ra sao, có thể khỏi được không, ý nghĩ duy nhất của y bây giờ chỉ là muốn được sống, y bắt đầu bỏ chạy.


May mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, y mơ hồ nhớ lại Chu Thăng đã từng dạy y chơi parkour ở trận chiến trước đó, Dư Hạo từ phòng ăn khu giải trí nhảy lên nhà ma, rồi chạy dọc theo nhà ma, lộn một vòng lên nóc của vòng quay ngựa gỗ rồi quay đầu nhìn lại —
—— Một cảnh tượng khủng bố, có tới hơn trăm con tang thi bị Dư Hạo kinh động đến đang bốn phương tám hướng vây lại đây!
Xung quanh vòng quay ngựa gỗ chẳng có cái gì khác, Dư Hạo đang muốn nhảy vào vườn cây, mượn lá cây để núp thì toàn bộ thế giới bỗng nhiên rung lên bần bật!
Chu Thăng đang lao như điên, sau lưng hắn là một bầy tang thi, hắn quát: "Bà xã ơi! Em ở đâu?!"
Tốc độ của Chu Thăng cực nhanh, đám tang thi tầm thường chẳng thể theo kịp được hắn, hắn lại còn quen thuộc với khu công viên này, rẽ trái lượn phải, nháy mắt đã bỏ lại bầy truy binh sau lưng.

Khi đang chuẩn bị leo lên thang của tàu lượn siêu tốc thì động đất lại bắt đầu, Chu Thăng đứng không vững suýt thì ngã xuống, lúc này hắn ném vòng Kim Ô ra kẹt giữa thang treo, xoay người ngồi lên vòng Kim Ô, nhìn ra đằng xa.

Hắc Long đi ra từ ánh mặt trời nhợt nhạt của mộng cảnh, bay xuống trái đất, Chu Thăng huýt một cái, vài bước đi lên bậc thang cao nhất, quay lưng nhảy lên lưng Hắc Long, giơ tay triệu hồi vòng Kim Ô.

Dư Hạo từ nóc vòng quay ngựa gỗ trượt xuống, lập tức ngã vào giữa đám tang thi, lúc này y bị một con tang thi há mồm ôm lấy định cắn, Dư Hạo hét lên một tiếng rồi quay người 360 độ, đá một phát vào mặt con tang thi, đạp thẳng nó ra ngoài!
Động đất cuối cùng cũng ngừng.

"Chu Thăng!" Dư Hạo thoát vây, nhanh chóng chạy đi, nhảy qua hàng rào của vườn hoa, vọt qua bãi cỏ, chạy thẳng về phía vòng đu quay.

Ngay sau đó động đất lại bắt đầu, lần động đất này mặt đất bắt đầu nghiêng, mặt cỏ trở thành một sườn dốc, Dư Hạo không kịp ứng phó, suýt chút nữa ngã vào đám zombie!
Lần động đất này mãnh liệt hơn hẳn so với những lần trước, đất trời quay cuồng, vòng đu quay trên mặt đất chấn động nghiêng nghiêng đổ đổ, một vài cái hộp tung ra rơi xuống đất!
Dư Hạo: "......"
Dư Hạo chạy nhanh trên sườn dốc, nhảy qua không biết bao nhiêu cái hộp từ vòng đu quay, đám tang thi có vẻ nhiều lên, chúng vẫn đang không ngừng đuổi theo từ hai phía, mấy cái hộp thì vẫn đang dồn dập rơi xuống rơi cả vào người chúng, lăn lông lốc đi.

Dư Hạo cảm giác mình như bị ném vào trò Temple Run ấy, giận giữ hét lên: "Lại cái quỷ gì nữa!"
"Tình yêu ơi ——!"
"Chu Thăng!"
Long viêm cuồn cuộn phun ra rừng rực đốt cháy lũ zombie, Chu Thăng ném vòng Kim Ô ra, để nó lăn đến vòng quay nơi Dư Hạo đang đứng, đuổi đám tang thi phía sau đi đi.

