Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 167

Toàn thân Tiêu Diệu bị nước suối lạnh như băng thấm vào, nàng ta đông cứng đến phát run đang muốn gào lên mắng nàng, bỗng nhiên lại nghẹn ở trong cổ họng.

Nhậm Khanh Khanh nói đúng, nếu lúc này nàng ta gào lên, người khác chạy đến sẽ không đi được.

Nàng ta oán độc liếc nhìn nàng một cái, hạ giọng: “Kéo ta lên.”

Nhậm Khanh Khanh cười cười, dịu dàng nói: “Công chúa, ngươi gãy chân, nhưng tay không gãy.”

Tiêu Diệu như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nàng ta bị nàng đẩy mạnh vào trong nước, làm sao có sực tự mình bò lên bờ.

Nàng ta cắn chặt răng, nói: “Đồ vật trên xe lăn của ta.”

Nàng ta đã rơi xuống suối như vậy, hẳn là sẽ không còn gây được chuyện nữa. Mắt Nhậm Khanh Khanh sáng lên, lại nhảy xuống nước cố sức đẩy nàng ta lên bờ.

Nàng nhìn thấy trên tay Tiêu Diệu cầm cây trâm dính máu, ngước mắt lên nhìn nàng ta: “Tốt nhất ngươi đừng có ra vẻ, ngươi vội trở về Đại Tề, còn ta thì không.”

Lần này là hù dọa nàng ta, suy cho cùng cũng là tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, lại bị đông cứng đến run bần bật. Nghe xong lời nàng nói,  hung tợn trừng nàng liếc mắt một cái, tay run rẩy lấy đồ từ trong tay nắm của xe lăn ra.

Bên trong có một túi vải được bọc kín mít, cùng lắm chỉ bằng nửa bàn tay, Nhậm Khanh Khanh cau mày nhận lấy, không nghĩ ra cuối cùng đây là thứ gì.

Mặt Tiêu Diệu vô cảm: “Ngươi nhìn xem.”

Nhậm Khanh Khanh cẩn thận mở ra, sau một lớp thứ nhất, nàng sợ tới mức suýt chút nữa vứt cả cái túi vải này đi.

trong này, vậy mà lại là một ngón tay.

“Ngươi ——” nàng nhíu mày nhìn về phía nàng ta.

Tiêu Diệu hừ cười: “Không nhận ra à, đây không phải là ngón tay của Chu Tồn Phong sao?”

Trong lòng  Nhậm Khanh Khanh chấn động, lại quấn chặt ngón tay lại, hỏi: “Ý gì?”

Đúng lúc nàng ta được xuất kích: “Ngu thật.”

Nhậm Khanh Khanh nặng nề nhìn về phía nàng ta, nàng ta liền mím môi, mất tự nhiên giải thích cho nàng: “Mười năm trước, hoàng tử* bên phía Bắc Liêu bị thiếu mất một ngón tay.”

(*Bắc Liêu là nước được tả như tóc vàng mắt xanh, người nước ngoài, nên mình dùng tử hoàng tử thay cho vương gia)

Chu Tồn Phong là hoàng tử của Bắc Liêu? Nhưng trước đó bọn họ ở bên nhau chưa từng thiếu một ngón.

Nàng lại nghe Tiêu Diệu tiếp tục nói: “Đôi ngọc bội kia, đó là đồ vật trên người vị hoàng tử đó. Hẳn là Chu Tồn Phong tình cờ gặp được nên giết hắn, mới đoạt lấy ngọc bội.”

Lúc đầu Chu Tồn Phong cho rằng miếng ngọc bội đó là tín vật của hoàng thất, nếu đoạt được có thể mở ra một đế chế mới bên phía Bắc Liêu, nào biết đây thật ra là bùa đòi mạng.

Sau khi hắn cùng Hưu Nguyệt chạy ra khỏi thượng kinh, vô ý bị nàng ta phát hiện ra miếng ngọc bội, sau đó lại báo cho đại tướng là Hồ Diên Côn. Bọn họ mưu tính một phen, quyết định đem Chu Tồn Phong giả mạo làm hoàng tử, đến lúc đó lật đổ Kim Gia hiện tại.

Lời nói Tiêu Diệu mang theo vẻ trào phúng: “Khi đó ta bị hắn trói lại, đêm đó ta tận mắt nhìn thấy hắn chặt đứt ngón tay mình, sau đó vùi vào chậu than.”

Nàng ta lại tiếp tục: “Hắn ta là người như vậy, có thể vì chuyện gì lại làm tổn thương bản thân mình, khi đó ta cảm thấy kỳ lạ, sau đó đợi hắn đi rồi lấy nước dập chậu than, cầm ngón tay này giấu đi.”

Nhậm Khanh Khanh liếc nhìn nàng ta một cái, chỉ cảm thấy nàng ta đem hết trí thông minh của mình dùng ở trên người Chu Tồn Phong rồi.

Lúc này, chân trời phía tây bốc lên một cột lửa, nàng liếc nhìn qua, phát hiện ra đó chính là phương hướng của khách điếm đêm qua.

Nàng cùng Tiêu Thừa dựa vào nửa miếng ngọc bội vào thành, sau đó lại ở trong khách điếm. Vậy là khách điếm kia cũng bị tai bay vạ gió, đoán rằng bị bọn họ liên lụy rồi.

Nhậm Khanh Khanh nghĩ mà sợ, may mà nàng đã trộm trèo ra ngoài.

Chỉ là bên phía  hắn ta đã phát hiện ra, không thể trì hoãn nữa. Nàng cõng Tiêu Diệu lên, vứt bỏ xe lăn cồng kềnh, tính mang theo nàng ta ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment