Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1047 - Chương 1047: Hậu Thủ Của Nguyên Anh Lão Quái

Chương 1047: Hậu thủ của Nguyên Anh lão quái Chương 1047: Hậu thủ của Nguyên Anh lão quáiChương 1047: Hậu thủ của Nguyên Anh lão quái

Chương 1047: Hậu thủ của Nguyên Anh lão quái

Gương mắt La Bình Nhi ẩn chứa sát khí, uy ực của thông linh băng tiên quả thật vượt ngoài ý liệu của nàng. Đối phương cũng là một cường giả trong Kim Đan hậu kỳ, không ngờ lại vô lực hoàn thủ, nên nàng lập tức thừa thắng truy kích.

Vào lúc La Bình Nhi định kết thúc tính mạng Trì Thiên Phong thì một bóng dáng chợt lóe lên. Khi đối phương xuất hiện lần nữa, không ngờ lại là Trì Thiên Hoành đã ngăn ở phía trước.

"Đại ca, cứu đệ!" Trì Thiên Phong nhìn thấy đại ca mình ngăn ở phía trước, tâm tình đang sợ hãi lập tức trở nên vui mừng, tránh ở sau lưng Trì Thiên Hoành nói.

Trong tay Trì Thiên Hoành cũng cầm một thanh hắc sắc chiến kích giống như của Trì Thiên Phong. Chiến kích kia khẽ đâm về phía trước. Keng! không ngờ lại đẩy lui thông linh băng tiên của La Bình Nhi, hơn nữa trông còn chiếm thế thượng phong rất lớn.

Sắc mặt La Bình Nhi trắng bệch, trên tay đối phương không ngờ cũng là một kiện thông linh pháp khí. Bởi vì Trì Thiên Hoành còn là cường giả đỉnh tiêm trong Kim Đan hậu kỳ, pháp lực mạnh hơn nàng một bậc. Trong tình huống đồng thời sử dụng thông linh pháp khí, uy lực đối phương phát huy ra tự nhiên là hơn nàng nhiều.

"Vị đạo hữu này, hiện tại xin lui về lại. Ta coi như hết thảy chưa từng phát sinh." Trì Thiên Hoành thu hồi lại hắc sắc chiến kích, tùy tiện vung tay chém xuống khoảng không bên dưới, chém một đầu yêu vật định tập kích mọi người thành hai nửa rồi thản nhiên nói.

Gương mặt Trì Thiên Hoành không chút biểu tình. Miệng vừa nói, động thời ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Lục Tiểu Thiên.

"Vô luận là Trì Kiếp lão quái, hay là gia sư, đều đã có chuẩn bị vẹn toàn. Đạo hữu không nên lấy thân mạo hiểm thì tốt hơn. Những thủ đoạn của chúng ta đều là họ ban cho, uy lực không thể khống chế hoàn toàn. Lỡ như chúng ta quá tay, quả thật là hối không kịp. Gia sư đã nói, dạng nhân vật như đạo hữu đây. Một khi rời đi, liền giống như là Giao Long về với biển lớn. Gia sư cũng thẳng thắn thừa nhận không thể nào chịu nổi lửa giận của đạo hữu, cho nên dù bất cứ giá nào cũng không được để đạo hữu rời đi."

Chu Tiêm Vũ thật lòng khuyên bảo nói. Thị đưa tay trái ra, một cái hộp nhỏ màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay. Khi nắp hộp được mở ra, bên trong lơ lửng hai sợi lông trắng tinh của loài yêu cầm. Trong mỗi một sợi tựa hồ như đang phong ấn một đầu thập giai linh Hạc, phảng phất như có thể lao ra bất cứ lúc nào.

"Vật này là sợi lông nơi chân của Đan Khôn linh Hạc, vào lúc gia sư vân du tứ hải, may mắn tiến vào sào huyệt của một yêu Hạc, đoạt được một quả trứng trong đó. Ngoài ra còn có hai sợi lông vũ rơi ra từ trên chân Đan Khôn linh Hạc. Sợi lông này nhất định phải rơi ra từ trên thân thập giai linh Hạc trở lên. Đan Khôn linh Hạc hấp thu thiên địa linh khí, sau khi trải qua mấy trăm năm tu hành mới có thể rơi ra được một sợi. Sau khi có được vật này, gia sư lại dùng bí pháp tế luyện. Một sợi lông này ném ra, liền tương đương với một kích của thập giai yêu vật, tiễn đã rời cung không thể quay đầu, đạo hữu xin hãy nghĩ lại."

Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên có chút ngẩn người. Chu Tiêm Vũ còn tưởng rằng hắn đã bị mình thuyết phục, nên không khỏi mỉm cười, đợi chờ câu trả lời của hắn. Trên thực tế chỉ cân Lục Tiểu Thiên không hành động, làm ra việc gì ngu xuẩn ép thị động thủ, thì thật là không gì tốt bằng.

Đương nhiên Lục Tiểu Thiên sẽ không bởi vì hai sợi lông vũ này mà từ bỏ cơ hội chạy trốn. Chỉ là vừa rồi chiến trường của ba nhân vật Nguyên Anh kỳ kia lại chuyển dời tới gân hơn một chút nên hắn mới có chút kiêng kị.

"Hai sợi lông vũ của Đan Khôn linh Hạc này quả thật uy lực bất phàm, chỉ là có chút đáng tiếc." Lục Tiểu Thiên chật chật lưỡi đáp.

Không thể không nói, Hạc Âm tán nhân và Trì Kiếp lão quái kia quả thật là phòng bị chu đáo, có chút ngoài dự liệu của hắn. Vô luận là hai sợi lông vũ kia, hay là kiện thông linh pháp khí trong tay Trì Thiên Hoành đều đã vượt xa phạm vi thường nhận của tu sĩ Kim Đan kỳ. Cho dù trên tay Lục Tiểu Thiên cũng có thông linh pháp khí, nhưng chỉ dựa vào thông linh pháp khí thì tuyệt đối không thể nào đồng thời chống đỡ lại hai người họ.

Mà nhìn thần sắc của Chu Tiêm Vũ và Trì Thiên Hoành, chắc hẳn vẫn còn hậu thủ khác. Chỉ bất quá, hai Nguyên Anh lão quái kia có mưu tính ngàn vạn lần thì vẫn còn sơ sót một việc. Hai người bọn họ chỉ coi hắn là một tiểu bối Kim Đan kỳ bình thường. Mà trên thực tế, dù lúc này Lục Tiểu Thiên vẫn chưa thể nào so bì được với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng lực chiến đấu bạo phát trong thời gian ngắn của hắn lại không hề thua kém gì một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ thật SỰ.

"Đáng tiếc cái gì?" Chu Tiêm Vũ lập tức trở nên cảnh giác. Thị đã tận mắt chứng kiến uy áp của Phá Giai đan kia, sợ rằng Kết Anh đan cũng không bằng. Tên thanh niên trước mặt chỉ ít cũng là Luyện Đan tông sư. Đối mặt với dạng người như thế, Chu Tiêm Vũ không dám có chút Sơ suất nào.

"Đáng tiếc là ngươi cách ta quá gần rồi." Khóe miệng Lục Tiểu Thiên khẽ cong lên. Lúc trước hắn bị Thác Bạt Hải đánh cho cơ hồ không có lực hoàn thủ. Mà Chu Tiêm Vũ vẫn cứ một mực theo sát hắn, sợ hắn thừa dịp chạy trốn. Với cự ly quá gân của hai người lúc này, đối với Bức vương pháp dực mà nói, chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

"Không tốt!" Trong lòng Chu Tiêm Vũ thâm kêu lên hỏng rồi. Chỉ thấy trước mắt hoa lên, không ngờ đã mất đi bóng dáng Lục Tiểu Thiên. Điều này khiến thị giật mình không thôi. Thị cũng là một cường giả đã đặt một chân vào Nguyên Anh kỳ, chỉ còn thiếu một viên Kết Anh đan mà thôi.

Chu Tiêm Vũ cho rằng thực lực Lục Tiểu Thiên có mạnh hơn nữa, cũng phải có mức độ nà đó. Nhưng tốc độ mà hắn vừa thi triển ra, lại không he kém cạnh một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Thậm chí nếu Hạc Âm tán nhân không có linh Hạc trợ giúp, chỉ sợ quá nửa là không đuổi kịp được hắn.
Bình Luận (0)
Comment