Nhưng ngày càng nhiều tang thi vây đến chỗ Hắc Long, chúng đu chân, ôm đuôi ôm cánh của hắc long, cùng lúc mà đu bám lấy nó.

Dư Hạo chạy trên mặt đất, Hắc Long gầm một tiếng lao đến bên người Dư Hạo, Chu Thăng đưa tay ra, Dư Hạo nghiêng người nhảy lên không trung.

Hai bên trái phải đám tang thi đã vây kín, Dư Hạo nhảy lên trên được Chu Thăng ôm ngang lấy người.

Hắc Long giẫm mạnh một cái xuống mặt đất, đập cánh để lại trên đất là hai vết chân tạo thành hố sâu, bay lên trời.

"Ôm chặt!" Chu Thăng quát.

Tức khắc, Dư Hạo theo bản năng mà ôm chặt lấy Chu Thăng, Hắc Long cách mặt đất mấy mét giương to cánh, xoay cơ thể khổng lồ rồi quay lại quật ngã đám tang thi, Dư Hạo chỉ cảm thấy choáng váng rồi ngồi xuống lưng Hắc Long, Hắc Long lại bay thẳng lên cao.

"** má, đây là mộng của anh trai à? Thích xem phim zombie lắm vào...." Chu Thăng quay đầu nhìn xuống mặt đất.

"Để ý tàu lượn! Cẩn thận!" Dư Hạo hô lớn.

Hắc Long vừa mới bay lên, nó cũng đang quay đầu nhìn vào đám tang thi bên dưới, trước mặt là đường ray tàu lượn đang đổ xuống, đổ thẳng về phía hai người một rồng.

Hắc Long suýt nữa bị đập trúng, may mà vào giây cuối cùng Chu Thăng nhấn đầu nó xuống, con Hắc Long biến thành bụi sáng biến mất, sau đó Chu Thăng ôm lấy Dư Hạo rồi túm lấy đường ray tàu lượn, theo đó rơi xuống, lao thẳng vào hồ lớn của công viên.

"A a a ——"
Đường ray tàu lượn gần hai mươi mét rơi thẳng xuống cùng với hai người ngã vào lòng hồ, bên tai Dư Hạo ùm một tiếng vang lớn, rơi vào nước, Chu Thăng giơ tay một cái đã túm được y, kéo y ra khỏi mặt nước.

Dư Hạo ngồi bên hồ không ngừng ho khan, Chu Thăng tiện tay xoa xoa lưng cho y, nhìn ngó hai bên, ngón tay gọi ra vòng Kim Ô, thu nhỏ thành vòng rồi tiện tay đội lên đầu.

Dư Hạo: "Chít chít [1] của anh không sao chứ?"
[1].

"Chít chít" ám chỉ Hắc Long, vì Dư Hạo từng cho rằng Hắc Long là sinh vật đại diện cho cái đó của Chu Thăng.

Chu Thăng: "Không phải chít chít!"
Dư Hạo nở nụ cười, Chu Thăng tùy ý đi về một phía, thấp giọng nói: "Đừng làm gì ồn, đi dọc theo tường này, mau ra ngoài thôi."
"Rồng ổn chứ?" Dư Hạo thế mà lại lo cho Hắc Long hơn.

"Tạm thời thì về rồi." Chu Thăng nói, "Mục tiêu quá lớn, dễ làm mấy con tang thi bị kích động, tìm một chỗ nào an toàn thì sẽ triệu hồi nó đến sau.

Giờ phải xem đây là nơi quỷ quái nào đã."
Dư Hạo nói: "Tận thế, tang thi, còn có cả động đất, quỷ dị hết sức."
Chu Thăng nhìn ở đằng xa có ba con tang thi đang lượn lờ, nói: "Chỉ có tận thế với tang thi, hoặc là nói chỉ có tang thi, tận thế là do bọn nó làm."
"Vậy còn động đất thì sao?" Dư Hạo nhíu mày hỏi.

"Động đất thì lúc nãy mới có." Chu Thăng nói, "Em xem, xung quanh không giống như bị động đất làm sụp đổ từ trước, có thể là giấc mộng này bị ngoại giới làm ảnh hưởng."
Dư Hạo nhớ đến có một lần vào trong mộng của Trần Diệp Khải, hình như là do máy bay bị rung do khí lưu cũng làm cho mộng cảnh sinh ra động đất.

"Vậy có khi nào cả chủ nhân mộng cảnh này đang đi máy bay không?"
"So với đi máy bay thì có lẽ còn kinh khủng hơn." Chu Thăng lấy tay ra hiệu làm động tác nghiêng, nói, "Em có để ý mặt đất ở đây đã trở thành sườn dốc không, em thấy giống cái gì? Anh nghĩ nó như kiểu phanh xe ấy."
Dư Hạo: "Đúng!"
Bọn họ đi qua khu trò chơi mật thất, Dư Hạo nói: "Nằm ngủ trên xe, có lẽ không phải anh trai, hay là chị dâu nhỉ?"
"Anh cảm thấy không giống." Chu Thăng nói, "Trước đây đi vào chỉ là suy đoán thấy nơi đây không có người sống mà chỉ có tang thi nên cũng đại khái biết là của ai.

Ngẫm lại thì thấy toàn bộ thành phố này đều là người, tất cả là xác chết di động, ấn tượng này khiến em nghĩ là ai?"
"Là em ấy à?!" Lập tức Dư Hạo hiểu ra, người mà thờ ơ với gần như mọi chuyện trong xã hội, lấy máu và mạng sống ra để đổi lấy sự chú ý, ngoại trừ Âu Khải Hàng thì còn ai vào đây!?
Chu Thăng mở cửa khu mật thất của công viên, nói: "Chắc chắn là cậu ta, tìm cậu ta thôi."
Dư Hạo nói: "Đây là súng bắn sơn mà."
"Anh nghĩ sẽ có ích." Chu Thăng nói, "Em có nhớ hôm đó, cái hôm mà cậu ta gặp em, cậu ta vừa chơi xong trò bắn súng sơn không? Nếu cậu ta thích nó thì hẳn là trong thế giới này súng sơn sẽ có sức mạnh không nhỏ đâu...."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chu Thăng tay cầm súng tiểu liên, nhanh chóng xoay người, khẩu súng gác lên vai Dư Hạo, góp cò!
Sau lưng Dư Hạo là đám tang thi vừa mới xông ra đã bị một phát đạn bắn cho vỡ đầu, ngã trên đất.

"Đi thôi!" Chu Thăng ném cho Dư Hạo một khẩu súng khác sau đó huýt sáo, trên bầu trời tái nhợt hắc long lại bay ra, bay thẳng về phía mặt đất!
Dư Hạo cầm súng, lớn tiếng nói: "Hữu dụng thật này!"

"Nhiều tang thi lắm!" Chu Thăng nói, "Trước mắt phải ra khỏi công viên, tìm nơi không có người đã!"
Chu Thăng bóp cò bảo hiểm của khẩu súng sơn, Dư Hạo thuận tay móc ra hai viên lựu đạn màu, tay cầm súng chạy theo sau Chu Thăng, cả hai chạy thẳng ra cổng công viên.

Nhưng tiếng súng ban nãy đã kinh động nhiều tang thi, hai người phải chạy thục mạng một lần nữa.

Nơi này khá gần kho hàng cửa sau với trung tâm điều khiển của công viên giải trí, Dư Hạo đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nói: "Đi về phía đông đi!"
Chu Thăng: "Làm gì?!"
Dư Hạo kéo lấy Chu Thăng, bắn cho đám tang thi đằng sau một phát, hai người bò lên trên dọc theo bệ cửa sổ, đứng ở đây, cuối cùng cũng thấy được toàn cảnh tang thi trong công viên, lúc này chúng nó đang lao đến phía họ.

"Cũng không nhiều lắm." Dư Hạo nói.

