Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 42

Hắn tàn nhẫn thúc nàng một hồi, dưới thân tiểu nương tử đã sớm không chịu được, liền hôn mê bất tỉnh.

Hắn không có hứng thú cưỡng dâm cương thi, nên đứng dậy mặc áo, đẩy cửa rời đi.

Triệu ma ma đang đứng hầu ở cạnh cửa, thấy hắn rời đi vội vàng đi vào nhìn nàng, tiếng kêu vừa rồi của nàng quá mức đáng sợ.

Tiêu Thừa giơ roi giục ngựa, bên ngoài vài hạt mưa nhỏ rơi xuống, quất lên người hắn.

Hắn càng cưỡi càng nhanh hơn, bỏ xa nhân mã đi theo phía sau.

Hà Thiên Sinh kinh hồn bạt vía chạy theo sau, nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ của hắn.

Hắn vẫn đang thắc mắc tại sao hôm nay Hoàng Thượng không qua đêm trong biệt uyển. Chỉ là như vậy cũng tốt, tránh việc phải vội vã chạy về cung vào sáng sớm.

Tiêu Thừa đã xuống ngựa, bước nhanh đi vào, vừa đi đến ngoài Kim Loan Điện, đã có tiểu thái giám lên bẩm báo: “Hoàng Thượng, Trịnh đại nhân cầu kiến.”

Trịnh Nhạc được hắn phái cho người theo dõi Nhữ Dương công chúa, giờ phút này cầu kiến, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì.

Hắn vốn đã tức giận, nhưng muội muội này lại càng không bớt lo, có thể chạy đến chỗ nào, chỉ là đi tìm Chu Tồn Phong mà thôi!

Một thành hai…… tay hắn nắm chặt, mặt u ám đi vào.

Trịnh Nhạc đã sớm chờ hắn ở đây, vừa thấy người liền quỳ xuống: “Hoàng Thượng, ti chức thất trách.”

Ngữ khí Tiêu Thừa lạnh lùng: “Nàng lại đi Hà Tây?”

Trịnh Nhạc lắc đầu: “Công chúa ra khỏi thành, nói phải đợi Chu đại nhân trở về, rồi cả hai sẽ cùng hồi kinh.”

Hắn lật lại thư của Chu Tồn Phong từ hôm kia, trong đó viết sau khi công tác cứu trợ thiên tai hoàn thành, hắn ta đã xin lệnh quay trở lại kinh thành.

Trịnh Nhạc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng lại đi bắt công chúa trở về, nhưng hoàng thượng quăng bức thư nói: “Không cần quản nữa.”

Đường đường là công chúa, lại muốn đi tiếp triều thần hồi kinh, nàng cũng không chê mất mặt!

Lại nghĩ tới nữ tử không có lương tâm trong biệt uyển kia, hắn lạnh mắt: “Ngươi dẫn theo một đội nhân mã, ngăn ở cửa thành, không cho bọn họ hồi kinh.”

Nếu Nhữ Dương muốn, hắn sẽ cho nàng được toại nguyện.

Trịnh Nhạc ngẩn người, không rõ được ý này, Chu Tồn Phong công thành hồi kinh, vì sao phải ngăn chặn.

Lại thấy quanh thân Thánh Thượng lạnh đến đống băng, không biết bị người nào chọc giận. Trịnh Nhạc cúi đầu, khom lưng cáo lui.

Tuy hắn là thống lĩnh ngự lâm vệ, lại không ở bên cạnh Tiêu Thừa lâu dài. Vừa ra đến bên ngoài, vẻ mặt đau khổ hỏi: “Hà công công, ý của hoàng thượng là gì đây?”

Hà Thiên Sinh nghĩ đến quan hệ của Chu Tồn Phong cùng tiểu nương tử kia, đoán ra Hoàng Thượng hẳn là đang không vui, chỉ nói: “Trịnh đại nhân yên tâm đi thôi, chỉ là muốn được yên tĩnh.”

Trịnh Nhạc nhíu nhíu mày, hắn được phân phó mang theo binh lính vô danh đến chặn người, chẳng lẽ hoàng thượng bất mãn với Thám Hoa lang?

Không dám tìm hiểu quá sâu ý thánh, hắn chắp tay cảm tạ, bước chân rời khỏi.

Sắc mặt Tiêu Thừa âm trầm ngồi trước bàn, hắn năm nay 24 tuổi, từ trước nay đến nay vui buồn không thể hiện lên mặt, chỉ là hôm nay quá bạo nộ.

Cho dù Hà Thiên Sinh hầu hạ từ lâu rồi, giờ phút này cũng không dám nói nhiều, chỉ thật cẩn thận buông ấm trà xuống, cúi đầu lui sang bên cạnh.

Lúc này, nam tử đột nhiên mở miệng: “Gọi Vương Diệp đi biệt uyển.”

Thái y đi đến đó, có thể làm cái gì nữa, đơn giản chỉ là chữa bệnh.

Chắc tiểu nương tử kia bị thương, trong lòng Hà Thiên Sinh thở dài một hơi.

Hắn đáp lời “Vâng”, đang muốn lui ra, lại nghe hắn nói: “Ngừng đưa thuốc tránh thai cho nàng.”

Không phải nàng nhớ Chu Tồn Phong sao, không phải yêu thương Tiểu Bảo cùng hận mình sao? Hắn cố tình muốn cho nàng hoài hai hài tử của mình, đến lúc đó xem nàng xử lý như thế nào?

Hà Thiên Sinh kinh hãi không thôi, hiện nay hoàng đế vẫn chưa có con nối dõi, cũng không thường xuyên đến hậu cung, nếu ngừng chén thuốc kia, chẳng phải là…!

Ở trong cung lăn lộn vài thập niên, suy cho cùng cũng không phải đèn cạn dầu, dù cho trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ cung cung kính kính cáo lui.
Bình Luận (0)
Comment