Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 107

Mặt nóng của Tiêu Thừa dán ở cổ nàng, âm thanh  trầm thấp: “Nói nhiều như vậy, ta khát.”

Nàng ở chung với hắn lâu ngày như vậy, sao có thể không hiểu được ý của hắn, lập tức duỗi tay che miệng hắn lại, nói: “Gọi người đưa nước tới.”

Hắn vươn đầu lưỡi Liếm  lòng bàn tay nàng, ngứa ngáy làm nàng thu hồi về.Hắn tiếp tục nói: “Muốn uống sữa.”

Nhậm Khanh Khanh tình nguyện không thấy hắn say, nếu là ngày thường, như thế nào cũng nói ít làm nhiều, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ như thế này.

“Tiểu Bảo còn ở đây.”

Tiêu Thừa ghé vào trên người nàng, đầu hướng  vào ngực cọ cọ: “Ngủ rồi.”

Nàng thự bó tay, say cứ ma sát như vậy. Chỉ có thể đẩy đầu của hắn, thấp giọng nói: “Ta đi lấy nước.” 

Hắn lần mút theo cần cổ thấy được vú thịt, một ngụm bao lấy mút vào trong miệng, ra sức mút vào, âm thanh hàm hồ: “Sữa ngọt.”

Nàng không lay chuyển được hắn, sức lực lại nhỏ, đẩy cũng không động được hắn, chỉ có thể nghiêng thân mình sang bên cạnh, cố gắng không để cho Tiểu Bảo thấy.

Hắn chôn ở ngực nàng, hương thơm đầy mặt,  miệng bọc núm vú nho nhỏ, đem sữa bên trong hút tất cả ra ngoài, từng ngụm nuốt xuống, âm thanh nuốt cực kỳ rõ ràng trong bóng đêm. .

Nhậm Khanh Khanh nắm mặt hắn, có chút buồn bực: “Tiếng nhỏ chút.”

Tiêu Thừa mặc kệ, lại vội vàng lôi một luồng vú khác ra, chụm hai núm vú lại với nhau, từng dòng sữa được bóp vào trong miệng.

Có lẽ là quá khát, chỉ trong chốc lát, sữa đều hết sạch.

Tiêu Thừa chưa đã thèm, sách núm vú không bỏ, khàn giọng: “Không có.”

Nàng không còn lời nào để nói, nuốt ăn vội như vậy, tất nhiên cũng không có nhiều hơn. 

Nam tử cọ cọ vú thịt, cầu xin: “Còn muốn, Khanh Khanh, còn muốn uống sữa”

Hắn uống say, người cũng không tỉnh táo, chỉ biết cầu sữa uống.  Nhậm Khanh Khanh mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến dùng tay che  mặt: “Thật không có……”

Hắn có hơi buồn bực, duỗi tay véo véo vú thịt, tính trẻ con nói: “Mau xuống sữa!”

Thấy phía trên bị véo ra vết đỏ, hắn lại gục đầu xuống hôn hôn, dỗ nàng: “Khanh Khanh, không đau.”

Nàng thấp giọng nói: “Đừng ăn……”

Hơn nửa đêm còn đến quấy nàng, ngày mai nàng còn phải dẫn Tiểu Bảo đi gặp Thái Hậu, nếu không tỉnh được không biết làm sao.

Tiêu Thừa không nghe: “Ta khát.”

Ai bảo hắn uống nhiều rượu như vậy! Nhậm Khanh Khanh than  một hơi, nhắm mắt lại không muốn để ý đến hắn.

Đơn giản chỉ muốn cho hắn tự chơi, say rồi lát sau sẽ ngủ.

Không ngờ cái đầu rắc rối trên người nàng lại luồn chỗ này chỗ kia, quần áo được vén lên lỏng lẻo và treo lủng lẳng trên ngực.

Hắn kéo xốc chăn ở trên người, môi lưỡi hôn theo núm vú đi xuống bụng nhỏ, lưu lại một đường ướt át.

Nhậm Khanh Khanh mở mắt ra, thấy đầu hắn để trên bụng mình, chỉ cách chân tâm một bàn tay, đang muốn đẩy hắn ra, không đề phòng hắn lập tức đi xuống, tò mò nhìn chằm chằm chỗ kia. 

Lúc này nàng thật sự đã rất  xấu hổ, đôi tay giữa lấy má hắn muốn kéo lên trên, lại nghe tiếng nam tử nói: “Nơi này có nước.”

Hơi thở nàng cứng đờ, trên mặt nóng rát. Nơi này có nước, hắn vừa rồi đã xoa mút vú nàng, phía dưới đã sớm động tình, quần trong đều bị thấm ướt.

Hắn đẩy đẩy ra hai mảnh hoa môi, cửa huyệt càng nhiều d*m thủy , róc rách chảy ra, bị hắn nhìn chằm chằm, thịt non thẹn thùng run lên.

Hắn nuốt nuốt nước miếng, ngón tay chọc chọc chất lỏng trong suốt, đưa lên miệng nếm một cái: “Ngọt hơn sữa.” 

Dứt lời, không đợi nàng phản ứng lại, đôi tay giữ hai cánh mông, môi dán vào giữa hai chân nàng, đầu lưỡi Liếm  một cái giữa huyệt, vội vàng nuốt lấy d*m thủy.
Bình Luận (0)
Comment