Chu Thăng: "Đúng là so với Resident Evil [2] thì không nhiều lắm...."
[2].

Residen Evil là một game bắn súng kinh dị sinh tồn, câu chuyện kể về sự bùng phát của các thây ma và những quái vật khác được tạo ra chủ yếu bởi Umbrella Corporation
Dư Hạo ra hiệu cho Chu Thăng nhìn kho hàng ở đằng xa, hỏi: "Anh có thể bắn trúng cái cửa sổ kia không?"
Chu Thăng quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nhìn ống ngắm, nheo mắt lại, nói: "Để anh thử xem, có gì bên trong?"
Dư Hạo ngẩng đầu thấy Hắc Long bay tới, nó có thể mang bọn họ đi ngay lập tức, nhưng một khi nó hạ xuống thì đám tang thi lại vây đến, chúng muốn kéo Hắc Long xuống dưới.

"Nổ pháo hoa trong kho hàng." Dư Hạo đáp.

"Vậy em bịt tai lại." Chu Thăng chuyên tâm nhìn ống ngắm, nói, "Thời điểm thích hợp thì hô nổ súng."
Dư Hạo sốt sắng nhìn đám tang thi ngày càng nhiều, mãi đến khi có mấy con tang thi bò gần đến chỗ họ, đang định trèo lên con đằng trước để lao đến chỗ hai người.

"Nổ súng!"
Chu Thăng kéo cò súng, một viên đạn xoay tròn bay thẳng về phía cửa sổ, tiện đà hắn xoay người kéo lấy Dư Hạo, hai người chạy vội dọc theo mái nhà, nhảy vào khoảng không.

Hắc Long xoẹt qua, thành công đón lấy hai người.

Cửa sau công viên bùm bùm nổ tung tạo ra một vùng mây nấm, trong ánh lửa, Hắc Long vỗ cánh lượn lên cao!
Âu Khải Hàng đứng ở rìa trường học nhìn xuống, hai chân đã bước lên lan can xi măng.

Dưới khu trường học lít nha lít nhít toàn là tang thi, học sinh, giáo viên và những người qua đường không quan trọng đang lần lượt ngước nhìn.

"Chờ đợi ư?" Âu Khải Hàng lẩm bẩm nói, "Chúng mày sẽ có thức ăn ngay thôi."
Động đất lại bắt đầu, lần này chỉ là quy mô chấn động nhỏ, Âu Khải Hàng trên lan can xi măng đứng thẳng không nổi, phía dưới đám tang thi càng dày đặc bắt đầu chen chúc lại gần.

Âu Khải Hàng lại ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trời tái nhợt xa xa phía chân trời, nhắm lại hai mắt.

"Âu Khải Hàng ——!"
Dư Hạo hô lên một tiếng, ngay sau đó, con rồng phun ra lửa, dọc theo trường học bay thẳng đến.

Lửa rồng cuồn cuộn, Hắc Long dùng toàn lực ứng phó, cùng lúc với lửa được phun ra thì vảy vàng mọc ra từ toàn thân nó.

Âu Khải Hàng bỗng nhiên trợn to hai mắt, động đất ngày càng nhiều, tựa như muốn làm cho cậu ngã xuống.

Cùng lúc ấy, cửa sắt của sân thượng ầm ầm rồi đổ xuống, đám tang thi từ ngoài bắt đầu ùa vào.

Hắc Long tung Chu Thăng với Dư Hạo xuống dưới, Chu Thăng ở giữa không trung lao như bay về phía Âu Khải Hàng, vác cậu lên.

Dư Hạo tay cầm súng phun màu bắn ra liên tiếp sơn, đám tang thi vừa xông vào sân thượng bị y bắn cho nát bét!
Âu Khải Hàng ngã mấy vòng trên sân thượng, ngây ngẩn cả người, Chu Thăng thuận tay nhấc cậu dậy, Dư Hạo che Âu Khải Hàng ở sau lưng, cầm súng bắn xung quanh, hô: "Bây giờ đi đâu?"
Chu Thăng nói: "Đi tìm cảng tránh gió của cậu ta!"
"Ở đâu mới được?" Dư Hạo ném một quả lựu đạn về phía cửa ra vào sân thượng, Chu Thăng nói: "Cái này phải hỏi cậu ta chứ!"
Động đất lại bắt đầu, đối lập hẳn với những lần động đất trước đó, cảnh trong mơ bắt đầu rung lên càng mạnh.

Dư Hạo nói: "Động đất mạnh quá, em không ngắm nổi nữa!"
Chu Thăng: "Em đến chỗ cậu ta! Tìm cơ hội leo lên lưng rồng đi!"
Hắc Long đang lượn quay khu trường học, động đất làm sân thượng nghiêng ngả, lung lay như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, Chu Thăng không dám để Hắc Long đậu lên sân thượng vì sợ nó làm chỗ này đổ xuống.

Âu Khải Hàng ngơ ngẩn nhìn cảnh này trong mơ, có vẻ như đã gặp đả kích rất lớn.

Đột nhiên Dư Hạo túm lấy cổ áo sơ mi của cậu ta, ấn cậu ta vào lan can xi măng, nôn nóng nói: "Khải Hàng, nghe anh nói."
Hai hàng lông mày của Âu Khải Hàng cau lại, chăm chú nhìn vào mắt Dư Hạo.

"Nếu như trong lòng em có một nơi là cảng tránh gió của em, em muốn đi đâu?" Dư Hạo nói, "Mau! Trả lời anh!"
"Em....em....." Âu Khải Hàng dần bình tĩnh trở lại, "Để em nghĩ lại, võ quán ạ?"
"Quá nhiều!" Chu Thăng cầm súng tiểu liên bắn ở phía trước, nói, "Không thể giết chúng nữa!"
"Đi!" Dư Hạo nói, "Khải Hàng! Đi theo bọn anh!"
Ba người nhảy từ trên sân thượng, nhảy ra khỏi khu trường học lên lưng của Hắc Long bay về phía xa.

Âu Khải Hàng chỉ đường, Hắc Long dừng lại ở trước một cái hẻm nhỏ.

Từng ngóc ngách trong thành thị toàn là tang thi, Hắc Long chen vào không nổi, Chu Thăng tiện tay vỗ một cái vào đầu con rồng, lập tức nó hóa thành bụi sáng rồi biến mất, Dư Hạo dần đường đi vào một cánh cửa trong hẻm nhỏ.

Cầu thang cực kỳ chật hẹp, đám tang thi mặc trang phục Taekwondo nhảy ra bị Dư Hạo bắn cho một phát vỡ đầu, Âu Khải Hàng sợ hãi nói: "Sư huynh!"
"Cậu chắc chắn là chỗ này chứ?" Chu Thăng đi cuối, hắn đang không ngừng bắn xuống dưới cầu thang.

"Đúng không thế!" Dư Hạo thật sự vội vàng quay đi quay lại hỏi, giống như mấy lần Chu Thăng dẫn y đi chơi mấy trò bắn nhau, cửa tầng hai tang thi không ngừng lao ra, mắt với tai phải hoạt động không ngừng.

Hiện tại, đám tang thi trong mắt Dư Hạo chỉ còn là mấy cái đầu di động, mà nhiệm vụ của y bây giờ là nhắm vào mấy cái đầu đó và nổ súng.

Đừng đi vào thang máy!" Chu Thăng chạy đến lầu hai kéo Âu Khải Hàng trở lại, Dư Hạo nói với Âu Khải Hàng: "Hàng ngày em hay đến chỗ nào! Mang bọn anh đến đó!"
"Là....!là chỗ này!" Âu Khải Hàng nói, "Đi về cuối hành lang!"
Dư Hạo mở cửa đẩy Âu Khải Hàng vào, Chu Thăng lách người đi vào, Dư Hạo ném một quả lựu đạn ra ngoài rồi đóng cửa lại.


Bên ngoài nổ một tiếng to, cửa bị khóa lại, toàn bộ thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.

