Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 58

Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, trên mặt Trịnh Nhạc vui mừng làm làn da đen đúa cũng không che giấu được.

Tiêu Thừa còn đang thấy khó chịu, không thể nhìn hắn vui vẻ như vậy, hắn nhíu mi, hừ lạnh: “Chuyện gì.”

Trịnh Nhạc quỳ xuống, vậy mà không phải vì sự tình của công chúa mà đến, chỉ nói: “Vi thần tới thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn.”

Hắn nhướng mày, hiếm lạ nói: “Cô nương nhà ai?”

Trịnh Nhạc cao ráo khỏe mạnh, nước da ngăm đen, tuy khuôn mặt đẹp nhưng thường có vẻ mặt đen tối, dễ khiến các tiểu nương tử sợ hãi. Hôm nay đúng là kỳ lạ, vậy mà còn đến tìm mình xin tứ hôn?

Hắn đáp: “Là một tiểu gia nương tử nhỏ, lúc chơi thuyền trên hồ gặp được, thần…… vừa gặp đã thương.”

Mặt hắn màu đen lại lộ ra màu đỏ, dáng vẻ buồn cười cực kỳ.

Tiêu Thừa nghĩ đến mình còn đang buồn rầu không biết phải thổ lộ thân phận mình như thế nào với Nhậm Khanh Khanh, bên này thuộc hạ đã thu xếp muốn thành thân, trong lòng không khỏi thở dài.

Trịnh Nhạc trung thành, tận tâm, thỉnh cầu chuyện này tất nhiên là hắn đáp ứng.

Tiêu Thừa đề bút viết mấy chữ, liếc mắt qua túi thơm đang đeo bên hông hắn, hỏi: “Đó là vật gì?”

Trịnh Nhạc cười ha ha: “Là thê tử chưa qua cửa của thần đưa cho, nói là bùa bình an, phía trên còn thêu tên của thần.”

Tiêu Thừa nhìn kỹ chăm chú, quả nhiên thấy phía trên thêu chữ “Nhạc”, đường may khéo léo, xem ra là một nữ tử không tồi.

Hắn viết xong thánh chỉ cho Trịnh Nhạc, lởi mở đầu không đầu không đuôi: “Đây có phải là thứ gần đây được dân chúng ưa chuộng không?”

Gần đây hắn ra cũng cũng thấy nhiều người dân đeo trên eo.

Trịnh Nhạc gật gật đầu: “Thất Tịch đến gần, nữ tử đều sẽ thêu túi thơm này cho phu quân của mình, lấy cầu bách niên hảo hợp.” (*Cầu mong được hạnh phúc dài lâu)

Lòng Tiêu Thừa hơi động, phất tay bảo hắn lui ra. Xử lý xong việc chiều chính, hắn lại cưỡi khoái mã đến biệt uyển, có vẻ rất vội vàng.

Vừa thấy được người, hắn liền ấn nàng hôn một hồi, lại nói:  “Thêu túi thơm cho ta.”

Nhậm Khanh Khanh còn chưa phản ứng, vẻ mặt đầy nghi hoặc  nhìn hắn.

Tiêu Thừa chỉ lo nói cho mình: “Thêu con rồng ở phía trên.”

Nàng che miệng lại, cho rằng hắn nổi điên, lại bị hắn véo véo má, cười nói: “Không sợ, hoàng đế cũng không hiểu được.”

Trong lòng Nhậm Khanh Khanh bất an, nàng còn tưởng trong tay hắn chỉ có chút quyền thế thôi, làm sao đoán được đến hoàng đế hắn cũng không sợ, nên không phải là quan lớn gì đi?

Nàng cắn cắn môi, lại nghe hắn tiến đến bên tai, phun ra hơi nóng đến tê dại: “Ngươi thêu chữ ‘ Tiêu ‘, hoặc là thêu chữ ‘ Thừa ‘ cũng được.”

Dân thường làm sao biết được tên hay họ của hoàng đế. Nhậm Khanh Khanh chỉ cảm thấy kỳ quái, nào có người lại muốn rồng lại muốn hạc, tên lại là một chữ  “Thừa” nặng nề như vậy.

Nàng không muốn thêu cho hắn, chỉ viết trên giấy: “Ta không ——”

“Làm” chữ còn chưa viết ra tới, tay đã bị hắn đè lại, chỉ thấy ánh mắt nam tử tối xầm, nàng nhìn thấy đã hốt hoảng.

“Ta thấy ngươi may quần áo cho Tiểu Bảo.”

Nhậm Khanh Khanh mím môi, xoa xoa ngực hắn, cọ cọ, đem tay đặt ở trước mắt hắn, làm ra khẩu hình: “Tay đau.”

Hắn véo má nàng sang hai bên, ác liệt cực kỳ: “Đừng tìm cớ, nếu ngươi không thêu, chờ lúc nguyệt sự đi rồi, ta sẽ không tha cho ngươi.”

Nhậm Khanh Khanh cắn cắn môi, chỉ đành viết trên giấy: “Ta muốn tự đi mua sợi tơ, ở đây dùng không quen.”

Tiêu Thừa xoa xoa lưng nàng, vô thức mang theo ý cười: “Đều nghe ngươi.” 

Dù sao ngày thường ra cửa đều có người đi theo, chỗ tối lại có thị vệ. Thiên hạ đều ở trong tay hắn, chỉ sợ nàng chạy trốn không thành.

Ánh mắt hắn trầm trầm, mặc dù có chạy, hắn cũng có thể tự tay bắt nàng trở về.
Bình Luận (0)
Comment