Chương 1006: Tông Việt tìm tới cửa
Chương 1006: Tông Việt tìm tới cửaChương 1006: Tông Việt tìm tới cửa
Chương 1006: Tông Việt tìm tới cửa
Trước Thanh Vân động phủ, Tông Việt với sắc mặt cuồng vọng phách lối dẫn theo hai người đáp xuống trước tiểu viện, liếc mắt khinh thường nhìn hai huynh muội Tiêu Hắc Báo.
"Tông Việt, Đông Phương tiền bối là trung cấp Luyện Đan Sư, trình độ trên Đan đạo còn mạnh hơn ngươi, ngươi còn dám tới đây gây sự sao?" Tiêu Hắc Báo ngoài mạnh trong yếu cố tỏ ra mạnh mẽ để bảo vệ muội muội nói.
"Trung cấp Luyện Đan Sư? Thật đáng tiếc, ta hiện tại cũng đã là trung cấp Luyện Đan Su rồi, còn gia nhập vào Thân Đan miinh, trở thành một thành viên trong đó. Hiện tại các ngươi gọi cái tên chủ tử Động Phương Bạch gì đó ra đây, vì sao lại không thấy hắn ta. Hắn có được lợi ích từ Đan Vương thành, liền muốn lười biếng hay sao? Trúc Cơ đan đã đáp ứng luyện chế cho Đan Vương thành đâu?”
Trong mắt Tông Việt lóe qua một tia tàn nhẫn. Gã cũng coi như là một người trời sinh thông tuệ, lại được tổ phụ của mình dạy dỗ từ nhỏ, căn cơ vốn cũng không tệ lắm. Chỉ bởi vì khi tổ phụ gã còn sống, có một chỗ dựa vững chắc, nên cũng không có áp lực, cả ngày chỉ biết ham hưởng lạc. So với tu sĩ xuất thân tán tu hay phổ thông bình thường, tu vi và trình độ luyện đan của gã cũng coi như không tệ. Nhưng so với những người dốc lòng tu luyện hoặc là chuyên tâm luyện đan thì lại kém hơn không ít.
Từ sau lần trước bị Lục Tiểu Thiên sỉ nhục, Tông Việt trở về liền cực khổ nghiên cứu Đan đạo, không ngờ lại để gã đột phá được bình cảnh trước đây, trở thành trung cấp Luyện Đan Sư, hơn nữa còn gia nhập và Thân Đan minh, địa vị hơn xa lúc trước.
Một lân tình cờ ngẫu nhiên, Tông Việt nhìn thấy Tiêu Hắc Báo lại đi mua Trúc Cơ đan trên đường phố Đan Vương thành. Tuy rằng thủ pháp của Tiêu Hắc Báo cũng có chút bí ẩn, nhưng với nội tình của Tông Việt ở Đan Vương thành, muốn điều tra chuyện này căn bản không phải là việc khó.
Trong lòng Tông Việt không khỏi có chút khó hiểu, cái tên Đông Phương Bạch mà Tiêu Hắc Báo theo hầu là một vị trung cấp Luyện Đan Sư. Trình độ luyện đan còn trên cả bản thân gã, cái tên hạ nhân Tiêu Hắc Báo này, vì sao còn cân phải mua Trúc Cơ đan? Hơn nữa Tiêu gia huynh muội đều đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, mua Trúc Cơ đan cũng không có tác dụng gì.
Mang theo nghi vấn như vậy trong lòng, Tông Việt âm thâm theo dõi Tiêu Hắc Báo một lần. Với tu vi Kim Đan kỳ của y, muốn theo dõi Tiêu Hắc Báo căn bản là việc dễ như trở bàn tay. Rất nhanh, Tông Việt đã phát hiện ra một việc, thì ra sau khi Tiêu Hắc Báo mua được Trúc Cơ đan, liền dùng nó để nộp lên Đan Vương thành.
Lúc này Tông Việt dù có ngốc hơn đi chăng nữa, cũng biết tên gia hỏa tên Đông Phương Bạch kia nhất định đã xảy ra vấn đề gì rồi, nếu không Tiêu Hắc Báo cũng không cần phải đi mua Trúc Cơ đan để nộp lên như thế.
Vốn Tông Việt cũng đã dập tắt ý định với Tiêu Vân, chỉ là thể chất của nàng rất đặc thù, lại còn là xử nữ, có tác dụng quan trọng vô cùng với loại công pháp mà gã tu luyện. Lúc này tựa hồ tên Đông Phương Bạch kia không ở Đan Vương thành, nhưng Tông Việt chung quy vẫn rất kiêng kị đối phương, vì dù gì thực lực đối phương cũng không hề dưới gã. Gã không thể nào làm được gì đối phương.
Vì thế mà Tông Việt bí mật quan sát một đoạn thời gian, thấy Đông Phương Bạch vẫn không hề quay lại, còn Tiêu Hắc Báo cũng vẫn thu mua Trúc Cơ đan, Tông Việt rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa. Dù sao việc tu sĩ ra biển rồi vẫn lạc ngoài đó cũng không phải là chuyện hiếm gặp. Cái tên gia hỏa gọi Đông Phương Bạch kia có khả năng đã chết ngoài biển rồi.
Vì thế, tâm tình vốn buông bỏ của Tông Việt lần nữa bốc cháy lên hừng hực, sau khi nhẫn nhịn một đoạn thời gian, cuối cùng đã không thể tiếp tục được nữa, gã bắt đầu lộ ra nguyên hình.
Tông Việt dùng chút thủ đoạn, lợi dụng thân phận Thần Đan minh của mình, đánh tiếng với một số Đan Dược phường quen thuộc trong Đan Vương thành, không còn tiếp tục bán Trúc Cơ đan cho Tiêu Hắc Báo. Trúc Cơ đan, Ngưng Kim đan, loại đan dược tấn giai này, tương đối mà nói lại không có nguồn cung dồi dào như những loại khác.
Lại cộng thêm việc đặc quyền mà Động Phương Bạch hưởng dụng không nhỏ, số lượng Trúc Cơ đan phải nộp lên cũng không ít. Cho dù Tiêu Hắc Báo có thể thu mua được một ít trong tay các tán tu, một hai lần còn có thể miễn cưỡng nộp đủ, nhưng thời gian càng dài, tất nhiên sẽ bị thiếu hụt.
Đây chính là cơ hội mà Tông Việt chờ đợi, Đông Phương Bạch không ở đây, hai tên tùy tùng không cách nào giao nộp đủ số lượng đan dược yêu cầu. Gã lại lợi dụng quyền hạn của mình, đả thông một chút quan hệ, muốn bắt lấy hai tên tiểu bối tu vi Trúc Cơ kỳ không có chút bối cảnh, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
"Qua mấy ngày nữa, chúng ta sẽ giao nộp đủ số lượng Trúc Cơ đan. Đông Phương tiền bối đang tạm thời rời đi. Đợi khi tiên bối quay về, nhất định sẽ bổ sung đủ.' Tiêu Hắc Báo trâm giọng nói.
"Quay về? Có thể quay về thì sớm đã về rồi, những năm nay tu sĩ ra biển vẫn lạc ngoài đó không phải số ít, hắn có khi cũng không ngoại lệ." Tông Việt đắc ý cười nói.
Tiêu gia huynh muội nghe vậy thì sắc mặt đại biến, đối phương không ngờ lại biết Đông Phương tiên bối không ở Đan Vương thành.
"Hai người các ngươi nghĩ mọi biện pháp thu mua Trúc Cơ đan cũng đã lâu rồi. Thế nào, mấy ngày này đã thu mua đủ số lượng Trúc Cơ đan để giao nộp chưa. Bản công tử cũng rất là công chính liên minh, chỉ nhìn số lượng, không nhìn chất lượng. Nếu như đủ số lượng, bản sứ liền quay người rời đi, nếu như không đủ, thế thì không dễ nói chuyện đâu."
Ánh mắt dâm tà của Tông Việt không ngừng quan sát trên dưới khắp người Tiêu Vân nói. Tiểu ni tử, hiện tại ngươi ngoan ngoãn theo ta đi, còn có thể không chịu nỗi đau da thịt. Nếu như khiến cho bản công tử không vui, sau khi hưởng thụ ngươi xong, ta sẽ tra tấn ngươi đến chết. Nên làm như thế nào, bản thân ngươi tự mình suy nghĩ kỹ càng đi. Bản công tử đang nhận phần chấp sự của Đan Vương thành, các ngươi hẳn là biết sẽ không tồn tại khả năng may mắn nào."
"Cho dù số lượng Trúc Cơ đan nhất thời chưa đủ, chúng ta bổ sung số lượng linh thạch bằng với giá cả Trúc Cơ đan là được, ngươi cớ gì cứ phải dồn ép chúng ta vào cùng đường." Sắc mặt Tiêu Hắc Báo khó coi nói.