Chuong 1059: Tran ap
Chuong 1059: Tran apChuong 1059: Tran ap
Chuong 1059: Tran ap
"Hiện tại muốn đi, không cảm thấy chậm rồi sao?" Nhưng Lục Tiểu Thiên lại không định buông tha cho đối phương, vươn tay cách không chộp về phía trước. Một luồng khí kình vô cùng bền dẻo từ trong năm ngón tay bắn ra, giống như là sợi dây thừng, quấn lấy cổ chân của quỷ diện hắc y nhân, dùng lực kéo xuống.
"Không tốt!" Quỷ diện hắc y nhân chỉ cảm thấy bản thân bị một luông sức mạnh khổng lồ kéo xuống. Lực đạo này lớn gần gấp hai lần so với lần giao thủ vừa rồi. Lục Tiểu Thiên vốn đã là cửu giai Thể tu, lúc này lại vận dụng thêm Thôn Hồn Đại Pháp, cho dù là Thể tu đồng giai, thực lực cũng còn lâu mới bằng.
Lục Tiểu Thiên đưa tay lên cao, nắm mấy mắt cá chân của quỷ diện hắc y, dùng gia hỏa này làm vũ khí, trực tiếp kéo lấy nâng lên nện thẳng về phía thanh đồng thương đang đâm tới lần nữa.
Kẻ cầm thanh đồng thương thấy thế liền kinh hô thành tiếng, vội vàng thu thương lại, chỉ là đã không còn kịp nữa, vẫn đâm vào thân thể tượng đá kia một chút.
Tên gia hỏa bị Lục Tiểu Thiên nắm lấy kêu lên thảm thiết, thân hình bị Lục Tiểu Thiên lần nữa đập mạnh về phía kẻ cầm thanh đồng thương.
"Chậm đã, thực lực đạo hữu thật sự mạnh mẽ, nhưng cũng không nên ép hai người chúng ta lưỡng bại cầu thương với đạo hữu!"
Tên gia hỏa đang bị Lục Tiểu Thiên nắm lấy kinh hoảng la lên, mặt nạ đã bị văng đi, lộ ra gương mặt bằng tượng đá. Lúc này y đang có chút sợ hãi liên tục nói.
Nếu như là tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường, Lục Tiểu Thiên sẽ mặc kệ đối phương nói gì mà trực tiếp hạ sát thủ. Chỉ là hai tượng đá khôi lỗi này quả thật quá mức quỷ dị, Lục Tiểu Thiên cũng không muốn mạo hiểm. Với thực lực mà đối phương biểu hiện ra vừa rồi, hắn cũng không mấy sợ hãi. Giết chúng, lại không hề có lợi ích gì. Hắn chỉ muốn dùng truyền tống trận kia rời khỏi nơi này, cũng không hề có xung đột lợi ích gì với họ cả.
Về phần đồ vật bên trong khôi lỗi quyển trục, kết thành khôi lỗi trận đúng là có uy năng vô tận, nhưng đó chỉ là lúc trước, khi Lục Tiểu Thiên lông cánh còn chưa đủ, thì còn cảm thấy hứng thú. Nhưng hiện tại mọi thứ đều đã khác, đối với một người sắp kết anh như hắn, sự giúp đỡ thực chất của những thứ ghi trong khôi lỗi quyển trục cũng không nhiều. Khôi lỗi mà lúc trước Lục Tiểu Thiên thu thập ở Đan Vương thành, cũng chỉ là chuẩn bị cho những tình huống bản thân mất đi năng lực hành động, để đề phòng bất trắc.
Những tượng đá khôi lỗi này, thực lực tuy rằng không tâm thường, nhưng cũng chỉ dừng lại ở trình độ Kim Đan hậu kỳ, ở bên ngoài có lẽ còn là cao thủ một phương. Còn ở trước mặt Lục Tiểu Thiên, chỉ cần đối phương chưa vận dụng thủ đoạn cuối cùng, hắn vẫn có thể dễ dàng thu thập đối phương.
