Chuong 1002: Nhan ra
Chuong 1002: Nhan raChuong 1002: Nhan ra
Chuong 1002: Nhan ra
Cho dù bảy người bọn họ cùng tiến lên, cũng chỉ là nhiều thêm một người, có thể thay đổi được gì, sợ rằng cũng chẳng chống đỡ được bao lâu, kết cục cũng không khác gì sáu người kia. Lúc này bọn họ chỉ hận cha hận mẹ sao lại sinh ra mình chỉ có hai chân.
Lục Tiểu Thiên lúc này đang giết tới hứng khởi, làm sao cho bọn họ cơ hội chạy trốn. Đoạn thời gian liệp sát yêu thú trước kia, thực lực của Lục Tiểu Thiên cũng có tỉnh tiến không ít. Dưới sự kích thích của sát khí ngút trời, chiến lực mà Lục Tiểu Thiên phát huy ra càng mãnh liệt hơn thường ngày, vượt xa trạng thái bình thường cả một mảng lớn. Vô luận là lực công kích, hay là tốc độ đều vượt xa lúc trước.
Có vài thanh phi kiếm trong làn mưa kiếm bay theo dưới chân Lục Tiểu Thiên, đưa hắn lướt đi với tốc độ kinh người, nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng thanh phi kiếm khác thì lượn lờ xung quanh cơ thể Lục Tiểu Thiên, súc thế chờ phát, cùng với sát khí kinh thiên của hắn, khiến Lục Tiểu Thiên lúc này trông giống như một tôn cái thế ma vương.
Trong Động Huyền thất tử, mấy người tu vi thấp hơn, rơi rớt lại phía sau rất nhanh liền bị mưa kiếm khổng lồ bao phủ.
Tiếng hét thảm thiết vang lên không dứt, từng cỗ thi thể tàn phá rơi rụng trên không trung, ngay cả nguyên thần của bọn chúng, cũng bị xoắn nát trong làn mưa kiếm.
"Chia nhau ra chạy, nếu không tất cả đều chết!" Lão đại Động Huyền thất tử sợ hãi kêu lên thất thanh, trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ đã có bốn người ngã xuống.
Còn lại ba người có thực lực mạnh nhất, lúc này mới kịp phản ứng lại, tự nhiên là đại nạn lâm đầu các tự phi. (Thành ngữ: đại hoạ đến mỗi người tự lo cho bản thân)
Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia thân sắc dữ tợn, mưa kiếm nhắm về phương hướng lão đại trong Động Huyền thất tử đuổi theo. Bàn tay hắn lật lại, Hỏa Giao cung tiễn đã xuất hiện trong tay.
Hỏa Giao tiễn bay đi hóa thành Hỏa Giao không ngừng gào thét, xuyên thẳng qua hậu tâm của một người.
Mũi tên thứ hai thì bắn người còn lại nổ tung thành thịt vụn.
"Là hắn!" Lúc này La Bình Nhi đang kinh hãi nhìn chằm chằm tên thanh niên cự phách không ai địch nổi trên không trung. Vừa nãy bị y phục đối phương bị thương mang xé rách lộ ra làn ra trắng hơn gương mặt không ít, và cả lần đầu tiên gặp mặt kia, La Bình Nhi đã hoàn nghi đối phương dịch dung rồi. Chỉ là hiện tại tên gia hỏa này đã biến trở thành như một ma thần vậy, sát tính bộc phát hừng hực, La Bình Nhi cũng không dám mạo muội đi hỏi.
Lúc này nhìn thấy Hỏa Giao tiễn gào thét bay đi, trong lòng La Bình Nhi lập ức nhận ra đối phương là ai. Niên kỷ tương đương, lại đối xử lãnh đạm với nàng như vậy, còn có bộ Hỏa Giao cung tiễn vô cùng đặc trưng kia. Lúc trước khi đối phương giúp đỡ Linh Âm phường đối phó với Lưu Kính Xuyên, đã từng sử dụng qua. La Bình Nhi vốn cũng là một nữ tử vô cùng thông minh, tuyệt đối sẽ không tin còn có ngươi thứ hai sở hữu bộ pháp khí này. Đúng rồi, khi lần đầu gặp ở Cực Lạc đảo, đối phương cũng nói với giọng điệu như đã biết mình từ trước.
"Cái tên gia hỏa này không phải đang đi tìm kiếm Phiêu Miểu Điện trong truyền thuyết kia sao. Vì sao mới có hơn trăm năm qua đi, từ một người mới kết đan không bao lâu, đã trưởng thành mạnh mẽ tới mức độ như vậy, rốt cuộc hắn là quái thai gì vậy?"
Khi La Bình Nhi tự lẩm bẩm một mình, Lục Tiểu Thiên đã liên tiếp giết chết mấy người còn lại, sau đó đuổi theo phía lão đại của Động Huyền thất tử.
"Túi trữ vật!" La Bình Nhi vỗ vỗ trán, tên gia hỏa luôn tỉnh táo đáng sợ trong ấn tượng của nàng, lại từ khi nào lại có sát khí nặng như thế, ngay cả túi trữ vật cũng mặc kệ. La Bình Nhi nhanh chóng bay lên, thu lấy tất cả các túi trữ vật đang rơi rải rác trên mặt biển.
Sau đó lại nhìn về phía trước thì không còn thấy bóng dáng Lục Tiểu Thiên đâu nữa. La Bình Nhi lập tức bị dọa cho nhảy dựng, trải qua đợt bị truy sát vừa rồi, nàng cũng không còn dám một mình lưu lại nơi này. Cũng may Lục Tiểu Thiên một đường truy sát tên lão đại kia, cũng không hề thu liễm, khí tức pháp lực ba động rất mạnh, căn bản không cần phải tìm kiếm. La Bình Nhi nhanh chóng dọc theo khí tức ba động còn sót lại của Lục Tiểu Thiên trên không trung mà đuổi theo qua đó.
Khi La Bình Nhi chạy tới, đầu lâu của lão đại béo trong Động Huyền thất tử đã rời khỏi cơ thể, một đôi mắt trợn trừng vẫn còn giữ nguyên nét sợ hãi và khó tin.
Tấm lưng thẳng tắp của tên thanh niên này giống như một cây tiêu thương cắm giữa thiên địa, giống như một tôn cái thế ma thần, điên cuồng không ai bì nổi. Trong nháy mắt đã nghiền nát mười mấy tên tu sĩ đồng giai. Khi tên ma thân này quay lưng lại, đôi mắt tràn đầy huyết quang của hắn khiến trong lòng La Bình Nhi cảm thấy run rẩy.
Tên gia hỏa này tựa hồ đã bị sát khí làm điên đảo thân trí rồi, không phải là do tu luyện loại tà công nào đó chứ, ngay cả bản thân mình cũng muốn giết sao. Nghĩ tới đây, trong lòng La Bình Nhi không khỏi cảm thấy hoảng loạn.
Trước đó nàng bị hai nhóm người kia truy sát, vẫn còn có thể chạy trốn một hồi. Nhưng đối mặt với tên gia hỏa đáng sợ này, ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có. Tri Chu khôi lỗi của bản thân dù có lợi hại hơn nữa, nhưng đối mặt với hắn ta, thì không thể chịu nổi một đòn.
Cái tên họ Lục trước mặt này không thể nào suy đoán theo lẽ thường được. Sớm biết như thế nàng đã trực tiếp chạy đi cho rồi, còn tốt hơn bây giờ tính mạng đang nằm trong tay đối phương.
Hiện giờ ngoại trừ tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra, thì không ai có thể cứu nàng thoát khỏi tay tên ma thần này được nữa.