Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1000 - Chuong 1000: Tuyet Vong Va Hy Vong

Chuong 1000: Tuyet vong va hy vong Chuong 1000: Tuyet vong va hy vongChuong 1000: Tuyet vong va hy vong

Chương 1000: Tuyệt vọng và hy vọng

Tuy bị đối phương mắng chửi, nhưng Lục Tiểu Thiên cũng biết bản thân đuối lý. Hiện tại bản thân hắn cũng khó tự giữ mình, làm sao còn có thể khống chế Hạo Âm hồ lô giết địch, hoặc là bất cứ pháp khí nào khác cũng không thể, chỉ cần hơi buông lỏng sát khí lập tức bạo phát lại ngay.

Nên dù bị La Bình Nhi chửi mắng, hắn cũng không có biện pháp.

Lục Tiểu Thiên bất chấp động tĩnh từ Linh Tê pháp loa truyền đến, vẫn đang cố gắng tiếp tục áp chế sát khí trong cơ thể.

La Bình Nhi được giáo dưỡng từ nhỏ, hiếm khi mắng chửi những lời chua ngoa khó nghe như thế. Nàng liên tục mắng vài câu, đối phương lại không hề hồi âm. Nàng chỉ biết vừa chạy trốn, vừa thay đổi ngữ khí thành cầu khẩn Lục Tiểu Thiên cứu mình.

Chỉ là bất kể La Bình Nhi mắng cũng được, cầu khẩn cũng thế, bên phía Lục Tiểu Thiên vẫn luôn không hồi âm.

Trong lòng La Bình Nhi rất nhanh liền cảm thấy tuyệt vọng, lỡ như bị hai nhóm người này đuổi kịp thì kết cục sẽ sống không bằng chết.

Bây giờ chỉ còn lại bản năng sinh tôn khiến cho La Bình Nhi không hề từ bỏ, vẫn dốc hết toàn lực chạy trốn. Sau khi bay thêm mấy trăm dặm, lúc này La Bình Nhi đã cảm thấy kiệt sức, trong lòng bàng hoàng, ngay cả vải tơi che mặt bị gió thổi bay đi cũng mặc.

Lại bay thêm một lúc, đột nhiên La Bình Nhi nhìn thấy trên một hòn đảo cách đó không quá xa, có một tên thanh niên mặt đen đang ngồi xếp bằng đả tọa. Trong lòng La Bình Nhi vốn đã cảm thấy tuyệt vọng liền tràn đây vui mừng. Loại cảm giác tuyệt địa phùng sinh này quả thật khiến cả người nàng không khỏi cảm thấy run rẩy, xem ra tên gia hỏa mặt đen này cũng không phải thật sự tuyệt tình.

"Đông Phương công tử thật là miệng đầy dao găm nhưng tấm lòng Bồ Tát, thì ra đã sớm ở nơi này chờ thiếp, khiến cho trái tim thiếp bị dọa đến suýt rớt ra ngoài rồi."

La Bình Nhi chỉ cho rằng Lục Tiểu Thiên đang nắm giữ chủ Linh Tê pháp loa, có thể xác định được vị trí của mình, nên đợi sẵn nơi này. Lúc này tâm trạng vô cùng vui mừng, khi nói chuyện, giọng điệu cũng dụ hoặc đến cực điểm.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên máy động, một cảm xúc mãnh liệt dâng lên từ sâu trong tận đáy lòng. Da thịt La Bình Nhi vô cùng óng ánh, thân thể đầy đặn, vốn là một nữ tử chỉ có một trong vạn người. Lúc này lại cố ý dụ hoặc hắn, đồi núi phía trước lại không ngừng run lắc dưới hô hấp dồn dập của nàng.

Lục Tiểu Thiên đột ngột ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ như máu giống như muốn phun ra lửa, quét mắt nhìn khắp cơ thể động lòng người của La Bình Nhi.