Nếu đã như vậy, tốn sức mà không có lợi ích gì, Lục Tiểu Thiên tự nhiên là sẽ không làm. "Không ngờ đạo hữu để đưa nguyên thần vào trong khôi lỗi tượng đá này, bí pháp như vậy đương thời hiếm thấy." Lục Tiểu Thiên liền buông tên gia hỏa này ra, khẽ cười nói.
Nghe thấy lời nói của Lục Tiểu Thiên, gương mặt bằng đá vốn phải vô cảm của chúng đột nhiên có thêm một sự cảnh giác. Trong lòng Lục Tiểu Thiên vô cùng cảm thán, thuật khôi lỗi này cũng không biết là do ai sáng tạo, không ngờ lại có thể thần diệu tới mức độ như vậy.
"Nhưng các ngươi cũng không cần lo lắng. Ta không có hứng thú với bí mật trên người các ngươi. Chỉ cần hai vị sau này đừng can thiệp vào hành động của ta, chúng ta đôi bên liên bình an vô sự. Đương nhiên, tiếp sau đây nếu hai vị giở thủ đoạn gì, thì lúc đó đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt."
Lục Tiểu Thiên cảnh cáo nói. Trong lòng hắn cũng có chút kiêng ky với sự thần bí của hai gia hỏa này, nếu như đã có thể hắn cũng không muốn ép cho đối phương phải liều mạng. Đương nhiên, nếu như hắn không có lựa chọn, thì đó sẽ là một chuyện khác.
"Các hạ thật sự vào đây tìm linh thú sao? Vẫn xin các hạ hãy nói ra sự thật, nếu không chúng ta cũng không thể hoàn toàn yên tâm với các hạ. Thực lực các hạ tuy rằng trác tuyệt, nhưng huynh đệ hai người chúng ta nếu như dốc sức liều mạng, chỉ cần không phải tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự mình tới đây, Hươu chết về tay ai vẫn chưa biết được." Tượng đá khôi lỗi bị Lục Tiểu Thiên dùng vũ khí vẫn còn chút khó chịu nói.
"Xem ra đạo hữu thật sự là ngươi hiểu chuyển, cũng được, ta cũng sẽ thẳng thắn với hai vị. Thực tế là ta muốn mượn nhờ truyên tống trận ở đây dùng một lần." Lục Tiểu Thiên cười ha hả nói.
"Cái gì? Truyên tống trận? Trên hòn đảo nhỏ này, diện tích chỉ khoảng mấy ngàn dặm, làm sao lại có truyền tống trận mà rất nhiều đại hình Tiên thành còn chưa có?" Một tượng đá khôi lỗi khác tay vẫn cầm thanh đồng thương kinh ngạc nói.
"Ta đã thẳng thắn đối đãi, nhưng bản thân các ngươi lại không như thế. Xem ra chúng ta thật sự không thể nào nói chuyện được rồi. Cái truyền tống trận này ta nhất định phải sử dụng, các ngươi nếu như biết rõ, liền hãy trực tiếp dẫn ta qua đó. Nếu không đừng trách ta lật tung cả hòn đảo này lên."
Lục Tiểu Thiên có hơi chút tức giận. Hai tên gia hỏa này, đúng thật đã biết rồi mà còn giả hồ đồ. Lúc trước khi hắn bị Chu Thông truy sát, trốn vào truyền tống trận ở dưới địa cung, bởi vì thân thụ trọng thương, nên khi truyền tống tới đây đã hoàn toàn lâm vào trong hôn mê, rồi bị bắt làm quáng nô và một loạt chuyện sau này, nên hắn hoàn toàn không nhớ được truyền tống trận đó ở đâu.
"Các hạ xin bớt giận. Các hạ muốn rời đi bằng truyền tống trận kia cũng được. Chỉ là mong các hạ có thể nói cho huynh đệ chúng ta biết từ đâu các hạ có tin tức này, liệu có phải còn có người nào biết nữa không?" Một tượng đá khôi lỗi lên tiếng.