Khoảnh khắc đóng cửa lại Dư Hạo đã biết bọn họ thành công rồi, nơi này đúng là cảng tránh gió.

Mỗi lần đến cảng tránh gió là có thể cảm giác được, khu vực này hoàn toàn, hoàn toàn độc lập với thế giới trong mơ, nó có một loại sức mạnh bảo vệ to lớn.

"Phù!" Chu Thăng ném súng xuống, ngồi bệt vào một tấm đệm ở gần đấy, mệt mỏi thở dốc.

Dư Hạo nhìn ngó bốn phía, có vẻ đây là phòng dụng cụ của văn quán Taekwondo, bên trong đựng đầy vật linh tinh, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ len lỏi vào, mang theo một cột sáng toàn bụi bặm.

Dư Hạo dò hỏi nhìn Chu Thăng, Chu Thăng nói: "Mệt chết đi được, triệu hồi Hắc Long hai lần, hết sức rồi."
Âu Khải Hàng lẩm bẩm nói: "Hai người là người ngoài? Không phải người trong mộng của em..."
Chu Thăng nói: "Hỏi han cái giề, để im cho ông ngủ một miếng đã."
Chu Thăng mở hai chân, kiệt sức dựa vào tường nghỉ ngơi, Dư Hạo thử dùng năng lực trị liệu, trong tay hiện ra ánh sáng trắng.

Ý nghĩa của điều này là gì? Trong mộng của Âu Khải Hàng y vẫn có thể sử dụng năng lực trị liệu, cũng tức là nói, trong mắt Âu Khải Hàng thì y có thể chữa bệnh gì đó hả.

Dư Hạo quay ra nhìn Âu Khải Hàng.

Chu Thăng chỉ chỉ sau cổ, ý bảo chỗ này, Dư Hạo đặt tay sau gáy Chu Thăng, một lát sau Chu Thăng có vẻ như đã hồi sức, nói: "Chỉ có thể triệu hồi thêm một lần nữa thôi."
"Thế là được rồi." Dư Hạo biết chỉ cần họ tìm được chủ nhân mộng cảnh là đã nắm được 50% thắng cuộc rồi.

Âu Khải Hàng nói: "Vậy em đoán không sai, quả nhiên hai người...."
"Tôi hỏi một câu cậu đáp một câu." Chu Thăng tức giận nói, "Bớt nói nhảm lại."
Âu Khải Hàng cũng không nói nhiều, chỉ đáp: "Hỏi đi."
Dư Hạo khoanh chân ngồi cạnh Chu Thăng, đối diện với Âu Khải Hàng, cũng chính khoảnh khắc này, y cảm thấy mình có thể hiểu được Âu Khải Hàng.

"Đối với cậu, đời này cái gì là quan trọng nhất?" Chu Thăng nói.

"Em không biết."
Dư Hạo nói: "Không phải trả thù sao?"
Âu Khải Hàng nói: "Ngày đó các anh đưa em từ trên sân thượng xuống, em bắt đầu hoang mang.

Em có chút hối hận, em....!Em không biết cuối cùng mình có thể thành công không, Chu Thăng, lúc ở phòng thẩm vấn, lời anh nói khi ấy, là đang lừa em đúng không?"
"Ừ đấy." Chu Thăng không kiên nhẫn đáp, "Nhìn cậu kiêu kiêu ngạo ngạo như thế, tôi không muốn để cậu thấy dễ chịu."
Âu Khải Hàng cười nói: "Em cũng đoán vậy.

Tiếu Ngọc Quân phát hiện em để lại cho chị ấy đồ ạ?"
"Ừ thấy." Chu Thăng gãi gãi đầu, nói: "Mật khẩu cũng giải rồi."
"Để em tham gia với các anh được không." Âu Khải Hàng đột nhiên nói.

"Không thể!" Chu Thăng đáp.

Dư Hạo: "???"
Dư Hạo lúc này không hiểu được Chu Thăng với Âu Khải Hàng đang nói gì, Chu Thăng lại liếc cho Dư Hạo một cái.