La Bình Nhi bị ánh mắt của Lục Tiểu Thiên dọa cho nhảy dựng, nhưng nhìn thấy trong mắt đối phương lại là niêm ham muốn không chút che giấu, trong lòng La Bình Nhi không khỏi xuất hiện một tia vui mừng khó hiểu. Vốn tên gia hỏa tự xưng là Đông Phương Bạch này không hề lý gì tới nàng, khiến cho La Bình Nhi có chút hoài nghi phải chăng mị lực của mình đang giảm sút.

Hiện tại xem ra, tên gia hỏa này quá nửa cũng có chút ý gì đó với mình, bề ngoài giả vờ đạo mạo, nhưng lúc này khi lộ ra bản tính, lại khiến La Bình Nhi cảm thấy giống như một con dã thú đang tràn đầy ham muốn với bản thân.

"Đông Phương công tử vì sao lại nhìn người ta như thế?" Giọng điệu La Bình Nhi nhẹ nhàng khe khẽ, bộ dạng có chút yếu ớt có chút nhu nhược.

Hô hấp của Lục Tiểu Thiên có chút nặng nề, hít vào thì ít thở ra thì nhiều. Con người ai cũng có thất tình lục dục. Lục Tiểu Thiên tự nhiên là không ngoại lệ. Chỉ là hắn thường ngày vô cùng lý trí, đa phần đều bảo trì tâm tình bình thản, không hề dễ dàng bị ngoại vật kinh động. Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận La Bình Nhi là một nữ tử tuyệt sắc hiếm thấy nhất trong đời. Trời sinh mị thể, tự có một sức hấp dẫn rất riêng của nàng.

Hiện tại bề ngoài Lục Tiểu Thiên trông vẫn giống như một người rất khỏe mạnh, hết thảy đều không có gì khác thường. Lúc này sát ý đang bành trướng trong cơ thể, toàn bộ tinh lực của hắn đều dùng để áp chế chúng. Tất cả ẩn hoạn đều đang được kiềm nén ở trạng thái cân bằng. Nhưng khi một tia mị hoặc của La Bình Nhi xen vào, trạng thái cân bằng lập tức bị phá vỡ. Sát khí và tạp niệm không ngừng phun trào như núi lửa, cùng với mị lực đang không ngừng tỏa ra từ La Bình Nhi, miệng lưỡi Lục Tiểu Thiên không khỏi trở nên khô khốc, ánh mắt nhìn về phía La Bình Nhi càng lúc càng khác thường, đầy tà tính.

"Hừm, tên tiểu tử kia, thức thời thì nhanh chóng cút đi khỏi tâm mắt bản đại gia, nếu không ta sẽ rút gân lột da ngươi, luyện hóa hồn phách ngươi đến chết!" Lúc này Động Huyền thất tử cũng đã đuổi tới, lão đại trong đó lớn tiếng quát lên như sấm nổ.

"Cần gì phải lắm lời, loại tiểu tử tầm thường này, một chưởng của bản đại gia ta đã đánh hắn thành thịt vụn rồi."

Đầu lĩnh của nhóm sáu người còn lại là một hán tử có làn da màu cổ đồng, cả người trông như một ngọn thiết tháp (tháp sắt), tốc độ không hề chậm chút nào. Nhìn thấy dung mạo thật sự chim sa cá lặn của La Bình Nhi, cùng với ánh mắt câu hồn lạc phách đó, liền thất thố kêu lên. Một thanh tử kim đại thương trong tay phá không đâm về phía đầu Lục Tiểu Thiên, bộ dạng như muốn lập uy trước mặt mỹ nhân.

Thương mang khổng lồ giống như một đóa tuyệt thế yêu liên nở rộ, u lãnh và quỷ dị như muốn thôn phệ tính mạng đối thủ.

Sát ý của thương mang này, giống như là một mồi lửa, trong nháy mắt làm dẫn phát sát khí trong cơ thể mà Lục Tiểu Thiên đang khổ sở áp chế. Hai mắt hắn đỏ như máu, càng lúc càng nồng đậm. Lục Tiểu Thiên ngẩng đầu lên thét dài, sát ý xung thiên, giống như một trận gió lốc thổi cho tâng mây bay đi tứ tán. Yêu câm bay ngang qua trên bầu trời cũng kinh sợ bay đi. ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment