Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 117

Nhậm Khanh Khanh biết đường, nhưng vẫn đi lang thang một mình, không biết nên đi đâu.

Theo như lời Chu Tồn Phong đã nói, nếu ngày đó nàng tin hắn một chút, ở lại huyện Hà, chờ hắn tới đón nàng, có lẽ sẽ không thay đổi thành như vậy……

Nàng trượt chân ngã quỳ trên đất, không dậy nổi.

Nếu trước đến nay Chu Tồn Phong vẫn chưa phản bội nàng, vậy nàng thì sao, lại dan díu với hoàng đế trước hắn, những oán hận trước đó, đến tột cùng tính là cái gì?

Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng nam tử: “Khanh Khanh, bò trên đất làm gì?”

Tiêu Thừa không biết chiều nay đã xảy ra chuyện gì, hôm nay quá nhiều việc, lúc này hắn mới ra khỏi Kim Loan Điện, vừa lúc thấy nàng.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn phía hắn, lệ rơi đầy mặt.

Lòng hắn đột nhiên co rụt lại, ngồi xổm xuống dán sát vào nàng, muốn dùng tay lau nước mắt cho nàng: “Sao lại khóc?”

Sau lần chạy trốn đó nàng không còn khóc nữa, ngẫu nhiên có một hai lần, cũng đều là ở trên giường. Hiện nay khóc đến mặt  vô cảm, chỉ không ngừng rơi nước mắt, trong mắt như, như…… còn mang theo hận ý?

Nhậm Khanh Khanh quay mặt đi, né tránh  tay hắn đang đưa đến, rũ đầu không nói.

Tay Tiêu Thừa cứng đờ  giữa không trung, mày nhíu chặt, không biết nàng bị làm sao.

Mối quan hệ giữa hai người mấy ngày nay rõ ràng đã dịu đi, nàng đã mỉm cười với hắn, sao hôm nay hình như còn tệ hơn trước?

Hắn đưa tay nắm eo nàng, không nói gì vớt người từ dưới đất lên, thấp giọng: “Dưới đất lạnh.”

Nàng cử động hai lần nhưng không thoát ra được nên chỉ có thể để hắn ôm vào lòng, đưa nàng  hồi cung.

Vào đến Thừa Tú Cung, Tiểu Bảo từ tay ma ma đi lên, sáng nay tiểu tử này đang ngủ, buổi chiều mẫu thân lại không ở bên người,tối mới nhìn thấy hai người họ, trong lòng nhớ nhung, vươn tay muốn ôm.

Lúc này  Tiêu Thừa không rảnh quản, vẫn không biết ánh mắt Nhậm Khanh Khanh nhìn hắn đến tột cùng là ý gì, rõ ràng đêm qua trước khi đi vào giấc ngủ vẫn còn hòa hảo, sáng nay trước khi thượng triều còn chống lên hôn nàng một phen, như thế nào chỉ mới một ngày,đã trở thành như vậy?

Nhậm Khanh Khanh ôm Tiểu Bảo vào trong lòng ngực, mím môi đi nhanh vài bước, kéo dài khoảng cách với hắn.

Tiểu Bảo ngốc ngốc, không biết hai người bọn họ làm sao, chỉ ghé vào trên vai nàng, tay vươn về phía sau muốn giữ chặt hắn: “Cha ——”

Nghe vậy, bước chân Nhậm Khanh Khanh lại rối loạn thêm.Trong lòng nàng đau đớn, hắn đâu phải cha, hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, muốn cái gì được cái đó, cho dù là chia rẽ một nhà bọn họ. 

Tiêu Thừa bị nàng làm cho mất mặt trước mặt mọi người, mặt đã tối xuống, nhưng còn cố kỵ hài tử ở đây, chỉ phải sóng vai đuổi theo nàng, hạ  giọng nói: “Nàng đang gây chuyện cái gì?”

Tiểu Bảo cảm giác được gì đó, đáng thương vô cùng nói: “Cha, ôm.”

Lòng nàng thật sự mệt mỏi, chỉ đành nhét Tiểu Bảo đang xoay không ngừng vào lồng ngực hắn,  cúi đầu đi vào phòng, đóng cửa lại.

Tiêu Thừa ôm hài tử, đôi mắt dán chặt vào cửa phòng, thấy bên trong không hề có động tĩnh, lạnh giọng nói với Hà Thiên Sinh đang đứng một bên: “Đi tra.”

Nhậm Khanh Khanh dựa lưng vào cửa ôm đầu gối ngồi dưới đất, nàng thật sự không đối mặt  được với hắn. Vừa nhìn thấy hắn, liền nghĩ đến từng vụ việc mà hắn làm, nghĩ đến muội muội của hắn, nghĩ đến người Tiêu gia  huyết mạch tương liên, làm ra những việc giống nhau như đúc. Nàng không biết có nên oán hận hắn hay không …

Mình đã thành phi tử của hắn, cha nương cùng nhi tử bị hắn nắm chặt trong tay, nếu Chu Tồn Phong nói chính là sự thật, vậy nàng lại có thể như thế nào? 

Nàng cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy mình đang làm ra vẻ.
Bình Luận (0)
Comment