Âu Khải Hàng: "Các anh đến mộng của từng người để cứu giúp họ đúng không?"
"Không phải." Chu Thăng nói, "Sao cậu lải nhải lắm thế nhỉ? Việc này chẳng liên quan đến cậu, nếu không phải do cậu mơ thấy Dư Hạo thì bọn tôi cũng chẳng đến đây."
Bây giờ Dư Hạo mới hiểu được, trong lòng sợ hãi nhìn Chu Thăng, ý muốn nói là anh cứ như vậy mà công khai với em ấy hả?"
"Gạt cậu ta cũng vô dụng." Chu Thăng nói, "Cậu ta quá thông minh, nhất định sẽ đoán được."
Dư Hạo nghĩ cũng phải, bọn họ bị Trần Diệp Khải vạch trần một lần, Âu Khải Hàng hẳn là cũng có thể đoán được, hiện tại lại thăm dò nhau rõ ràng chỉ là lãng phí thời gian.

Âu Khải Hàng quả nhiên là có quá nhiều thứ muốn hỏi, Chu Thăng lại nói: "Cậu hỏi nữa thì bọn tôi đi luôn."
"Đừng!" Âu Khải Hàng nói, "Em biết em có lôi chuyện này ra kể với mọi người thì cũng chẳng ai tin...!ở hiện thực các anh cũng sẽ không thừa nhận, đừng đi mà! Em không hỏi cái gì đâu."
Chu Thăng dùng đúng một câu ngăn lại lòng hiếu kỳ của Âu Khải Hàng, Dư Hạo cảm thấy cho dù là ở trong mộng thì dòng suy nghĩ của Âu Khải Hàng vẫn cực kỳ tinh tường, nếu đổi lại là y bị ném vào một giấc mơ kỳ quái, xong còn bị tang thi đuổi theo, sau đấy lại được Chu Thăng đến cứu, mang y chạy vào phòng dụng cụ của võ quán để trốn...Y cũng chỉ nghĩ là ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó, căn bản sẽ chẳng có gì để hỏi.

"Đồ Đằng của em ấy ở đâu." Dư Hạo nói, "Boss sẽ là ai?"
Chu Thăng nhíu mày suy nghĩ một chốc sau đó trả lời Dư Hạo: "Có thể là ở nhà cậu ta hoặc là chỗ nào đó tương tự viện kiểm sát?"
"Có ý gì?" Âu Khải Hàng nói, "Xin lỗi vì em lại đặt câu hỏi, chỉ là em..."
Chu Thăng giải thích qua qua cho Âu Khải Hàng, Âu Khải Hàng có vẻ như đã hiểu ra cái gì, Dư Hạo nói: "Chiến thắng chính mình, khống chế nội tâm của em, đoạt lại Đồ Đằng của em thì thế giới nội tâm của em mới khôi phục lại nguyên trạng."
Âu Khải Hàng cười khổ nói: "Trừ phi có người vì chính nghĩa mà bảo vệ em, còn không, có lẽ cả đời này em cũng không thể đổi ý nghĩ về cái thành phố này."
"Thế hả." Chu Thăng nói, "Thế tôi cảm thấy dù có cả ba người chúng ta đi nữa cũng không thắng nổi boss trong nội tâm cậu đâu."
Toàn bộ thế giới lại chấn động, vang lên một thanh âm kỳ quái.

"Xin hãy lấy thẻ."
"Chúc ngài thuận buồm xuôi gió."
Đây là âm thanh điện tử của trạm thu phí cao tốc.

Âu Khải Hàng không nói nữa, Dư Hạo nhíu mày nói: "Em tính đi đâu? Đến một nơi xa lắc xa lơ sao? Trong lúc đang chờ xét xử thì em không được rời khỏi Dĩnh thị."
Âu Khải Hàng hỏi: "Anh hỏi ở hiện thực sao? Em đang bị bắt cóc.".


Bình Luận (0)
Comment